Lúc này trong rừng vang lên tiếng gọi của Huyết Phong.
“Từ từ, đợi ta với. Chỗ này nhiều sương mù, ta không thấy đường.”
Giọng Lưu Béo cũng vọng lại bên tai Ma Tùng Quân.
Từ xa hắn thấy hai chị em Yên Nhược Đan dắt tay nhau đi về phía hắn với ánh mắt tò mò. Chính xác hơn là đang nhìn Ngọc Huyền ở bên cạnh Ma Tùng Quân.
“Mấy đứa lại đây, xong việc rồi. Về thôi.” – Ma Tùng Quân thản nhiên nhìn mấy đứa nhỏ nói.
“A...”
Lưu Béo vừa chạy đến trông thấy Ngọc Huyền, cái miệng định nói như thường lệ thì im bặt. Huyết Phong cũng như thế, hắn vốn định chạy lại gần Ma Tùng Quân nhưng phải khựng lại, hắn từ từ đi đến bên cạnh hai chị em họ Yên. Ánh mắt của hắn mang theo một chút bất an nhìn Ngọc Huyền.
Không chỉ riêng Huyết Phong, cả hai chị em nhà họ Yên cũng thế. Đối với Ma Tùng Quân, hắn nhìn thấy Ngọc Huyền rất rõ ràng, không khác người bình thường một chút nào.
Nhưng đối với mấy người Lưu Béo, Huyết Phong lại là một hình ảnh hoàn toàn khác. Bọn họ không tài nào nhìn rõ được mặt mũi của Ngọc Huyền, bởi gương mặt và cả thân thể của nàng bị che bởi luồng ma lực Hắc Ám khủng bố. Thi thoảng gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện ra, dù có thấy cũng không tài nào nhớ rõ được gương mặt của Ngọc Huyền tròn vuông ra sao. Chỉ biết rằng nàng ta trông rất xinh đẹp.
“Có chuyện gì sao?” – Ma Tùng Quân nhìn hành động kì lạ của mấy đứa nhỏ, hắn nhíu mày hỏi.
“Quân ca... bên cạnh ca là ai...” – Huyết Phong nói với giọng điệu bất an.
“À, nàng ấy tên Ngọc Huyền. là bạn của ta, có gì đâu mà giữ khoảng cách thế? Nàng ấy vừa đánh một lúc hai con Ma thú. Sao? Thấy lợi hại không?”
Ma Tùng Quân nhìn Ngọc Huyền cười ha ha nói mà không biết sắc mặt của bốn người bọn họ biến đổi rất khó coi.
“Đợi ta một chút.” – Ngọc Huyền nhìn Ma Tùng Quân nói.
Đột nhiên xung quanh Ngọc Huyền nổi lên những trận gió lớn, hắn có cảm giác như tất cả không khí đang bị hút về phía của Ngọc Huyền.
Trong mắt của bốn người Lưu Béo, họ thấy vô số hắc khí kia đang không ngừng bị hút về cơ thể nàng ấy. Dần dần hắc khí bị hút đi hết, lộ ra hình dáng của Ngọc Huyền. Cái khí tức đáng sợ kia biết mất, cảm giác bất an cũng không còn.
Nhưng như thế không có nghĩa là cả bốn người có thể cười cười nói nói với nàng ta giống như Ma Tùng Quân được.
“Giờ ta có thể di chuyển tự do ở thế giới loài người. Ngươi hứa là cho ta ăn, không được nuốt lời. Giờ ta muốn ăn thịt gấu.”
Ngọc Huyền không nóng không lạnh, chậm rãi nói với Ma Tùng Quân.
Nghe thế Ma Tùng Quân gật đầu, hắn gọi Huyết Phong tới:
“Phong, đệ vác con gấu về đi. Con sói thì để ta kéo đến để hoàn thành nhiệm vụ. Tiền thưởng của mấy đứa ta sẽ bù.”
“Con gấu... nó ở đâu vậy ca?” – Huyết Phong ngập ngừng nói.
Dù Ma Tùng Quân vẫy hắn lại, nhưng hắn không muốn lại gần người tên Ngọc Huyền kia một chút nào. Trong lòng vẫn còn một chút bất an.
“Con gấu ở đằng kia. Ngươi đi thêm một cây số là gặp.” – Ngọc Huyền chỉ về một hướng nói.
“Đa tạ.”
Nghe thế Huyết Phong cúi đầu đa tạ một tiếng rồi vắt chân lên cổ chạy mất hút. Mất đi đồng minh, Lưu Béo có chút sợ hãi, nhưng vẫn phải chắn trước mặt hai cô bé họ Yên kia. Hắn từng gặp Ngọc Huyền một lần, lần đó còn đáng sợ hơn cả bây giờ.
Tuy hắn thấy được gương mặt ấy vài lần trong màn sương khói hắm ám, đẹp thì đẹp thật, nhưng Lưu Béo hắn vẫn cần mạng hơn. Tuy không nhớ rõ gương mặt xinh đẹp ấy, nhưng cái luồng hắc khí khủng bố kia thì hắn nhớ rõ như in.
Người này sao lại bất thình lình xuất hiện ở đây cơ chứ? Có phải Quân ca có cách thức liên lạc với người phụ nữ đáng sợ đó nên gọi cô ta đến đây giúp đỡ đúng không?
Thề với trời Ma Tùng Quân không hề biết suy nghĩ trong đầu của Lưu Béo, nếu có biết hắn cũng cho rằng Lưu Béo bị điên. Ngọc Huyền thì có gì đáng sợ chứ? Chỉ có lúc ăn là hơi đáng sợ một chút, ăn hết phần người ta thôi.
“Thúc thúc. Tỷ tỷ bên cạnh thúc là ai?”
Cuối cùng Yên Nhược Đan cũng không nhịn được hỏi.
“Khụ.”
Nghe thế Ma Tùng Quân chỉ biết ho khan một tiếng. Hắn biết Ngọc Huyền không phải người, cụ thể nàng thuộc giống loài nào thì hắn cũng không biết luôn. Nhưng có một điều là Ngọc Huyền không bao giờ nói dối, và nàng cũng không nói dối hắn làm gì. Hắn nhớ không nhầm, nàng chỉ nói nàng sống rất lâu rồi. Với cái tuổi của hắn, trong mắt nàng không khác nào một đứa trẻ.
Yên Nhược Đan lại kêu nàng bằng tỷ tỷ, gọi hắn là thúc thúc. Cái này có chút không theo quy trình.
“Đây là Ngọc Huyền, bạn của thúc. Là người đầu tiên thúc gặp khi đến thế giới này.”
Nói đến đây Ma Tùng Quân chợt nhận ra mình nói hớ. Thế là hắn đành ngậm miệng lại.
“Là bạn thanh mai trúc mã của thúc sao?” – Yên Nhược Đan mắt sáng lên nói.
“Ờ... có thể cho là như vậy.” – Ma Tùng Quân gật đầu cười khổ nói. Hắn không tiện giải thích gì nhiều. Cũng không thể giải thích cho con bé là hắn không thuộc thế giới này được.
Vả lại hắn cũng nhận thấy mấy đứa nhỏ nhà mình đang e ngại Ngọc Huyền. Chắc là vì thực lực của nàng ấy quá cách biệt, lại có thể sử dụng ma thuật Hắc Ám. Sợ cũng là điều thường tình, thậm chí lần trước Lưu Béo còn hãi hơn thế này nữa.
Có lẽ Ma Tùng Quân đã quen rồi nên chẳng thấy Ngọc Huyền có gì đáng sợ. Có phải là hắn đang thích nàng quá rồi, đâm ra đầu óc mị không?
“Ngọc Huyền tỷ tỷ. Tên của tỷ thật đẹp, tỷ cũng đẹp nữa. Tuyết nhi, muội thấy có đúng không?”
Yên Nhược Đan nắm lấy tay em gái mình kéo đến trước mặt Ngọc Huyền cười nói rất hồn nhiên.
“Tên ta đẹp sao?” – Ngọc Huyền ngạc nhiên nhìn hai đứa bé dưới chân mình.
“Ừm.” – Yên Nhược Tuyết ngượng ngùng gật đầu.
“Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ tỷ dùng ma thuật Hắc Ám đúng không? Sao tỷ tỷ dùng được ma thuật Hắc Ám vậy? Muội nghe người ta nói, người sử dụng ma thuật Hắc Ám thường rất xấu xí. Căn bản là lừa người, tỷ tỷ xinh đẹp thế này cơ mà?”
“Ngọc Huyền tỷ tỷ, có phải con sói kia là do tỷ giải quyết không? Tỷ giỏi thật đó, muội thấy thúc thúc chật vật với con sói nửa ngày trời mà không làm gì được nó. Tỷ tỷ vừa ra tay một cái, cả gấu cả sói vừa chết.”
“...”
Ma Tùng Quân trông thấy Yên Nhược Đan liến thoắng một hồi, hắn có chút sợ hãi con bé này. Cái công phu nịnh hót của nó đúng là thuộc dạng thượng thừa. Nhưng nhắm sai đối tượng rồi con, Ngọc Huyền nhà ta chỉ thích ăn thôi, không hề vì mấy câu nịnh hót mà để ý đâu.
“Ừm, cám ơn. Mấy con Ma thú quá yếu. Ta đã cố không làm cơ thể chúng vỡ nát.” – Ngọc Huyền gật đầu nói một tiếng, rồi đưa tay ra xoa xoa lấy đầu của Yên Nhược Đan lẫn Yên Nhược Tuyết.
Cảnh tượng đó khiến Ma Tùng Quân đứng hình mất vài giây. Này, tại sao già cái đầu rồi lại bị con nít dụ là sao? Ơ kìa...
Tiếp đó Ma Tùng Quân chỉ thấy ba người chụm đầu lại với nhau líu lo không ngừng, thực tế chỉ có Yên Nhược Đan là người nói. Hai người bên cạnh chỉ gật gật đầu nghe Yên Nhược Đan nói.
Thôi bỏ đi, bọn họ hợp nhau như vậy cũng tốt. Ma Tùng Quân lo rằng Ngọc Huyền không thích con nít.
Phi!
Ma Tùng Quân nhổ nước miếng. Hắn đang nghĩ cái quái gì vậy?
Để làm đầu óc tỉnh táo hơn, hắn quyết định gọi Lưu Béo đến cùng nhau cột dây lên xác con sói. Lúc này hắn nhìn trên bản đồ thì thấy ba chấm màu xanh lục đang chạy về phía này rất nhanh. À, thế thì khỏi phải kéo ra khỏi rừng.
“Ma Tùng Quân, ngươi có sao không?”
“Yên Nhược Đan, tiểu nữ có sao không?”
“Yên Nhược Tuyết, Yên Nhược Tuyết tiểu mỹ nữ của ta, đừng bị làm sao hu hu.”
Ba giọng nói riêng biệt vang lên trong rừng. Rất nhanh chủ nhân của ba giọng nói đó xuất hiện trong rừng. Bọn họ trực tiếp lao đến ngay cạnh bên xác con sói, cả ba đứng chôn chân nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân và con sói chết dí bên cạnh.
Cái này có chút không đúng lắm? Làm sao Ma Tùng Quân có thể giải quyết con sói này nhanh đến thế được chứ? Nó là loại sói khó chơi nhất trong những loại sói. Nó không quá mạnh, nhưng muốn giết được nó là cả một vấn đề lớn. Không thể nào Ma Tùng Quân có thể giải quyết trong thời gian ngắn như vậy được.
“Rầm rầm rầm...”
Lúc này mặt đất vang lên rung chấn nhỏ nhỏ, cả ba người họ cùng nhau nhìn về một phía thì thấy một gò đất lớn đang di chuyển. Không... gò đất này có lông, là lưng của con gấu?
Con gấu cao hơn 8m, bị Huyết Phong vác lên trên vai, hắn nhảy qua nhảy lại giữa rừng cây. Mỗi cú đáp của hắn khiến cho mặt đất run lên nhè nhẹ, tiếng rầm rầm cũng từ đó mà ra.
“Làm sao có thể...” – lão giám thị đực mặt ra.
“Con gấu không tính vào bài kiểm tra, ta lấy về nấu ăn.” – Ma Tùng Quân nói
“Con gấu kia là do thanh niên đó giải quyết ư?” – Koch Clara làm tuột mắt kính xuống dưới cằm, ngực bự không ngừng phập phồng.
“Con sói là do Ma Tùng Quân... Không thể nào. Cả hai đều không có ma lực cơ mà?” – Bellamy Sophie hạ mũ xuống, gương mặt nàng mang theo một chút bất lực. Không thể nào hai người không có ma lực lại có thể giải quyết được hai con Ma thú này được.
Ba người hoàn toàn không tin vào mắt mình.
“Ê ê ê. Mấy người có nghe ta nói không vậy?”
Thấy không ai nghe mình nói, Ma Tùng Quân gõ gõ lên vai bọn họ.
“Hả, ngươi muốn nói gì?” – lão giám thị nhìn sang Ma Tùng Quân hỏi.
“Ta nói đừng có tính con gấu, ta muốn đem con gấu về nấu ăn.” – Ma Tùng Quân nói lại một lần nữa.
“Không được, Ma thú ở đây là tài sản do Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả thả ra để thử thách. Có chết cũng thuộc về Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, không thể đưa ngươi được. Ma thú làm sao có thể ăn? Ngươi có bị làm sao không đấy?” – Lão giám thị lập tức lắc đầu nói.
“Rầm!”
Đột nhiên mặt đất rung chuyển mạnh một cái. Trước mặt Ma Tùng Quân và lão già có một thân ảnh đáp xuống.
“Lão già chết tiệt, ngươi dám làm sai luật của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả? Dám lừa huynh đệ của ta đến đây có mục đích gì?”
Long Nguyên Giáp xuất hiện ở giữa bọn họ, trọng kiếm vươn ra kề lên cổ lão già giám thị. Bấy giờ bên cạnh hai cô nàng kia cũng xuất hiện hai người, một là thư ký của Long Nguyên Giáp, một người còn lại Ma Tùng Quân chưa từng gặp bao giờ.