Tề Nhạc nói chém đinh chặt sắt không có một tia hoà hoãn.
Nhìn qua hào quang kiên định trong mắt Tề Nhạc thì cho dù phật lực Trát Cách Lỗ mạnh hơn nữa cũng không có khả năng ảnh hưởng tới quyết tâm của hắn.
- Cừu hận đúng là một trong những cảm xúc khủng khiếp nhất, Tề Nhạc, nếu như anh đã quyết định thì như vậy tôi không còn lời nào để nói. Tất cả cứ xem thiên ý đi, hy vọng thời điểm nguy cơ hàng lâm anh có thể dẫn dắt mọi người vượt qua nó.
Nhìn qua ánh mắt càng thêm bi thương của Trát Cách Lỗ thì nội tâm của Tề Nhạc mềm nhũn, thở dài nói:
- Đại sư, thực xin lỗi. Tôi biết rõ ngài muốn tốt cho chúng tôi. Nhưng mà Tề Nhạc tôi là nam nhân, tôi có tôn nghiêm của mình và tôn nghiêm của Kỳ Lân. Một đời một thế nhất định đã là địch nhân thì không có khả năng sinh ra biến hóa. Cho dù là thế giới hủy diệt cũng không thay đổi.
Trát Cách Lỗ nhìn qua Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Được rồi, tôi hiểu mà, nếu như vậy thì tôi cũng không hề khuyên anh làm gì. Tề Nhạc, tôi biết rõ anh là một người thông minh đồng thời cũng là người chí tình chí nghĩa, với tư cách người bạn tôi hy vọng vào lúc xảy ra chuyện thì anh có thể dùng an nguy của thân nhân và bạn bè làm trọng, không nên hành động theo cảm tình tạo thành hậu quả không vãn hồi nổi.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Cảm ơn ngài, tôi hiểu mà, đại sư, nếu quả thật có ngày đó thì tôi sẽ lựa chọn chuẩn xác. Nhưng mà hôm nay tôi cũng có vấn đề muốn hỏi ngài đấy, có thể hỏi không?
Trát Cách Lỗ nói:
- Anh nói đi.
Tề Nhạc nói:
- Đại sư, tôi không rõ vì cái gì ở phương tây có cái gọi là thần và ma, hơn nữa cũng đều dần dần xuất hiện. Như Vũ Mâu kế thừa thần vị của Athena. Giáo Đình Giáo Hoàng cùng Hồng Y Đại Giáo Chủ có thể triệu hoán thiên sứ trưởng, Hắc Ám Quốc Hội triệu hoán Khủng Bố Ma Vương thậm chí là Đại Ma Thần Tát Đán cùng Đọa Lạc Thiên Sứ Lucifer. Mà phương đông chúng ta vì cái gì lại không có tồn tại như thế? Từ các thần thoại trong truyền thuyết thì phương đông chúng ta cũng có thần phật mà! Vì cái gì những thần phật này vào lúc nguy cơ hàng lâm không thể cứu vớt thế nhân?
Nhìn qua ánh mắt nghi ngờ của Tề Nhạc thì Trát Cách Lỗ sững sờ một chút, cười khổ nói:
- Vấn đề của anh thật ra rất khó trả lời.
Tề Nhạc nói:
- Chẳng lẽ phương đông chúng ta không có thần phật sao?
Trát Cách Lỗ cười khổ một tiếng. Nói:
- Nếu như tất cả chỉ là truyền thuyết thì tại sao có nhân quả luân hồi? Vì cái gì có Tự Nhiên Chi Nguyên, vì cái gì có thượng cổ thần khí Hiên Viên kiếm đây? Tất cả những thứ này có thể dùng lực lượng con người giải thích sao?
Tề Nhạc nói:
- Nói như vậy thần phật có tồn tại? Thế nhưng mà vì sao thế gian rất khó nhìn thấy thần phật, bọn họ ở nơi nào? Vì cái gì bọn họ không xuất hiện giúp thế nhân giải quyết khó khăn này?
Trát Cách Lỗ gật đầu nói:
- Nếu như anh đã hỏi thì tôi cũng có thể giải thích cho anh nghe. Cho dù tiết lộ thiên cơ cũng bất chấp. Dù sao anh là người đứng đầu thủ hộ giả phương đông nên có nhiều thứ cũng nên nói cho anh biết. Tề Nhạc, tôi hỏi anh, trong nhận thức của thì phương đông chúng ta thần phật nào mà mạnh nhất?
Tề Nhạc suy nghĩ rồi nói:
- Tôi không có nghiên cứu thần thoại nhiều lắm nhưng từ miêu tả trong ti vi có thể thấy được chính là Ngọc Hoàng Đại Đế và Phật Tổ Như Lai a. Ngọc Hoàng Đại Đế là đế vương của thiên thần, mà Như Lai Phật Tổ chính là phật gia lớn nhất của cửa phật. Bọn họ đều là tồn tại đỉnh cấp trong trời đất này.
Trát Cách Lỗ mỉm cười, lắc đầu nói:
- Không, anh sai rồi, nhận thức của anh và người bình thường thật giống nhau. Nhưng mà đây không phải là thần thoại ở phương đông chúng ta đâu. Mà phương đông cũng chẳng có thần vương chân chính.
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn qua hắn, nói:
- Vậy thần chính thức là ai? Ngài có thể nói cho tôi biết hay không?
Trát Cách Lỗ nói:
- Anh biết rõ tất cả rồi, nhưng đó chỉ là truyền thuyết mà thôi. Từ Thiên Dẫn đời đầu tiên tới khi tôi nhập thế tu hành thì mới chính thức hấp thu tất cả phật lực của các cao tăng truyền thừa, tôi cũng mở Thiên Dẫn Chi Nhãn, từ đó tôi nhìn thấy được rất nhiều thứ. Anh nói không sai, ở phương đông chúng ta có được rất nhiều thần phật đấy. Như Ngọc Hoàng Đại Đế cũng tốt. Như Lai Phật Tổ cũng được, những người này đều tồn tại, nhưng kỳ thật bọn họ không phải thần phật cường đại nhất, hoặc là nói bọn họ chỉ là thần bộc mà thôi, bọn họ vì dương danh của mình nên mới tìm kiếm suy nghĩ lưu lại mỹ danh của mình ở nhân gian. Mà thế gian truyền lưu những thần minh này đại đa số chỉ là đoạn kết trào lưu tự phong mình là thần, thậm chí lực lượng của anh bây giờ đã vượt qua bọn họ qua xa đấy.
- À?
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Trát Cách Lỗ, hắn không nghĩ tới Trát Cách Lỗ lại cho hắn câu trả lời như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên hỏi cái gì mới tốt. Hào quang trong mắt trở nên mờ mịt không rõ.
- Đại sư, tôi không rõ ý của ngài.
- A Di Đà Phật.
Trát Cách Lỗ lạnh nhạt nói:
- Ví dụ như phật, phật gia chú ý từ bi vi hoài đồng thời cũng tuyên dương cái thiện và dạy bảo thế gian làm thiện tiêu ác. Nhưng mà phật sinh ra đời so với thần còn rớt lại phía sau. Nói cách khác sau khi thành thần thì mới dần dần xuất hiện phật, từ ý nào đó phật chỉ là một nhánh của thần mà thôi, chỉ không bị thần can thiệp vào. Cho dù tôi là người tin phật nhưng không thừa nhận cũng không được.
Tề Nhạc kinh ngạc càng mạnh hơn, hào quang lập loè, Trát Cách Lỗ với tư cách cao tăng phật môn đã nói như vậy thì độ tin cậy rất cao, nhưng mà những thứ nay quá sức tưởng tượng của hắn rồi.
- Đại sư, vậy thần chính thức, thần cường đại nhất là dạng tồn tại gì?
Trát Cách Lỗ nói:
- Từ ý nào đó mà nói thần phương đông chúng ta mới là thần chính thức, cũng là thần sáng tạo thế giới này. Những thần cách phương tây kia đều sau khi thần phương đông chúng ta xuất hiện mới có.