Nhưng các ma tinh thạch cấp thấp thông dụng trong đời sống chỉ có Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Quang là thường được sử dụng. Ma tinh thạch hệ Mộc đùng một cái tạo ra cây, nhưng nó lại giúp cây cối phát triển nhanh chóng, thay cho vai trò của phân bón. Đó là đối với các ma tinh thạch cấp độ thấp nhất, những ma tinh thạch cấp cao thường được các Ma Pháp Sư sử dụng để tạo ra những cái cây như ý muốn. Các Ma Pháp Sư hệ chữa trị và các dược sư đều rất chuộng ma tinh thạch hệ này.
Ma tinh thạch hệ Thủy tất nhiên là dùng để tạo ra nước, thích hợp ở những quốc gia hay vùng đất khô cằn thiếu nước, thiếu mưa. Hỏa thì dùng trong nấu ăn và thắp sáng. Thổ dùng trong việc tạo đất trồng cây hoặc đắp đất để xây dựng công trình, những vùng đất sa mạc hoặc hoang mạc cũng như ma tinh thạch hệ Thủy, ở đó rất chuộng loại ma tinh thạch hệ Thổ.
Còn ma tinh thạch hệ Phong chỉ được dùng cho thuyền bè có sử dụng cánh buồm, các thủy thủ thường mua nó để phòng trường hợp trời thiếu gió khiến thuyền không thể di chuyển. Cuối cùng là ma tinh thạch hệ ánh sáng, cái này thường dùng trong giới quý tộc và bọn trộm mộ.
Giới quý tộc dùng ma tinh thạch hệ Quang để thắp sáng nhà của bọn họ vào trời tối, nơi mà ma tinh thạch hệ hỏa không đủ để cung cấp ánh sáng. Còn bọn trộm mộ tất nhiên càng phải dùng, các lăng mộ thường xuất hiện ở dưới lòng đất nơi không khí thiếu thốn nên mới cần sử dụng ma tinh thạch hệ Quang.
Lôi, Băng, Kim, Ám không được sử dụng mấy trong đời sống. Chỉ những viên đá cấp cao mới thích hợp để sử dụng. Như ma tinh thạch hệ Kim cấp cao có thể cho các thanh kim loại chất lượng cao, các thợ rèn giỏi thường săn lùng ma tinh thạch hệ Kim rất nhiều. Ma tinh thạch càng tinh thuần càng cho ra kim loại ít tạp chất. Giá cả của nó tất nhiên cũng thuộc hàng trên trời.
Hệ Lôi thì người ta không biết dùng nó để làm gì, không có mấy tác dụng nên người bình thường chẳng mặn mà với nó cho lắm. Băng thì vẫn có một vài trường hợp cần dùng đến, như dùng để bảo quản thực phẩm cho những chuyến vận chuyển hàng hóa xuyên quốc gia của mấy ông thương nhân. Còn Ám gần như không có chút tác dụng gì với người bình thường, đồng thời ma tinh thạch hệ Ám cũng hiếm nhất và nguy hiểm nhất kể cả trong quá trình khai thác hay sử dụng.
Nghe nói các mỏ có ma tinh thạch hệ Ám thường xuất hiện các quái vật chuộng âm hệ, chúng rất hung dữ và khát máu. Các mỏ ma tinh thạch Ám hệ chẳng mấy khi được khai thác, tất nhiên vì thế các Ma Pháp Sư hệ Ám hệ cũng không có đất phát triển và thường tách biệt với thế giới này. Sau đó họ cũng bị xem như là những kẻ ngoại đạo trong giới Ma Pháp Sư, rất không được chào đón, thậm chí là e ngại và sợ hãi bọn họ. Con người mà, phàm thứ gì mà ta không hiểu ta đều luôn e sợ nó.
Nghe gã cao gầy kia nói một ngày trời cuối cùng Ma Tùng Quân cũng hiểu ra mức độ cần thiết của ma tinh thạch ở thế giới này. Nó không khác gì vật dụng công nghệ trong đời sống của con người trong thế giới của hắn.
“Một viên đá thế này có thể cháy trong bao lâu?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Với mức độ lửa thế này có thể cháy liên tục trong bốn canh giờ. Ngươi có thể điều chỉnh được mức độ lửa bằng cách chạm vào vòng tròn ma thuật, xoay qua phải là thêm lửa, xoay qua trái là giảm lửa. Tương tự mấy loại ma tinh thạch khác cũng dùng như thế. Nhưng với ma tinh thạch hệ Hỏa ta khuyên ngươi không nên động tay vào, rất dễ bị phỏng. Trừ phi ngươi là Ma Pháp Sư thì không ngại sức nóng ma thuật từ nó.”
Hỏi một câu, gã cao gầy giải thích cho Ma Tùng Quân mười câu. Hắn biết Ma Tùng Quân chẳng biết chút gì về ma tinh thạch hết nên nhiệt tình giảng giải. Điều đó cho thấy người của ngôi làng này rất thân thiện.
“Có thể bán cho ta không? Bao nhiêu Đại Long thông bảo một cái?”
Đoán chừng mấy viên đá này không quá mắc, hắn có thể dùng nó để thay thế cho ga củi. Hắn không thể lúc nào cũng đi kiếm củi khắp nơi được, quá mức cồng kềnh, nếu có mấy viên đá thế này thì lại tiện cho hắn.
“Chúng ta không bán, chúng ta càng không dùng Đại Long thông bảo. Làng của chúng ta có mối thù truyền kiếp với đế quốc, chúng ta chỉ có thể trao đổi bằng hàng hóa. Nếu ngươi có thứ gì tương đương có thể trao đổi với chúng ta.”
Nói xong hắn lấy ra một bao nhỏ, bên trong đó chứa ba bốn mươi viên ma tinh thạch.
“Ở đây ta có ba mươi tám viên. Giá của mỗi viên là mười đồng Đại Long thông bảo. Ngươi có thể quy đổi chúng ra giá trị tương đương với hàng hóa ngươi có.”
“Rẻ như vậy ư?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.
Tức là hắn chỉ cần một tô hủ tiếu có thể đổi được một viên đá, còn thừa ra hẳn 5 đồng Đại Long thông bảo. Ma Tùng Quân chú ý đến bên hông gã ta còn mấy túi trông giống như thế này, chắc là ma tinh thạch các hệ khác.
“Ngươi có đá hệ thủy không?”
“Có chứ, chúng ta có đủ mấy loại thông dụng. Ngươi cần thêm loại nào?”
Ma Tùng Quân và gã cao gầy chụm đầu lại nói chuyện với nhau.
Lúc này mấy người trong làng đi ngang qua thấy cảnh đó thì chỉ lắc đầu than một tiếng:
“Thằng nhỏ này nên ra ngoài buôn bán mới đúng. Ở trong cái làng này thật là uổng phí tài năng.”
“Bà đừng có nói như thế, chúng ta ra ngoài làm gì sống tốt được như ở đây? Ngoài kia tranh đấu ngươi sống ta chết, sống mệt lắm.”
“Ông nói cũng đúng, làng chúng ta cũng không thiếu ăn thiếu mặc. Cần gì phải tranh đua bên ngoài. Mọi sự cứ để lão tộc trưởng lo.”
Sau một hồi, cuối cùng Ma Tùng Quân đổi được hai mươi vên ma tinh thạch hệ hỏa và hai mươi viên hệ thủy. Hắn đổi bằng một bịch hạt giống hoa, trong đây có vài trăm hạt giống hoa. Bịch hạt này hắn được một cô bé trong thôn dùng để đổi lấy ba tô hủ tiếu. Hắn nghĩ giá trị của nó sẽ không thể nào đổi được, nhưng trong mấy thứ trong xe của hắn, gã cao gầy lại chỉ yêu cầu đổi lấy bịch hạt giống này.
Ngoài ra hắn còn một yêu cầu nho nhỏ rằng ngày mai hãy đi gieo hoa trồng xuống dùm cho hắn. Cảm thấy mình đã dùng một giá hời để mua lại, cho nên Ma Tùng Quân quyết định lát nửa tên cao gầy này có kéo người nhà đến hắn thì hắn sẽ miễn phí hết cho nhà của hắn.
Trao đổi xong, Ma Tùng Quân đến bên cạnh nồi nước lèo để kiểm tra. Cảm thấy thịt đã được ninh tới, lúc này hắn bày ra bàn ghế và viết một tấm bảng giá mới.
Hai viên ma tinh thạch cấp thấp bằng một tô hủ tiếu, ba viên là một tô đặc biệt. Tô trẻ em hắn chỉ lấy một viên. Bảng giá được đặt xuống, có mấy người đợi sẵn lập tức đặt mông ngồi lên bàn ăn gọi món.
Chữ của thế giới này rất là khó viết, Ma Tùng Quân viết ra một cái menu đặt ở bên trên bàn khiến thực khách đọc lòi mắt mới dịch được ra hắn viết cái gì.
“Oa cái món này quả thực kiến ta không kìm nén được. Nước dùng vừa ngọt vừa béo, độ béo của nước vừa phải. Cái sợi hủ tiếu này lại dai và mềm mại như thế, ăn dễ nuốt hơn cả ăn mì. Ông chủ ông chủ, thịt heo ngươi nấu bằng cách nào mà nó lại thơm như thế? Không như chúng ta nấu, luôn có mùi hôi.”
“Là do cách rửa thịt. Đầu tiên là rửa thật sạch rồi đem ngâm vào nước sôi tầm ba phút, sau đó lấy ra rửa với nước lạnh rồi mới đem đi chế biến tiếp. Đơn giản như thế là hết mùi hôi của heo, nhất là heo rừng có mùi khá hôi cần phải làm kỹ như vậy. Nấu thịt heo rừng cần phải khống chế lửa hợp lý mới giúp thịt mềm và ngon.” – Ma Tùng Quân mỉm cười trả lời.
Lúc đến đây hắn thấy có rất nhiều heo rừng, nên sẵn chỉ họ cách khử luôn cũng được. Nhưng mà người ăn có vẻ không nhiều. Hắn có mười bàn ăn, chỉ có ba bốn năm bàn là có người, khác xa so với trấn Phúc Lộc.
Có lẽ là bởi vì họ đang tất bật làm cái gì đó, lửa trại lớn ở giữa sân không phải tự nhiên mà có. Lúc này Ma Tùng Quân thấy họ vẽ vô số biểu đồ hình tròn gì đó ở quanh đống lửa. Sau đó mỗi người vẽ mấy biểu đồ kia lấy từ trong người ra vô số ma tinh thạch, chúng tràn ngập năng lượng đến mức khiến cả một vùng phát ra ánh sáng.
Mỗi loại ma tinh thạch đều mang một màu sắc và nguồn năng lượng khác nhau. Dù cách khá xa chỗ bọn họ, Ma Tùng Quân vẫn có thể cảm nhận được các nguồn năng lượng khó nói kia. Chúng có đủ màu, mang đủ tư vị, từ nóng đến lạnh, từ êm mát đến gắt gỏng, từ chói lóa đến âm u, từ ồn ào đến yên tĩnh.
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
Ma Tùng Quân hỏi nhỏ Lưu béo đang ngồi đun mấy vụn kính vỡ của hắn bên trong một nồi sắt bé bằng bụm tay.
“Chát!” vang lên một tiếng. Ma Tùng Quân vỗ vào đầu Lưu béo quát.
“Ui!”
“Cái thằng này, cái bếp không phải cho chỗ mày nghịch. Tắt đi.”
“Đệ chỉ đun thử, đun thử một chút thôi. Huynh nói thủy tinh có thể nóng chảy … nên đệ thử một chút.” – Lưu béo xoa xoa cái đầu khóc lóc nói.
“Đang gần hết ga, ngươi còn đi phá. Có nghịch thì tự kiếm lửa mà nghịch, cái bếp để nấu ăn không phải cái chỗ lấy lửa dọc linh tinh. Đá cho một phát bây giờ.”
Nói rồi Ma Tùng Quân chỉ về phía mấy người dân làng đang làm cái gì đó, có vẻ như họ đang làm nghi lễ gì thì phải.
“Bọn họ đang làm cái gì vậy? Có phải nghi lễ gì không?”
“Cái này đệ không biết, đệ có bao giờ ra đi xa đâu.” – Lưu béo cười khổ nói.
“Bọn họ đang thực hiện nghi lễ triệu hồi sứ giả của Nữ Thần phép thuật cho mấy đứa nhỏ.”
Có thực khách đang ngồi ăn liền giải thích cho Ma Tùng Quân.
“Nghi lễ? Truyền thống sao? Nhưng mà thần có thể triệu hồi được ư …” – Ma Tùng Quân có chút không tin nói.
“Chúng ta thường chỉ triệu hồi được sứ giả của thần. Những nhà có con nhỏ thường tham gia tế lễ này, dâng lên những viên đá ma thuật của mình, vị sứ giả của thần đại diện cho mỗi loại sẽ xuất hiện bất kì và ban ma thuật thức tỉnh thích hợp cho các đứa nhỏ trong buổi tế lễ.”
“Nhà chúng ta không có đứa nhỏ nào nên mới ngồi đây ăn hủ tiếu của ngươi. Nhưng thực sự nó ngon quá đấy.”