“Thúc thúc gì đó, chuyện này là do ta gây nên. Thúc đừng có lôi người khác vào, dù gì bảo bối của thúc cũng không bị thương. Người suýt chết chính là ta đây, thúc muốn bồi thường bao nhiêu? Ra cái giá đi, bao nhiêu ta cũng có thể trả.”
Lúc này Long Hân Nghiên chống nạnh, mặt hất lên nhìn Ma Tùng Quân nói. Biết bản thân không giỏi đối phó với con nít, Ma Tùng Quân thở dài một tiếng rồi vỗ vỗ lên lưng Yên Nhược Đan.
Nhận được chỉ thị ngầm của Ma Tùng Quân, Yên Nhược Đan cúi mặt nhìn xuống, hừ lạnh một tiếng:
“Tiền? Ngươi nghĩ ngươi có tiền thì oai lắm sao? Nếu ngươi đã giàu như thế, chúng ta chỉ cần bắt ngươi lại tống tiền là xong. Việc gì phải đợi ngươi hỏi chúng ta ra giá bao nhiêu? Chúng ta cũng không phải ăn cướp, làm sai thì bồi tội. Tiền không phải là vạn năng, ngươi ra đường bớt nhìn lên trời đi.”
“Ngươi...”
Bị Yên Nhược Đan mắng, Long Hân Nghiên tức đến đỏ bừng cả mặt nhưng không thể đáp trả lại được.
“Làm sao? Ở nơi rừng rú này, ngươi lại muốn nhờ ai đến? Thử xem nếu không có người xung quanh ngươi, ta có đánh sưng cái mặt trắng của ngươi ra không. Hở tí là ỷ thế hiếp người, Đan Đan ta từ nhỏ đến lớn, gặp ngươi là kẻ đầu tiền.”
“Ha, chắc ngươi cũng cô đơn lắm. Không ai thèm chơi với ngươi, ngươi nhiều tiền thì hay lắm sao? Xảy ra chuyện, ngươi không có tiền, ta xem ai đứng ra giúp ngươi?”
Được đà lấn tới, Yên Nhược Đan sổ ra một tràng khiến cho Long Hân Nghiên á khẩu, nửa chữ cũng không thể thốt lên được.
“Ta cảm thấy thật là may mắn.” – Đại Cathay vuốt vuốt ngực mình nói.
“May mắn cái gì?” – Huyết Phong nhìn hắn hỏi.
“Thấy Đan Đan mắng người, mắng đến mức không kịp vuốt mặt. Con bé kia mà đứng trước mặt Đan Đan, có khi nước miếng văng đầy cả mặt. Ha ha.” – Đại Cathay cười to thành tiếng.
“Thế thì ngươi may mắn chỗ nào?” – Huyết Phong càng không hiểu.
“May mắn là lúc trước không bị mắng đến cỡ đó. Nếu không ta cũng không đứng đây với ngươi.” – Đại Cathay híp mắt nói. Hắn hơi quan ngại về khả năng hiểu vấn đề của Huyết Phong.
“Oa~~~~~~... ngươi hiếp người quá đáng. Ta đã làm gì ngươi đâu, ngươi lại chửi mắng ta thậm tệ như thế.”
Long Hân Nghiên ngồi bệt xuống đất, cãi không lại, đánh cũng không lại, chỉ còn nước ăn vạ. Con bé khóc rống lên trông rất thương tâm, vừa khóc vừa oán trách Yên Nhược Đan.
Càng như thế càng khiến cho Yên Nhược Đan chán ghét. Con bé mang theo ánh mắt khinh thường nói:
“Ngươi chẳng phải cười chê tên đội của chúng ta sao? Mặc dù cái tên đội không hay, nhưng món hủ tiếu là món ngon đầu tiên trong cuộc đời ta được ăn, xe hủ tiếu này đã nuôi sống ta. Ngươi cười vào cái tên đó, chẳng khác nào cười cả chúng ta. Ngươi oan lắm hả? Ức lắm à? Khóc đi, khóc lớn cho ta xem. Khóc đến khi nào có người đến cứu ngươi. Ta chống mắt lên coi ai đến cứu ngươi.”
“Loại người đụng chuyện chỉ biết khóc lóc như ngươi cũng bày đặt đi theo Mạo Hiểm Giả. Chắc họ phải vất vả lắm mới chiều chuộng bảo vệ được ngươi, ta thấy ngươi tốt nhất nên đâm đầu ch-... ưm. Thúc?”
Đang nói giữa chừng, Yên Nhược Đan bị Ma Tùng Quân bịt miệng lại, con bé nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân bằng ánh mắt không thể hiểu được. Chẳng phải thúc bắt Đan Đan mắng người sao? Mắng còn chưa đã, thúc đã cản người ta lại.
“Ngôn từ quá nặng nề có thể giết người, tốt nhất đừng nói ra chữ cuối cùng. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ giống như Đan Đan, từ nhỏ được gia đình bảo bọc nên gặp chuyện như ngày hôm nay không có gì lạ. Dạy cho nó một bài học là được rồi, vả lại nó cũng họ Long. Không biết chừng có liên quan.”
Ma Tùng Quân bế Yên Nhược Đan lên, nói nhỏ vào tai con bé. Nghe đến họ Long, Yên Nhược Đan cũng ý thức ra được điều gì đó. Con bé lập tức gật đầu rồi vỗ vỗ vai Ma Tùng Quân, thấy thế Ma Tùng Quân bỏ con bé xuống.
“Oa~~”
Dưới kia, Long Hân Nghiên vẫn khóc rất thảm thương. Yên Nhược Đan mặc kệ, con bé ngoắc ngoắc tay gọi mấy người Mạo Hiểm Giả bên phía Long Hân Nghiên lại gần đây. Cả Trương Nguyên cũng được Đại Cathay và Huyết Phong giải tới.
Chừng năm phút sau, Long Hân Nghiên vẫn khóc, chẳng ai thèm khuyên con bé, cứ mặc cho nó khóc. Còn mấy người Mạo Hiểm Giả thì bị tước vũ khí, bắt phải ngồi xem Long Hân Nghiên khóc, tuyệt đối không được dỗ.
Khóc không được bao lâu thì mùi thức ăn bắt đầu lan tỏa ra, thêm cái lạnh của núi tuyết, khiến cho mùi thức ăn không bốc lên trên mà tỏa xuống dưới núi. Vì ở ngay sườn dốc, nên mùi thức ăn có bao nhiêu đều xộc hết vào mũi Long Hân Nghiên bấy nhiêu.
Tiếng khóc của con bé dần dần ít đi, bởi mùi hương của thức ăn đã hấp dẫn nó. Khiến cho cái bụng nhỏ réo lên ọt ọt. Không chỉ riêng mình Long Hân Nghiên bị tra tấn, mà cả đám người Trương Nguyên cũng thế. Vì đụng độ với bọn họ, nên thức ăn vừa nấu xong đã nguội hết, Ma Tùng Quân bắt buộc phải hâm nóng lại chúng, cũng may hắn chưa rửa nồi, chảo.
Vài phút sau, Ma Tùng Quân hâm xong đồ ăn, lúc này hắn quay sang người mấy người Hỏa Ngân Thương kia. Tự lúc nào mà họ đã quay sang nhìn chằm chằm bên này, kẻ nào kẻ đấy đều nuốt nước miếng nhìn hắn. Chỉ riêng có mỗi Trương Nguyên là cúi gầm mặt xuống, hắn giống như đang chờ ngày bị xử tử vậy, đến cả ăn uống cũng không màn tới.
“Lưu Béo, rửa thêm rau thịt đi, ta nấu thêm một ít nữa.” – Ma Tùng Quân nói.
Lập tức Lưu Béo bắt tay vào việc, mấy món hắn vừa nấu xong kia đều được tống vào trong túi đồ. Chừng nửa tiếng sau, thêm một bàn ăn được bày ra, cộng thêm phần ăn cũ. Số lượng nhiều gấp đôi, Yên Nhược Đan thấy thế chỉ hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì thêm.
“Các ngươi ăn chưa?” – Ma Tùng Quân nhìn mấy người Hỏa Ngân Thương hỏi.
Cả một đám lắc đầu, Long Hân Nghiên cũng mặt dày lắc đầu.
“Lại đây ăn đi.” – Ma Tùng Quân nói.
“Ghế ở kia, tự bê ra mà ngồi. Sợ có độc thì khỏi ăn.”
Nói xong hắn ngồi xuống, đưa lưng về phía bọn họ. Lúc này Ma Tùng Quân đầy sơ hở, nếu muốn đánh gục hắn, bọn họ có thể làm ngay lúc này. Nhưng không một ai làm điều đó, tất cả đều đăm đăm nhìn bàn ăn.
Người nào người nấy liên tục nuốt nước miếng, cũng không dám nhảy vào ăn luôn mà lấy ghế ngồi xuống theo lời Ma Tùng Quân. Bàn bên kia, Ma Tùng Quân bắt đầu động đũa, hắn quay ra sau nói:
“Ăn đi, ăn xong rồi ta xử lý việc của các ngươi sau.”
“Chúng ta... được ăn thật ư?” - Ả Ma Pháp Sư hệ Thổ có chút không tin hỏi.
“Ừm.” – Ma Tùng Quân cũng lười trả lời nhiều.
Lập tức bọn họ bắt đầu xúm vào ăn, ai nấy cũng giành nhiều nhất có thể về phía mình. Long Hân Nghiên đứng ở một bên, thấy không thể chen vào được liền buồn bã rời đi. Con bé đi đến bên cạnh Trương Nguyên ngồi xuống.
Bởi cả đội ai cũng lo nghĩ cho mình, họ không để ý rằng Trương Nguyên vẫn ngồi một mình. Long Hân Nghiên dù rất đói, rất muốn ăn, nhưng không thể nào xen vào được với đám người như sói đói kia được. Con bé gục mặt xuống, bắt đầu cảm thấy tủi thân và lại khóc nức nở.
Vừa gục mặt xuống, Long Hân Nghiên bị ai đó vỗ vai. Con bé ngẩng đầu lên thì thấy Yên Nhược Đan khoanh tay lại, mang theo vẻ mặt khó chịu đứng trước mặt mình.
“Ngươi muốn cái gì...?” – Long Hân Nghiên buồn bã nói.
“Lại bàn của ta mà ăn. Không phải ta gọi ngươi đâu, là thúc thúc bảo ta gọi ngươi. Ăn hay không tùy ngươi.”
Nói rồi Yên Nhược Đan đặt xuống trước mặt Trương Nguyên một tô cơm thịt heo kho nóng hổi và một chén canh đang bốc khói.
“Thúc thúc bảo, nếu ngươi ăn thì thúc ấy sẽ xem xét lại hành động của ngươi. Bản thân ta cũng không để ý chuyện đó, thúc có nói. Nếu muốn chết thì tìm chỗ nào đó mà chết, đừng làm ảnh hưởng người khác.”
Nói xong Yên Nhược Đan quay người rời đi, Long Hân Nghiên cũng đi theo con bé đến lên bàn ăn. Trương Nguyên ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của Yên Nhược Đan, rồi lại nhìn sang Ma Tùng Quân.
Tim hắn tự dưng nhói lên một cái, không biết hắn suy nghĩ cái gì, liền lấy bát cơm dưới đất lên ăn lấy ăn để. Vừa ăn vừa quay mặt chỗ khác, giấu đi nỗi lòng của mình. Hắn không ngờ, một người xa lạ như Ma Tùng Quân lại có thể nhận ra hành động bất thường đó của hắn. Điều này càng khiến hắn cảm thấy tủi thân hơn nữa.
“Oa... ngon quá.” – Long Hân Nghiên mắt sáng rực lên nhìn chén cơm trên tay.
“Thúc thúc, đây là thịt bò hảo hạng hay sao? Sao có thể có món thịt kho mềm đến như vậy được?”
“Ngươi có phải tiểu thư nhà giàu không đấy? Thịt bò với thịt heo cũng không phân biệt được, đúng là đồ quê mùa.” – Yên Nhược Đan chu mỏ lên nói.
“Ăn đi, ăn xong rồi nói gì thì nói.”
Thấy hai đứa nhỏ sắp cãi nhau, Ma Tùng Quân lập tức ngăn lại. Hắn không muốn bữa ăn của mình thành cái chợ.
Vừa ăn xong, Long Hân Nghiên bám lấy Ma Tùng Quân, líu nha líu nhíu hỏi này hỏi kia khiến cho lỗ tai Ma Tùng Quân lùng bùng cả lên. Hắn không trả lời mấy vấn đề Long Hân Nghiên hỏi, bởi con bé toàn hỏi về đồ ăn. Nhưng Ma Tùng Quân lại hỏi ngược lại con bé:
“Long Nguyên Giáp, có biết cái tên này không?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Thúc biết Giáp thúc thúc của ta sao?” – Lam Ngọc Hỏa ngạc nhiên nói.
“Tiểu thư...” – Trương Nguyên vừa nghe thấy Long Hân Nghiên nhận mình là cháu của Long Nguyên Giáp, hắn không kịp ngăn lại.
Nhưng vẫn chạy đến bế xốc Long Hân Nghiên lên, ánh mắt nhìn Ma Tùng Quân đầy đề phòng.
“Vậy là ý gì?” – Ma Tùng Quân nhíu mày hỏi.
“Ngươi vì sao lại nhắc đến cái tên đó?” – Trương Nguyên hỏi lại Ma Tùng Quân.
“Hắn là huynh đệ của ta, có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ ta hiểu nhầm, các ngươi mang thù với hắn?” – Ma Tùng Quân đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Vốn hắn ghĩ Long Hân Nghiên có liên quan đến Long Nguyên Giáp, nên hắn mới tốt tính đến vậy. Nhưng mà liên quan theo kiểu kẻ thù với nhau thì lại là một chuyện khác.
Bất quá khi nghe Ma Tùng Quân nói thế, Trương Nguyên thở phào một tiếng, hắn đặt Long Hân Nghiên xuống rồi cúi đầu tạ lỗi trước Ma Tùng Quân:
“Thất lễ với Ma huynh, ta không ngờ huynh là huynh đệ của Long tiền bối.”
“Hử?” – Mặt Ma Tùng Quân hiện lên một dấu hỏi.
“Thúc thúc, Ma thúc thúc. Thúc là huynh đệ của Giáp thúc thúc thật ư?” – Long Hân Nghiên kéo kéo áo Ma Tùng Quân, mắt sáng lên như mặt trời, hí ha hí hửng nói.
“Bớt nhảy nhót đi, ăn xong thì lại đây rửa chén. Tiểu thư đài các như ngươi không biết ăn trực người khác là phải rửa chén sao? Hay là không biết rửa chén?”
Còn chưa kịp hỏi thêm câu gì từ Ma Tùng Quân, Long Hân Nghiên lại bị Yên Nhược Đan kéo đi rửa chén. Dù la ó cách mấy cũng không ai quan tâm. Đây đúng là tiểu thư số khổ, lần đầu phải rửa chén. Yên Nhược Đan thì hay rồi, Ma Tùng Quân thì nhói ở trong tim, bởi cứ có thêm một người mới rửa chén thì y rằng đống chén của hắn chẳng có cái nào nguyên vẹn.