Mục lục
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Đường Gia Tam Thiểu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Klinsmann bảo thủ hạ tản đi, dẫn hai người vào trong pháo đài cổ của mình. Vị trí của lâu đài vô cùng giống với tòa lâu đài cổ trong phim ảnh mà Tề Nhạc đã từng xem, chỉ có điều không tới mức khổng lồ như trong tưởng tượng mà thôi. Bên trong tòa lâu đài khắp nơi đều là hắc ám, âm tà, ở đây, ma cà rồng luôn duy trì hình thái vốn có của mình, rõ ràng là đã không còn có thể dùng từ “người” để hình dung.

Klinsmann mang thẳng Tề Nhạc cùng Minh Minh tới trong đại sảnh, đi tới chủ vị ngồi xuống, ưu nhã nói:

- Thật vui mừng chào đón các vị tới chơi ở lâu đài Dracula của chúng tôi, dùng cách nói của nước Viêm Hoàng của các vị mà nói, là ngọn gió nào thổi hai vị khách quý tới đây thế?

Tề Nhạc cười nói:

- Được rồi, đừng có bày ra cái vẻ thân sĩ phong độ nữa, chúng tôi tới tìm anh chính là tị nạn đó, chẳng lẽ anh không biết có người đang đuổi giết chúng tôi hay sao?

Klinsmann sững sờ:

- Có người đuổi giết anh? Tề yêu dấu, anh không cần phải đùa tôi chứ, trong thành phố Luân Đôn này, chỉ sợ ngoài Hồng Y Đại Giáo chủ thì vẫn chưa có người nào có thể mang lại sự uy hiếp đến cho anh đi.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Anh hỏi cái tên đưa tôi tới đây thì sẽ hiểu.

Klinsmann thấy Tề Nhạc rất nghiêm túc, mới sai thủ hạ lay tỉnh Silva, cẩn thận hỏi một lần, nghe xong câu trả lời của Silva, sắc mặt Klinsmann không khỏi biến đổi:

- Tề, anh bị cuốn vào dòng nước xoáy như thế từ bao giờ chứ. Nhưng là, theo lời Silva nói thì hẳn là bọn anh có ba người mới đúng chứ, cô gái còn lại mới là mục tiêu thật sự.

Tề Nhạc ngồi ở ghế salon êm ái, nói:

- Để bảo vệ an toàn cho cô ấy, tôi để cho cô ấy trốn đi trước rồi.

Thật ra mà nói, trong cỗ lâu đài hào khí tuy rằng không tốt lắm, nhưng kiến trúc của nó lại mang nét đẹp cổ điển, khiến cho kẻ không hiểu nghệ thuật như Tề Nhạc cũng cảm thấy rất đáng để thưởng thức.

Trong mắt Klinsmann hàn quang lóe lên, nói:



- Tề, chỉ sợ lần này anh gặp không ít phiền toái, một trăm triệu đô la Mỹ, đó cũng không phải là số lượng nhỏ, chỉ sợ đã có rất nhiều sát thủ tập trung ở thành phố Luân Đôn. Tin tức này tôi cũng đã nghe nói rồi, thậm chí cũng đã từng phái người đi dò xét tin tức, nhưng mà, với thực lực của anh, đáng ra không cần phải e ngại đám sát thủ này mới đúng chứ.

Tề Nhạc nói:

- Tôi nói thẳng ra nhé, lần này tới tìm anh đương nhiên là không phải tránh bị truy sát hay gì, sát thủ cho dù có nhiều gấp đôi đi nữa thì cũng chẳng sao, bọn chúng làm sao có thể tìm được tung tích của tôi. Tôi tới tìm anh chủ yếu là vì một lý do, tôi muốn làm một vụ giao dịch với anh.

Klinsmann sững sờ nói:

- Giao dịch? Giao dịch gì chứ?

Tuy gã là người trong Hội nghị Hắc ám, nhưng lần trước lúc ở Đại Lý gặp nạn, may là có Tề Nhạc, nếu không gã đã chết lâu rồi. Cho nên, lần này đột nhiên nhìn thấy Tề Nhạc, gã tỏ ra vô cùng nhiệt tình. Gã thuộc về thế giới hắc ám cũng không có nghĩa là hắn không biết ơn người khác.

Tề Nhạc nhìn gã thật sâu, nói:

- Tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện, nói cho tôi biết một chút tin tức, tôi sẽ dùng thứ gì đó để trao đổi.

Klinsmann có chút bất mãn nói:

- Tề, ý anh đây là như thế nào. Chẳng lẽ anh không coi tôi là bạn bè hay sao?

Tề Nhạc sững sờ, nói:

- Sao lại như vậy? Nếu như không coi anh là bạn bè, lúc trước tôi cũng đã không giúp anh rồi.

Klinsmann hừ một tiếng, nói:

- Anh đã coi tôi là bạn bè, vậy thì vì sao lại còn nói giao dịch với trao đổi với tôi chứ. Tính mạng của tôi cũng là do anh cứu, chỉ cần tôi có thể giúp được việc gì, còn cần anh phải dùng thứ đồ đạc gì đó để trao đôi hay sao? Tuy rằng từ góc độ của anh, tôi là người thuộc hội hắc ám, nhưng người thuộc hội hắc ám chúng tôi cũng không dối trá như đám người giáo đình. Có phải anh muốn mượn chỗ của tôi để trú thân hay không. Ở chỗ khác thì tôi không chắc chắn có thể bảo vệ, nhưng chỉ cần anh ở trong tòa lâu đài này của tôi một ngày, tôi liền cam đoan không có bất kỳ người nào có thể động vào anh cùng bạn bè của anh, dù chỉ là một sợi tóc.

Vẻ cao ngạo vốn có của Ma cà rồng tự nhiên bộc lộ, trong mắt Klinsmann sáng lên hào quang, mái tóc vàng được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ cũng dường như tỏa ra một tầng khí tức cao quý.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:



- Chuyện này quả thật có chút phiền toái, nhưng mà, tôi không chỉ là muốn nhận được sự che chở của anh, còn có một chuyện quan trọng hơn muốn nhờ anh hỗ trợ. Chúng ta nói chuyện riêng đi, sao hả?

Klinsmann nhẹ gật đầu, vung tay lên, hai tên Vampire tùy tùng thuộc cấp thấp lập tức lui ra ngoài, chỉ để lại ba người trong đại sảnh.

- Bây giờ anh có thể nói rồi, ở đây tôi chính là chí cao vô thượng, sẽ không có người nghe lén đâu.

Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:

- Tôi muốn hỏi thăm anh một chút tin tức, không biết anh đã từng nghe tới Đế Tâm Tuyết Liên Vương hay chưa?

Sắc mặt tái nhợt của Klinsmann khẽ thay đổi:

- Đế Tâm Tuyết Liên Vương? Anh tới đây là vì Đế Tâm Tuyết Liên Vương hay sao? Tề, đây chính là một đám phiền phức, nếu anh thật sự là tới vì nó, tôi khuyên anh chính là bỏ ý nghĩ này đi.

Nghe xong lời nói của Klinsmann, Tề Nhạc không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, chặn lại hỏi:

- Nói như vậy, Đế Tâm Tuyết Liên Vương Vương Chân Địa đã bị Hắc ám Hội nghị của các anh lấy đi rồi?

Klinsmann do dự một chút mới nói:

- Tề, anh không nghe hiểu ý của tôi hay sao? Đế Tâm Tuyết Liên Vương mặc dù tốt, nhưng cũng không quan trọng bằng tính mạng chứ.

Tề Nhạc nói:


- Klinsmann, tôi có thể thẳng thắn nói cho anh biết, về chuyện của Đế Tâm Tuyết Liên Vương, tôi nhất định phải có được nó. Bất luận là khó khăn tới chừng nào đều không thể ngăn cản ý định này của tôi. Hy vọng anh có thể nói cho tôi vị trí hạ lạc xác thực của nó, còn những thứ khác, để tôi tự xử lý, anh thấy sao?


Klinsmann thở dài một hơi, nói:


- Đám người Viêm Hoàng các anh đều là cố chấp như vậy sao? Thẳng thắn ra mà nói, Đế Tâm Tuyết Liên Vương Vương là vật mà Chủ tịch quốc hội Hắc ám Hội nghị chúng tôi muốn có, thật vất vả mới giữ được nó trong tay. Hiện tại nó ở ngay trong tổng bộ của Hội Nghị hắc ám. Tôi cũng không ngại nói cho anh biết một bí mật, Chủ tịch quốc hội của Hắc ám Hội nghị của chúng tôi là vị hắc ám Vu Yêu Vương vĩ đại. So với sức mạnh cường đại của ông ta, tôi vẫn còn là thua xa. So về tuổi tác, trong Hắc ám Hội nghị của chúng tôi, tuổi của ông ta là lớn nhất đó. Mà anh biết vị Chủ tịch quốc hội của hội hắc ám chúng tôi đã hơn mười ngàn năm tuổi. Thực lực của lão ta ngay cả giáo hoàng cũng hoàn toàn không thể sánh kịp. Chính là vì có sự hiện hữu của ông ta, Hắc ám Hội nghị của chúng tôi mới có thể luôn luôn chống lại giáo đình như vậy. Mà vị Chủ tịch vĩ đại đó sau khi hơn mười nghìn tuổi, lực lượng của ông ta xuất hiện mấy vấn đề, cần có Đế Tâm Tuyết Liên Vương mới có thể kéo dài tính mạng của ông ta, đồng thời giữ vững sức mạnh, cho nên lão mới bỏ công bỏ sức, gian nan mới tìm được Đế Tâm Tuyết Liên Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK