Mục lục
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Đường Gia Tam Thiểu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là một xử nữ, hơn nữa còn là xử nữ rất ít tiếp cận đàn ông nên đối với chuyện nam nữ, Minh Minh quả thực chính là một tờ giấy trắng hoặc nói nghĩa khác là một chút cũng không biết. Huống hồ nàng phát hiện trong tâm tình của mìn còn có một chút xấu hổ nên cho dù nàng muốn làm gì, trên người trở nên yếu ớt, căn bản không thể làm nổi động tác gì. Một thân thực lực cường đại trước mặt Tề Nhạc tràn đầy khí tức Kỳ Lân đã sớm không còn sót lại chút gì.

Tề Nhạc đem chăn kéo qua rồi tự nhiên cuộn mình vào trong chăn bông, có lẽ là bởi vì cảm thấy bên cạnh có một thân thể nóng bỏng tồn tại nên hắn tự nhiên giang tay ôm thân thể mềm mại của Minh Minh vào trong ngực.

Ưm một tiếng, tiếp xúc toàn bộ thân thể nhất thời làm Minh Minh trở nên càng thêm bủn rủn rồi, sắp làm rồi sao? Thật sự sắp làm sao? Minh Minh vội vàng nhắm hai mắt lại không dám nhìn nữa, đồng thời cũng âm thầm chờ mong một khắc này tiến đến.

Bất quá sau khi gác lên một cái đùi, đùi phải của Tề Nhạc ôm lấy Minh Minh. Có lẽ là do cảm giác mềm mại co dãn rất thoải mái nên hắn còn cọ cọ vài cái khiến cho đùi mình ma sát với đùi của Minh Minh. Còn chính hắn cũng áp sát người nàng, một nửa thể trọng đè ép lên người nàng. Nghe mùi thơm xử nữ trên người Minh Minh, trên mặt Tề Nhạc xuất hiện nụ cười thỏa mãn lần nữa rồi hô hấp trở nên đều đều, trực tiếp đi vào trạng thái ngủ say.

Thân thể của Minh Minh cứng ngắc, nàng nhắm hai mắt lại chờ đợi, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, khuôn mặt đỏ bừng. Toàn thân nàng trong lúc tiếp xúc cùng Tề Nhạc không ngừng nóng lên và phát nhiệt. Hắn, hắn sao còn chưa làm gì cả, đúng là khó xử. Hắn còn chờ cái gì nữa đây?

Trạng thái cứng ngắc của Minh Minh giằng co trọn vẹn 20 phút, khi đại não trống rỗng của nàng xuất hiện nhận thức một lần nữa thì mới ý thức tới đã qua thời gian rất lâu, thân thể của mình tựa hồ cũng có chút tê cứng. Nhất là cái chân của Tề Nhạc kẹp lấy đùi mình thường xuyên còn di động.

Mở to mắt ra, màn đêm không hề ảnh hưởng đến thị lực của Minh Minh, nụ cười của Tề Nhạc nhìn vô cùng ôn hòa, cảm giác thỏa mãn của hắn nhất thời làm trong lòng Minh Minh trở nên ôn hòa. Khi ở trên xe, nàng cũng có chút hâm mộ Hải Như Nguyệt, nếu như Tề Nhạc gối lên đùi mình thì sẽ tốt biết bao. Hiện giờ hắn đang nằm cạnh mình, còn ôm cứng lấy mình, vì sao mình lại có chút nhụt chí đây?

Minh Minh ở trước mặt Tề Nhạc gần trong gang tấc, nàng có thể nghe tiếng hô hấp đều đều của hắn. Đúng là hắn ngủ thật rồi.

Ánh mắt của Minh Minh dần dần trở nên càng thêm ôn nhu, thân thể cứng ngắc cũng bắt đầu dần dần mềm đi. Nàng biết rõ, nam nhân của mình thật sự là quá mệt mỏi, hoặc là hắn hiện tại căn bản cũng không biết đang ôm mình trong ngực. Nhưng mà loại cảm giác này thật sự rất ấm áp, nếu như có thể cả đời nằm trong ngực hắn như thế thì sẽ là chuyện mỹ diệu như thế nào đây?

Thân thể của mình nhúc nhích thân thể của mình để có cảm giac thoải mái hơn, Minh Minh ngẩng đầu Minh cẩn thận từng li từng tí khẽ hôn trên môi Tề Nhạc một cái. Lúc này mới dán sát khuôn mặt đang đỏ bừng vào ngực hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Nàng mang theo một chút cảm giác hạnh phúc, một chút cảm giác hụt hẫng cảm thụ tiếng tim đập của người yêu.

Tiếng hít thở ban đêm dần dần đều, khi ánh rạng đông sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ bắn vào giữa phòng thì Minh Minh mở mỹ mâu không có nửa phần buồn ngủ. Tất nhiên, một đêm đều không có ngủ, không phải ngủ không được mà là không muốn ngủ. Bao lâu rồi không có ở bên cạnh Tề Nhạc, hơn nữa còn tiếp xúc với hắn như thế.

Cho dù là đếm tiếng tim đập của Tề Nhạc, nàng cũng luôn giữ cho mình tỉnh táo mọi thời khắc. Lúc tỉnh lại, nàng ngẫu nhiên mở to mắt, vụng trộm nhìn Tề Nhạc hoặc là lại hôn khẽ lên má hắn cũng đều khiến cho Minh Minh cảm giác được hạnh phúc dị thường.

Thân thể của Tề Nhạc tựa hồ đã xảy ra một ít biến hóa, khi dương quang xuất hiện, cảm giác đầu tiên của Minh Minh là Không biết là vật gì cứ đâm vào bụng mình. Nó rất cứng hơn nữa còn có thể nhảy dựng lên, nhiệt độ không ngừng truyền đến làm cho cảm giác mềm yếu Minh Minh thật vất vả mới biến mất lại xuất hiện một lần nữa.

Đây, đây là cái gì? Nhưng cuối cùng nàng dù sao cũng là sinh viên đại học, khóa học sinh lý cũng từng tham gia. Minh Minh đã biết rõ là chuyện gì xảy ra rồi. Nàng lập tức xấu hổ vùi đầu vào trong ngực của Tề Nhạc, nhưng lúc này đùi Tề Nhạc còn đang gác lên người nàng khiến nàng muốn tránh cũng không thể.



- Ưm!!!

Có lẽ là cảm giác được cái gì, Tề Nhạc nhíu nhíu mày khi ánh mặt trời chiếu vào. Cánh tay ôm Minh Minh cũng thoáng buông lỏng một ít, tim của Minh Minh thoáng đập nhanh hơn. Hắn, hắn sắp tỉnh rồi sao? Không được, bộ dạng khó xử như vậy không thể để cho hắn chứng kiến ah! Nghĩ đến đây, Minh Minh lập tức có chút bối rối. Cẩn thận từng li từng tí đưa tay tới cánh tay của Tề Nhạc, ý đồ muốn lấy tay hắn ra để thoát đi.

Bất quá, khi nàng vừa mới nâng cánh tay của Tề Nhạc lên, cứ tưởng có thể thoát thân thì đột nhiên cảm giác được chỗ cổ nhiệt khí nóng hổi tràn tới. Thanh âm tà tà của Tề Nhạc vang lên bên tai của nàng:

- Tiểu Minh Minh. Em muốn chạy đi đâu đây?

- Ah---

Minh Minh lại càng hoảng sợ, có lẽ là bởi vì suốt một đêm tích súc quá nhiều xấu hổ nên nàng vô thức kêu to một tiếng. Tiếng kêu Chiến Sĩ Sinh Tiếu Kê của nàng có lực xuyên thấu đủ để khiến người bình thường hôn mê, đương nhiên ở tại biệt thự Long Vực không có một người bình thường nào, đương nhiên là không có ai hôn mê. Nhưng mà tiếng hét này cũng lập tức truyền tới mỗi góc nhỏ của biệt thự.

Như Nguyệt đã rời giường, nàng gần đây có thói quen dậy sớm, nghe được tiếng thét của Minh Minh, nàng trở nên sững sờ trong chốc lát. Khuôn mặt ửng đỏ, khẽ cười một tiếng, lầm bầm lầu bầu mà nói:

- Minh Minh nha đầu kia thật đúng là giỏi nha. Liên tục một đêm cho tới giờ sao? Mình còn chưa thể làm nổi, hơn nữa đây là lần đầu tiên của nó nữa.

Nói tới chỗ này, nàng không khỏi nghĩ bộ dạng lần thứ nhất của mình và Tề Nhạc trong hang đá kia, cảm giác đặc thù đó sẽ vĩnh viễn chôn sâu trong nội tâm của nàng, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.

Quang mang chớp nháy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh mặt trời sáng rỡ bên ngoài, Như Nguyệt lúc này mới đi ra khỏi cửa phòng an bài bữa ăn sáng cho mọi người.


Tề Nhạc nhìn Minh Minh, một bàn tay che kín miệng của nàng, lúc này tiếng thét chói tai từ cái miệng nhỏ của nàng mới dừng lại. Hắn cười khổ nói:


- Bảo bối, chẳng lẽ em muốn cho cả biệt thự này biết em và anh đang làm cái gì sao?


Minh Minh nhìn Tề Nhạc, cảm thụ được bàn tay to lớn nóng rực của hắn, nàng vội vàng nhắm hai mắt lại hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Đã xong đã xong, hắn tỉnh rồi, hắn .... hắn có thể phát hiện ra cái gì không? Vật kia của hắn rất cứng rắn a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK