Hắn trông như một con quái vật hơn là bọn Orc, ban đầu người ta để ý đến hắn vì hắn có gương mặt đẹp mã và được các cô nương vây quanh. Còn giờ đây người ta để ý Đại Cathay hơn với tư cách là một kẻ đánh mãi không chết.
Về phía Ma Tùng Quân, hắn không để ý đến Đại Cathay, mà đang nhìn chằm chằm vào màn hình của hệ thống do Phiền Bỏ Mẹ ghi lại. Ở đó hiện lên hình ảnh của đám Orc, chúng đang tụ tập với nhau làm cái gì đó, chứ không hề đi săn người. Chỉ có một vài nhóm là đi săn các thí sinh, bảy phần Orc còn lại thì tụ tập với nhau.
Dần dần hình ảnh bị sương mù che khuất, đồng thời trên đấu trường cũng chiếu hình ảnh của lũ Orc đang tạo ra sương mù. Sau đó hình ảnh lại chiếu sang cảnh các thí sinh bị Orc săn lùng. Đây được cho là bị Orc săn đúng hơn là đi săn Orc.
“Vừa rồi lũ Orc làm gì vậy?” - Ma Tùng Quân hỏi.
“Có cái gì đó không đúng. Orc không hề tinh thông Thủy thuật, làm sao chúng có thể tạo ra sương mù được?” – Long Nguyên Giáp nhíu mày nói.
“Đi kiểm tra xem.” – Ma Tùng Quân huých tay Long Nguyên Giáp một cái.
“Để đệ thử liên lạc với lão ta.” – Long Nguyên Giáp gật đầu.
Sau đó hắn cũng rời đi bỏ Ma Tùng Quân ở lại. Thấy bên cạnh không còn ai, Ma Tùng Quân liền gọi Phiền Bỏ Mẹ.
“Phiền Bỏ Mẹ, ngươi xem được bên trong sương mù không?” – Ma Tùng Quân hỏi.
[Sương mù bình thường thì có thể. Sương mù kia là do Orc tạo ra, nó mang nồng độ nguyên tố ma thuật rất cao. Khiến cho hệ thống không thể kiểm tra được bên trong.]
“Vậy theo dõi Đại Cathay đi.” – Ma Tùng Quân nói.
Sau đó hắn bắt đầu lấy vũ khí ra kiểm tra lại, bản thân hắn cũng có dự cảm không tốt. Lão khọm Long Nguyên Đức kia không biết là bày trò gì, tự dưng lôi lũ Orc ra để làm màu, thay đổi luật chơi của đấu trường làm gì?
Bấy giờ Đại Cathay lại tiếp xúc với một nhóm Orc khác, ở đám Orc này, con Orc thống lĩnh có vẻ như biết Đại Cathay. Vừa thấy Đại Cathay, nó liền dẫn cả đoàn Orc rời đi, không hề có ý muốn chiến đấu với hắn. Khiến cho Đại ta tức đến sôi máu, hắn đuổi theo nhưng lại bị lạc vào sương mù lúc nào không hay.
“Tí Hai Ngón, Tí, có nghe ta nói không?” – Đại Cathay đứng trên một ngọn cây hét lên.
Không có tiếng hồi âm, gương mặt Đại Cathay đen lại. Hắn mong rằng Tí Hai Ngón và Bella Gunness không đuổi theo hắn vào trong này. Tốt nhất là như vậy, bởi khi lạc vào trong đây được vài phút, hắn nhớ lại một số ký ức của Chu Tước về Orc.
“Sương mù này chính là khởi đầu của cái gì đó, là một trận pháp ma thuật. Mắt trận chính là...”
Đại Cathay nhảy xuống dưới, tay hắn chạm vào mặt đất, mắt nhắm tịt lại như đang cảm nhận cái gì đó. Không lâu sau hắn mở mắt ra rồi vác thương cắm đầu chạy thẳng về một phía.
...
“Thằng rồ kia sao lại chạy vào trong sương mù rồi?” – Ma Tùng Quân tặc lưỡi nói.
“Quân ca, có chuyện gì sao?” – Huyết Phong chạy đến bên cạnh Ma Tùng Quân hỏi.
Từ nãy đến giờ, hắn quan sát sắc mặt Ma Tùng Quân, thấy có gì đó không đúng. Ở cùng đã lâu, Huyết Phong thừa biết đây là sắc mặt sắp có chuyện.
“Ừ, đám Orc kia không bình thường. Chúng không dùng tổng lực để đi săn người, mà chỉ chia ra các nhóm nhỏ. Để ý một chút, ngoại trừ Đại Cathay ra, thì những kẻ khác đều bị cản lại ngoài phạm vi của sương mù kia. Ta muốn đến đó xem thử xem.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
À không, hắn không cần phải đích thân đi xem. Ma Tùng Quân lấy ra một lệnh bài đầu rồng, rồi nói: “Hắc Long Giả.”
“Thuộc hạ có mặt.”
Ngay lập tức một Hắc Long Giả xuất hiện bên cạnh Ma Tùng Quân, dọa cho Huyết Phong giật nảy mình. Hắn cũng biết đến sự tồn tại của Hắc Long Giả thông qua lời kể của Ma Tùng Quân, nên chỉ giật mình một cái, chứ không hề có ý định phòng hờ gì. Hắn giật mình là vì không cảm nhận được sự hiện diện của Hắc Long Giả.
“Ngươi biết chuyện gì xảy ra ở ngoài kia không? Ta thấy có gì đó không đúng.” – Ma Tùng Quân nói.
“Bẩm đại nhân, đây là sự kiện của hiệp hội Mạo Hiểm Giả. Long gia chỉ có tộc trưởng mới tham gia, chúng ta không có quyền hạn biết. Nếu đại nhân muốn biết tin tức, bây giờ Hắc Long Giả sẽ đi điều tra.” – Hắc Long Giả sau lưng Ma Tùng Quân nói.
“Vậy đi thám thính đi.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
“Rõ thưa đại nhân.”
Nói rồi Hắc Long Giả định rời đi thì bị Ma Tùng Quân cản lại.
“Khoan đã, cầm theo thứ này phân phát cho người vào sương mù thám thính. Tính mạng là quan trọng nhất trong nhiệm vụ này, nếu nguy hiểm thì chạy ngay.”
Ma Tùng Quân đưa cho Hắc Long Giả một số mắt kính vàng. Đây là mắt kính đặc biệt được bán trong cửa hàng tạp hóa, có thể nhìn trong mọi môi trường, từ sương mù, ánh sáng chói hay ban đêm. Loại kính này còn có thể phân biệt được các nguyên tố ma thuật và loại bỏ nó khỏi tầm mắt nếu như người sử dụng muốn.
Loại kính này cực kì đắt, 100.000 Tích Điểm Cảm Xúc mới mua được một cái. Hắn chỉ có thể cung cấp cho Hắc Long Giả bốn năm cái. Đồng thời hướng dẫn cách sử dụng, ngoài ra còn có thể liên lạc với nhau thông qua bộ chỉnh tần số ở gọng mắt kính.
“Thứ này... đại nhân. Ngài có thể bán cho Hắc Long Giả chúng ta không? Ta sẽ yêu cầu bên trên trích tiền ra.” – Hắc Long Giả đó ngạc nhiên nói.
Hắn nghe Ma Tùng Quân hướng dẫn và thử nghiệm một chút, thậm có thể nhìn tầm nhiệt, nhìn nguyên tố, loại bỏ các nguyên tố không muốn thấy. Tuy hơi phức tạp một tí nhưng hắn lại học cách sử dụng rất nhanh.
“Thứ này không bán, có bán thì các ngươi cũng không mua được. Để cho các ngươi dùng, cứ cầm lấy. Làm việc cho ta sẽ có nhiều đồ tốt. Yên tâm mà làm đi.” – Ma Tùng Quân phất tay nói.
“Thật chứ? Đại nhân, đội ân ngài. Bây giờ ta sẽ lập tức thu thập thông tin, có thứ này tính mạng của các huynh đệ sẽ được đảm bảo hơn. Ha ha... khụ, xin lỗi đại nhân, ta hơi phấn kích. Thuộc hạ lập tức đi ngay.”
Cảm thấy cười hơi quá, Hắc Long Giả ho khan một tiếng đầy xấu hổ, sau đó lập tức rời đi trong sự ngỡ ngàng của Ma Tùng Quân và Huyết Phong.
“Quân ca, đúng là đệ hơi có chút cảm giác bất an trong lòng.” – Huyết Phong tự dưng nói.
“Ừ, lát nữa có chuyện gì xảy ra cũng đừng vội động. Ưu tiên tính mạng của mấy đứa nhỏ nhà mình.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
...
“Khụ, chết tiệt. Nguyên tố Thủy nồng quá.” – Đại Cathay ho lên vài tiếng.
Do nồng độ nguyên tố ma thuật hệ Thủy quá dày đặc, chính là sương mù vây quanh hắn. Đại Cathay là một Ma Pháp Sư hệ Hỏa với số lượng ma lực ít đến đáng thương. Do đó ở một môi trường thế này khiến hắn có cảm giác khó chịu và bức bối.
“Bịch!”
Đại Cathay đụng trúng một tảng đá, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tảng đá quay đầu nhìn hắn. Không phải tảng đá, mà là một con Orc cấp thống lĩnh đang trong trạng thái chiến đấu.
“Là ngươi?” – Orc thống lĩnh giật mình nhìn Đại Cathay.
“Ngươi làm gì trong đống sương mù này vậy?” – Đại Cathay hỏi.
“Không muốn chết thì đi ra ngoài đi.” – Orc thống lĩnh lạnh lùng nói.
Lúc này trên tay của nó lăm lăm cây trọng kiếm được bọc bởi đá, nếu Đại Cathay không đi, thì nó bắt buộc phải chiến đấu với Đại Cathay.
“Ahhhh! Tao nhớ rồi. Tụi mày muốn tạo ra...”
“Binh! Rầm~~~!!!”
Đại Cathay còn chưa kịp nói xong, thì Orc thống lĩnh đá táng bay hắn đi, cú đánh dồn toàn lực đó khiến cho Đại Cathay văng ra khỏi sương mù. Hắn văng đi không biết bao xa, khi rơi xuống đất, cơ thể của cày trên mặt đất, tạo ra một cái rãnh sâu.
“Phập.”
Còn chưa kịp hồi phục trở lại thì Đại Cathay bị cây thương của chính mình từ xa bay tới ghim thẳng vào đầu. Đầu của Đại Cathay lúc này tét ra làm hai, óc não chảy ra bên ngoài như cháo đổ. Cứ thế mà chết đi.
“Aizz, lại chết nữa.”
Hồn của Đại Cathay xuất ra bên ngoài, hắn thở dài một tiếng. Lúc này linh hồn của hắn vẫn còn được nối với cơ thể, chỉ cần đợi một lát cho phần tay chân của hắn hồi phục trở lại thì cái đầu của hắn mới hồi phục được, trước đó phải gỡ cây thương ra khỏi đầu.
Đúng khoảng thời gian này, đột nhiên Đại Cathay nhớ lại toàn bộ. Ban nãy hắn chỉ nhớ mang máng, nhưng còn chưa kịp nói ra đã bị con Orc kia đánh bay đi.
“Rầm”
Bấy giờ tên Orc thống lĩnh đáp xuống bên cạnh Đại Cathay, thấy hắn đã chết, Orc thống lĩnh nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt nghi hoặc. Bất quá nó vẫn cẩn thận, trọng kiếm vung lên hòng đập Đại Cathay nát ra thành bùn nhão.
Kiếm còn chưa kịp đập xuống thì cơ thể Đại Cathay nổi lên ngọn gió cuốn bay hắn lên bầu trời, cùng lúc có một cái bóng lao đến chỗ Orc thống lĩnh. Trọng kiếm bắt buộc phải đổi hướng đập sang bên cạnh.
“Choang!”
Ánh lửa tóe lên, một thân ảnh mỏng manh bị đánh văng ra. Thân ảnh đó đập mình vào gốc cây phía xa, tiếng xương gãy vang lên. Người bị đánh chính là Bella Gunness, nàng ta tấn công một kích bất ngờ, nhưng lại bị Orc thống lĩnh phản công đánh cho một cái suýt nữa bỏ mạng.
“Ọc.” – Bella Gunness nôn ra một bụm máu.
Vài cái xương sườn của nàng bị gãy, xương sống hình như đã bị rạn. Chỉ ăn một đòn tiện tay mà đã khiến Bella Gunness suýt nữa bỏ mạng. Vậy mà Đại Cathay đánh với nó nửa ngày trời chẳng bị làm sao, ban nãy đầu hắn bị xuyên qua, chắc chắn phải chết rồi. Tại sao Tí Hai Ngón lại muốn cứu hắn cơ chứ?
“Thả ta xuống đi Tí đệ.”
Trên bầu trời vang lên giọng nói chán chường của Đại Cathay. Giọng nói vừa cất, khiến cho Orc thống lĩnh và Bella Gunness giật mình nhìn lên.