Nửa giờ sau, Huyết Phong rốt cuộc tỉnh lại. Nhưng khả năng hoạt động gần như không có, hắn phải ngồi thiền điều chỉnh lại Âm Dương gì trong cơ thể của mình. Hiện tại hắn bị tổn thương linh hồn, cần phải mất thêm một ngày thời gian để có thể vận động.
Còn việc hồi phục hoàn toàn thì chẳng biết bao lâu, chỉ biết hiện tại Huyết Phong không thể nào chiến đấu tiếp được nữa.
Sau khi nghỉ ngơi trọn một ngày, Huyết Phong mới có thể đi lại được một chút. Về phía Long Nguyên Giáp, lúc Lam Hỏa Lôi Long hết hiệu lực, hắn như kẻ chết trôi không khác gì Huyết Phong. Lam Hỏa Lôi Long là phép hỗ trợ độc quyền của gia tộc hắn, dạng ma thuật mà chỉ có người mang dòng máu của Long gia mới thi triển được. Hơn hết là yêu cầu rất khắc nghiệt của ma thuật hỗ trợ tấn công này.
Nó yêu cầu Ma Pháp Sư phải sở hữu cùng lúc hai hệ tấn công dữ dội nhất trong số các nguyên tố. Đó là Lôi và Hỏa, còn một điều kiện nữa, khi sở hữu hai hệ này đều phải rèn luyện cả trường phái tấn công và hỗ trợ. Thông thường có vài trường hợp rất khó xảy ra đối với nguyên tố mà một Ma Pháp Sư sở hữu.
Thứ nhất là hai hệ kỵ nhau, thứ hai là hai hệ cùng công hoặc hai hệ cùng hỗ trợ. Ví như một người sở hữu cả Lôi và Hỏa, trường hợp thứ nhất là Lôi công, Hỏa trợ hoặc ngược lại. Công – công và trợ - trợ rất khó đi chung với nhau. Nó đòi hỏi Ma Pháp Sư phải luyện tập rất nhiều, vì để làm được điều đó rất khó khăn.
Lam Hỏa Lôi Long là một ma thuật hỗ trợ tấn công cực kì mạnh, có thể công kích cả Âm cả Dương, bỏ qua nguyên tố kỵ hệ. Có thể nói đây là loại ma thuật hỗ trợ tấn công đa dụng nhất trên thế giới này. Đương nhiên cái gì cũng có cái giá của nó, hành động nghịch thiên như thế đổi lại bằng hai mươi bình thuốc trị thương sơ cấp của Ma Tùng Quân. Sau khi ngốn nhiều thuốc như thế, cuối cùng Long Nguyên Giáp cũng hết than vãn và tự tin có thể sử dụng trạng thái đó thêm lần nữa.
Tác dụng phụ của nó khá giống với Huyết Phong khi mở đến cổng bốn của Thập Nhị Huyền Môn Công, là đau nhức toàn thân, thuốc hồi phục thông thường khó mà có tác dụng được.
Qua một ngày, Huyết Phong về mặt đi lại coi như đáp ứng được, nhưng chiến đấu thì vẫn xem là quá sức. Linh hồn hắn vẫn còn tổn thương, chỉ có thể rời khỏi hầm ngục, ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, để cho thời gian tự chữa lành thì may ra.
“Xin lỗi hai ca, đệ hậu đậu làm vướng chân mọi người.” – Huyết Phong cúi đầu ủ rũ nói.
“Bớt nói nhảm lại đi, cái bọn Quỷ Hồn này vốn đã khó chơi. Bây giờ rút kinh nghiệm, về nhà từ từ tìm tòi cách đối phó với tụi nó sau.” – Ma Tùng Quân vỗ vỗ lên lưng Huyết Phong để an ủi.
“Đi thôi, đệ muốn xem Quỷ Hồn kia còn sống không. Đệ lo lắng Lussuria sẽ động tay động chân gì vào hắn mất.” – Long Nguyên Giáp thở dài nói.
Hắn nói chuyện này với Ma Tùng Quân từ hôm qua rồi, nhưng chuyện đã lỡ, giờ có đuổi theo cũng vô dụng. Dù gì Lussuria cũng xuống tầng 7 trước, tuy không đáng tin nhưng ít nhất có thể nhìn tình hình của nàng ta để đánh giá mức độ nguy hiểm của tầng 7.
Trên đường đến trung tâm tầng 6, Ma Tùng Quân có hỏi qua Phiền Bỏ Mẹ về tung tích của Lussuria. Điều kỳ lạ rằng, Lussuria dường như biến mất vậy, không hề có bất cứ thông tin gì kể từ lúc rời đi. Bấy giờ trước mắt Ma Tùng Quân hiện ra bản đồ như mê cung của tầng 7.
Nó hoàn toàn trống rỗng, tất cả đều là đường đi và không có bất kì một sinh vật sống nào. Bất quá hệ thống vẫn dự báo tầng 7 tồn tại rất nhiều cạm bẫy khác nhau, khi có lực tác động thì bẫy sẽ được kích hoạt.
Đa phần các robot trinh thám đều ở dạng hạt đậu, bé như ve chó và không có sinh mệnh nên chúng gần như chẳng kích hoạt cạm bẫy nào cả. Có lẽ vì thế mê cung của tầng 7 mới được hệ thống lưu lại nhanh như vậy.
[Đinh!]
[Bản đồ tầng 7 có thay đổi lớn, đây là bản đồ mới.]
[Đinh!]
[Tầng 7 tiếp tục thay đổi.]
[Đinh!]
[Hệ thống đang tính toán quy tắc thay đổi của tầng 7.]
[Đinh!]
[Không đủ dữ liệu. Tầng 7 thay đổi khi tác động, một vài nơi phát hiện ra sự hiện diện của Lussuria. Bản đồ thay đổi liên tục. Hiện không thể tính toán.]
[Đề ra phương án tối ưu hơn. Hệ thống và Phiền Bỏ Mẹ sẽ hướng dẫn túc chủ khi xuống tầng 7. Tầng 7 sẽ thay đổi liên tục, túc chủ hãy cẩn thận nghe theo sự chỉ dẫn của Phiền Bỏ Mẹ.]
Còn chưa xuống tầng 7, Ma Tùng Quân đã bị hệ thống khủng bố tinh thần. Làm cho hắn nửa muốn xuống, nửa không.
“Quân ca, sao vậy?” – Long Nguyên Giáp nhìn ra được vẻ mặt không bình thường của Ma Tùng Quân.
“Không có gì, đệ đi thẩm vấn con Quỷ Hồn kia đi. Nó ngang quá thì giết luôn cho nhanh, cái loại đó để sống đi hại người chứ chẳng được tích sự gì.” – Ma Tùng Quân hất mặt về phía trước mà nói.
Đi vòng qua hồ lửa đã tắt, nhóm người Ma Tùng Quân bước đến gần đài đổ sập của Quỷ Hồn. Nó, bị cột vào một tảng đá với mấy lá bùa dán chằn chịt quanh người. Đã thế xung quanh còn được rải ma tinh thạch hệ Quang của Long Nguyên Giáp, tuy chỉ có vài viên, lẻ tẻ, nhưng cũng đủ cho mấy oan hồn quanh đó phải tránh xa nơi này.
“Lạch tạch lạch tạch... TÁCH!!!”
“Gràoooooo!!!”
“TÁCH!!!”
“Ahhhh!!”
“Ngươi đây rồi, thả ta ra. Thả ta ra, ta khai hết... ngươi muốn biết cái gì ta đều nói. Ta sẵn sàng nói thêm ngàn lần nữa, van nài các ngươi thả tha ra, bỏ thứ... bỏ thứ điện... AHHHHH!!! Bỏ nó ra khỏi người ta đi!!”
Lúc này con Quỷ Hồn thấy Long Nguyên Giáp đi đến liền gào thét van xin, nhưng trong quá trình đó, lôi điện do Long Nguyên Giáp tạo ra vẫn đánh cho nó thêm một phát nữa. Sức tổn thương không cao, thậm chí hồn thể của Quỷ Hồn cũng không có vấn đề gì ngoại trừ việc nó đang ngày một mờ đi.
Sức mạnh tinh thần đã yếu, khi cạn kiệt thì đó đồng nghĩa với việc Quỷ Hồn chết đi. Cái chết đau đớn nhất của một linh hồn không phải là bị người ta đánh chết, mà là bị suy kiệt năng lượng tinh thần rồi dẫn đến cái chết từ từ. Nó cực kì đau đớn, đau đớn đến mức không có bất kì cái đau thể xác nào có thể so sánh được.
Nhìn trạng thái điên loạn của Quỷ Hồn, và cái cách mà Long Nguyên Giáp tra tấn nó. Cuối cùng Ma Tùng Quân cũng hiểu vì sao thằng này lại ung dung chạy long nhong cả ngày trời, thay vì đi hỏi cung con Quỷ Hồn kia rồi.
Cách làm của Long Nguyên Giáp giống như cách tra tấn “Giọt nước Tử Thần” của thế giới cũ*. Cách làm này để lâu chút nữa, có khi con Quỷ Hồn kia tan biến luôn không chừng. Hiện giờ tâm thần nó đã bất ổn đến mức này rồi. *(Cho đạo hữu nào chưa biết có thể hỏi chị gu gồ theo trên trong ngoặc kép.)
Tia sét kia giống hệt như giọt nước nhỏ xuống đầu người ta. Thứ nó tra tấn không phải là thể xác, mà là tinh thần. Quỷ Hồn dựa vào sức mạnh tinh thần để sống sót, thế này khác nào mỗi vài giây lóc đi tí thịt của nó, lóc đến khi nào không còn miếng thịt nào nữa thì thôi.
Nó không đau, không hề đau một chút nào, nhưng nó đủ để tạo cảm giác cho Quỷ Hồn. Trong không gian tĩnh lặng như thế này, cái gì cũng không có. Ngoại trừ quả cầu điện nhỏ, cứ mỗi ba giây đánh ra một tiếng. Và cứ thế lặp đi lặp lại, không cho nghỉ ngơi một chút nào.
Nếu là con người có khi đã phát điên trong vòng vài giờ đồng hồ rồi, Quỷ Hồn này chịu đựng hơn một ngày đã là kì tích.
“Rồi, bây giờ ngươi có thể nói những gì ngươi biết. Ta sẽ cho ngươi chết thoải mái nhất có thể, còn không thì cứ ở đó mà chịu thêm trò này đi.”
Giải phong ấn bùa cho Quỷ Hồn xong, Long Nguyên Giáp cũng không làm ra động thái gì để phòng ngừa hắn. Bởi bấy giờ Quỷ Hồn đang nhìn chằm chằm lấy Huyết Phong và Goblin hồng bên cạnh. Hắn còn định dùng chuyện cứu Huyết Phong để giữ mạng cho mình, nhưng tình cảnh này hắn biết mình phải chết rồi.
“Ta...”
Vừa há miệng ra, Quỷ Hồn định nói thì lại thấy Long Nguyên Giáp tung hứng một cái lọ gì đó trên tay.
“Ồ, xin lỗi. Đây là thuốc dưỡng hồn, không biết có dưỡng được Quỷ Hồn như ngươi không? Chậc... nếu bây giờ hồi phục cho ngươi. Sau đó lại trói ngươi thêm một ngày nữa thì tốt nhỉ, à không, cỡ ngươi phải chịu được ba ngày mới đúng. Ba ngày sau ta quay lại rồi tiếp...”
“Ta nói, ta đã bảo là ta nói. Ngươi có thể giết ta ngay khi ta nói xong... đừng làm chuyện đó nữa.” – Quỷ Hồn lập tức hốt hoảng.
Đôi mắt quỷ của hắn chuyển động không ngừng vì sợ hãi, hồn thể của hắn đang mỗi lúc một mờ đi. Sau cùng, Quỷ Hồn đã chấp nhận cái chết, nó bắt đầu kể ra những gì nó biết. Thứ nhất là về thời đại cũ, nội dung không khác gì mấy so với lời kể của hai người Lussuria và Diggory T.Bogy.
Khác ở chỗ là thi thoảng hắn vẫn biết được tình hình bên ngoài trong suốt thời gian ở trong hầm ngục, nhưng lại không biết vì sao thế giới thành ra thế này. Do thông tin cũng có hạn, nên nó cũng chẳng cung cấp thêm được thông tin gì tốt lành.
Phải chăng là một ít thông tin về Ma Giới, nơi mà họ chỉ nghe qua vài ba lần khi xuống hầm ngục này. Bất quá nó lại liên quan đến chủ nhân của hầm ngục. Chủ nhân của hầm ngục không phải đến từ thế giới này, mà là ở Ma Giới, sở hữu hầm ngục ngay trong thời kì thế giới này gặp nạn.
Cụ thể thế nào, Quỷ Hồn cũng không biết. Có thể biết sơ qua được rằng Ma Giới dường như cũng xảy ra vấn đề gì đó. Chủ nhân của hầm ngục hiện tại không phải là người tạo ra hầm ngục, mà là người chiếm quyền kiểm soát hầm ngục. Nhưng chỉ vài trăm năm sau hắn vì trọng thương nên không qua khỏi, cuối cùng cũng mất mạng.
Sau đó có còn kể về cuộc đời lúc còn sống của mình, vì sao lại xuất hiện ở thế giới này. Vì sao lại rời bỏ Ma Giới, Long Nguyên Giáp nghe được một nửa thì mất kiên nhẫn nói:
“Cuối cùng là ở tầng 7 có gì? Thông qua tầng 7 sẽ kế thừa hầm ngục, hay kế thừa sức mạnh của người tạo ra hầm ngục?” – Long Nguyên Giáp nhíu mày hỏi.
“Ta cũng không biết, ta không thể trở thành chủ nhân của hầm ngục này. Ta làm gì có thân xác? Bất quá ở dưới tầng cuối cùng, thứ đáng sợ nhất chính là không gian và thời gian. Nó sẽ dẫn ngươi đến thế giới khác...” – Nói tới đây, Quỷ Hồn khựng lại nở nụ cười.
“Thế giới nào? Ngươi nói rõ hơn đi.”
“Tự mà trải nghiệm.”
“Bụp!”
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, Quỷ Hồn cứ thế mà nổ tung thành từng mảnh. Đến chết nó cũng không muốn tiết lộ toàn bộ bí mật cho Long Nguyên Giáp biết.
“Rầm!”
Long Nguyên Giáp tức giận đấm một phát lên tảng đá bên cạnh, khiến nó nát ra thành cám.
“Mẹ nó, ra là nói luyên thuyên không đâu để câu giờ.”
“Không, thông tin như vậy là đủ rồi.” – Ma Tùng Quân đi ngang qua vỗ lên vai Long Nguyên Giáp.