Trong quá trình trinh sát, Phiền Bỏ Mẹ phát hiện dưới lòng đất như có một thế giới khác vậy. Có rất nhiều chủng loài khác nhau sống ở dưới đó, chủng tộc bậc cao thì hình như có hai tộc, Minotaur và người thỏ Karlik. Nên không có gì lạ khi có mấy cái hang nhỏ thế này được đào.
Bất quá người thỏ Karlik lại không ở dưới này thường xuyên, thi thoảng chỉ có vài tên người thỏ xuống đây để giao lưu gì đó với tộc Minotaur. Bình thường họ sẽ ở trên đồng bằng để sinh sống.
Tộc Karlik cũng khá là nhút nhát, nhưng tốc độ phải nói là tuyệt đỉnh. Các chiến binh thỏ này không phải là dạng dễ chọc, nên Ma Tùng Quân cũng không muốn dây vào làm gì.
Không gian rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân và ánh đèn pin trên tay của Tí Hai Ngón và Ma Tùng Quân. Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết được đi ở chính giữa, cả hai cưỡi lên người con Tiểu Bối, con Meo ngồi trên đầu Tiểu Bối. Có mỗi con Gâu là chạy loạn khắp nơi, Ma Tùng Quân cũng không quản nó làm gì. Trong đây toàn quái vật, giả sử nó chạy loạn còn biết đường báo hiệu quái vật tới.
[Làm sao hiệu quả bằng Phiền Bỏ Mẹ được. Túc chủ nuôi con Gâu làm gì, nó ăn hại lắm.]
“Mày im đi!”
Suốt một cây số ban đầu, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết nắm chặt lấy tay nhau vì sợ hãi không gian chật hẹp xung quanh. Nhưng càng xuống, không gian càng nới rộng ra đến mức khó tưởng, giúp hai đứa nhỏ đỡ sợ hãi hơn phần nào. Và cũng bắt đầu xuất hiện những viên ma tinh thạch nằm rải rác khắp nơi.
Dẫu thế Ma Tùng Quân vẫn không dừng lại khai thác, mà để cho Tí Hai Ngón và Chu Liên rảnh rỗi thì tự thu lấy. Gom được bao nhiêu thì ghi sổ, xong đưa cho hắn cất vào trong túi đồ hệ thống.
Hai đứa này chỉ lấy mấy viên ma tinh thạch dễ lấy, rụng rời xung quanh, nên gom suốt cả đường đi thì số lượng cũng được kha khá. Đa phần là mấy viên ma tinh thạch cấp Thông Dụng, giá trị không được bao nhiêu.
Nhưng mấy viên đá ở quanh đây này đều là đá hệ Thổ, Ma Tùng Quân không cần tới chúng cho lắm. Theo như Phiền Bỏ Mẹ điều tra thì ma tinh thạch hệ Thủy và Hỏa nằm ở phía bên kia hầm mỏ. Tức là để đến được đó, bọn họ phải xuống thế giới dưới lòng đất để gặp các Minotaur trước thì mới đi tiếp được.
“Ta nhắc trước, xuống dưới này thấy con gì cũng không được đuổi, không được đánh. Kệ chúng nó...”
“Goàm goàm goàm!!”
Ma Tùng Quân còn chưa kịp nói xong, thì hắn nghe tiếng con Gâu phá phách cái gì đó. Âm thanh đó khiến không chỉ Ma Tùng Quân mà cả nhóm phải nhìn theo.
Không gian dù tối, nhưng ta vẫn có thể thấy rõ được nhờ ánh đèn. Con Gâu đang ngoạm đầu một con thỏ lớn ngang ngửa nó. Còn chưa dừng lại, Gâu còn kéo con thỏ chỉ còn nửa mạng về phía Ma Tùng Quân.
Mắt Ma Tùng Quân trợn lên, nếu hắn nhớ không nhầm, con thỏ này từng xuất hiện bên cạnh một Minotaur trong hình ảnh Phiền Bỏ Mẹ gửi cho hắn xem. Tuy còn thở thoi thóp, nhưng Ma Tùng Quân vẫn nghe rõ được con thỏ đang lấy hơi.
“Con thỏ sắp kêu, ngăn nó lại mau!”
Ma Tùng Quân vừa lao tới vừa hét.
Nhưng đã muộn, tiếng kêu chói tai của con thỏ cất lên:
“Oéc oécccccccccccc ~~~!!!”
Tiếng kêu của nó hệt như tiếng lợn kêu, nhưng ở tông giọng cực cao. Tiếng kêu đó lớn đến mức khiến cho Ma Tùng Quân đang chạy tới cũng phải bật ngược trở ra để bịt tai. Con Gâu chính là tác nhân gây hại, nên nó bị tiếng kêu của con thỏ làm cho ong ong cả đầu. Nó lập tức cụp tai lại, miệng nhả con thỏ, hai mắt nhắm tịt.
Đúng lúc đấy màn hình trước mắt Ma Tùng Quân hiện lên hai chấm đỏ đang hướng về phía này. Cảnh báo vừa phát, mặt đất liền rung chuyển dữ dội.
“Mẹ nó cái con Gâu chết dẫm này, cút vào trong trang trại đi!!”
Ma Tùng Quân quát một tiếng, hắn lập tức tống khứ con Gâu vào trong trang trại.
“Gấu?” – Gâu ngơ ngác nhìn mấy con heo và con gà trước mắt. Đầu hiện lên một đống dấu hỏi chấm.
Sau đó lấy ra một bình thuốc trị thương, lao tới giữ chặt con thỏ. Miệng một bên cắn phăng cái nút gỗ trên bình thuốc, rồi trực tiếp đổ nước thốc lên miệng vết thương của con thỏ.
Còn một nửa hắn đổ vào miệng của nó. Cùng lúc Ma Tùng Quân thấy một bóng đen lao tới vung rìu chặt ngang đầu hắn. Nhưng Đại Cathay đã sớm đứng ở đó dùng thương chắn lại.
“Choeng!!!”
Ánh lửa tóe lên, Đại Cathay bị đánh văng sang một bên. Kẻ tấn công vẫn chưa dừng lại, hắn vung rìu hướng tiếp đỉnh đầu của Ma Tùng Quân mà bổ.
Tất cả hình ảnh đều hiện ra trước mắt Ma Tùng Quân, hắn sớm đã rút thanh trọng kiếm màu đen ra, đặt chéo trên vai, đầu cúi thấp về phía trước. Cơ thể đồng thời cũng nghiêng sang một bên, từ lực đạo cho thấy, Ma Tùng Quân tự tin có thể chịu được một đòn này.
Đồng thời hắn cũng ôm chặt con thỏ vào trong lòng, nếu hắn có bị thương thì cũng phải lôi con thỏ này bị thương theo. Ít ra có thể lấy tư cách vì bảo vệ con thỏ.
Nhưng đúng lúc đó một cái bóng trắng lao tới, tung cước đạp thẳng mặt tên khổng lồ dùng rìu kia.
“Oành!!!”
Một cú song phi khiến cho đầu của hắn ta bật ngửa ra phía sau, cứ thế mà ngã rầm xuống. Có một cái bóng đen nhỏ khác, khựng lại giữa không trung rồi biến mất ngay sau đó. Tốc độ của nó nhanh đến mức chỉ có một mình cái bóng trắng kịp phản ứng, nhưng khi quay đầu nhìn sang, cái bóng trắng lại không thấy cái bóng đen nhỏ nhỏ đâu.
“[email protected]# [email protected]%$!!%!#%???” (Tại sao ngươi đánh ta???)
Trong bóng đêm, kẻ ngã xuống hét lên.
“@@^&!!%,!#% $^! ^^&&??!!” (Đồ ngu, ngươi muốn chết đúng không??!!)
Bấy giờ bóng hình trắng trắng kia chắn sau lưng Ma Tùng Quân, nhưng không phải bảo vệ hắn, mà bảo vệ con thỏ trong lòng hắn.
Lúc này con thỏ đã lành vết thương, nó nghĩ Ma Tùng Quân là người cứu nó nên chui rúc vào trong lòng Ma Tùng Quân. Hai tai dài theo đó cũng cuốn lấy cánh tay của hắn, cái đuôi cụt như cục bông gòn của nó vẫy liên hồi trông rất buồn cười.
“Phiền Bỏ Mẹ, phiên dịch đi!” – Ma Tùng Quân khẽ nói.
[Đang tiến hành phân tích ngôn ngữ!]
[Đinh!]
[Đã phân tích xong, tiến hành chuyển đổi đầu vào.]
[Đầu vào hệ thống tự chỉ định cho túc chủ, đầu ra túc chủ phải đọc theo chữ phiên âm của Phiền Bỏ Mẹ nha!] – Âm thanh Phiền Bỏ Mẹ vang lên trong đầu Ma Tùng Quân.
“Hiểu rồi.” – Ma Tùng Quân gật đầu.
“Ngươi là con người ư? Mau đứng dậy đi, có sao không?”
Lúc này người Karlik vừa cứu Ma Tùng Quân tiến đến đỡ hắn dậy.
Ma Tùng Quân ôm chặt con thỏ lớn trong tay, làm vẻ vô tội nhìn người đầu thỏ trước mắt. Tên người Karlik kia thấy rõ con thỏ đang rúc hết người vào trong ngực Ma Tùng Quân nên cũng yên tâm. Đôi mắt hồng ngọc của hắn trừng tên Minotaur to lớn sau lưng:
“Tên ngu ngốc, ngươi suýt chút nữa giết luôn cả con gái của đại trưởng lão nhà chúng ta. Nếu không có người thanh niên đẹp trai đằng kia thì đời ngươi coi như xong rồi.”
Nói rồi, hắn ta chỉ về phía Đại Cathay nói. Sau đó còn cúi mình trước Đại Cathay để tỏ lòng biết ơn.
“Ta... ta không có thấy mà...” – Tên Minotaur gãi đầu, giọng nói ồm ồm cất lên.
“Xin lỗi... ngươi là loài gì vậy? Là con người Dewitt hay kể à?”
Lúc này tên Minotaur quay sang xin lỗi Ma Tùng Quân, sau đó lại tò mò về hắn cũng như những kẻ xung quanh hắn.