Mục lục
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Đường Gia Tam Thiểu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Nhạc vừa hái cho bọn họ, bản thân mình cũng ăn, tán thán nói:

- Hương vị này không tệ. Có quả ngọt như xoài, có quả nhiều nước như cam, nhưng mà, những thực vật này đều không có tên, không bằng tôi đặt tên cho nó nhé. Sau này gọi là quả cam nhé, các người cảm thấy thế nào?

Tuyết Nữ nhìn Tề Nhạc, phun ra hai chữ:

- Rất nát.

Văn Đình buột miệng cười, nói:

- Tề Nhạc, tôi phát hiện anh nên đến trường nhiều hơn.

Tề Nhạc bất mãn nói:

- Như thế nào? Tôi đặt tên cho chúng mà? Thế nhưng mà, tôi cảm giác gọi chúng là cam thì rất tốt! Những cây này nghe được tên chúng rất sung sướng kìa.

Văn Đình mỉm cười, nói:

- Chuyện này cũng chứng minh một vấn đề, chúng giống hệt anh.

Tuyết Nữ phi thường phối hợp tiếp lời:

- Không có văn hóa.

- Ách..., có phải các cô cố ý đối nghịch với tôi đúng không.

Tề Nhạc nhìn xem hai nữ, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Tôi không có văn hóa, thì thế nào chứ. Dù sao lão bà có, con gái cũng có, không có văn hóa sợ cái gì? Tôi chính là lưu manh.

Sắc mặt Tuyết Nữ hơi đổi, nói:



- Anh gọi ai là con gái?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Tôi nói ai thì người đó hiểu. Nhưng mà, Tuyết Nữ ah! Cô bây giờ đã khôi phục lại, cô có cảm giác linh hồn khác tỉnh lại chưa? Thẳng thắn mà nói, tôi ưa thích Tuyết Nữ gọi tôi là cha hơn.

Tuyết Nữ hừ một tiếng, nói:

- Nàng vĩnh viễn không tỉnh lại. Chuyện này còn cảm tạ anh nhiều, để cho tôi có cảm giác thích ứng với lửa.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Xem ra tôi làm sai rồi. Con gái đáng thương của tôi! Nói thực, Tuyết Nữ, chúng ta bây giờ đang ở thế giới xa lạ, cô có thể kể cho chúng tôi nghe câu chuyện diễn ra với cô được không? Tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc là biến cố như thế nào lại biến cô thành như vậy. Nếu như tôi đoán không sai, một tính cách khác trong cô hình thành từ khi cô còn rất nhỏ. Khi đó cô đáng yêu cỡ nào! Nhưng bây giờ...

Sắc mặt Tuyết Nữ hơi tái nhợt lại, ánh mắt của nàng lúc này toát ra thần sắc cực kỳ phức tạp, cúi đầu xuống, thản nhiên nói:

- Nếu như chúng ta có thể trở về, có lẽ tôi sẽ nói tất cả cho các người biết. Nhưng ở thời đại này, cho dù tôi nói ra thì có ý nghĩa gì?

Tề Nhạc lại ném cho bọn họ một ít trái cây, sau đó nhanh chóng đem số trái cây còn thừa bỏ vào trong Kỳ Lân Châu.

- Tùy cô vậy, cô nói cũng đúng, ở lại thời đại này, cho dù chúng ta cố tình giúp cô cũng không cách nào làm được.

Sau một thời gian ngắn hái đủ đồ ăn cần thiết, bọn người Tề Nhạc cùng Thâm Hải Minh Xà một lần nữa rời đi. Thông qua dò xét thực vật, Tề Nhạc phát hiện dự đoán lúc trước của mình là chính xác, từ khi Hỗn Độn Vương đi tới phiến rừng rậm guyên thủy này, nó đã gây tai họa cho lãnh địa, ở đây từ các loại nấm mốc.

Bất luận là thần thú, hung thú hay là động vật bình thường, đều không thể tránh được năng lực thôn phệ cường hãn của nó. Nó thôn phệ không giống Tề Nhạc, năng lượng màu xám là năng lực đặc thù. Thông qua trí nhớ thực vật sinh trưởng tự nhiên, Tề Nhạc chỉ có thể cảm giác được đại khái, nhưng không cách nào nhìn rõ ràng.

Thời gian suốt một ngày, dùng tốc độ toàn lực của Thâm Hải Minh Xà đi tới. Bọn họ vẫn không thể ra khỏi rừng rậm nguyên thủy này. Thông qua một ngày quan sát thế giới này, Tề Nhạc phát hiện, dường như mình ưa thích thế giới này. Ít nhất, trong thế giới này, tất cả đều nguyên thủy.

Không có nhân loại lục đục với nhau, cũng không có bất kỳ ô nhiễm nào. Không khí tinh khiết, các loại trái cây mỹ vị của thiên nhiên, đều hấp dẫn hắn. Trong thời đại này, hắn phát hiện tâm tình mình bình tĩnh hơn rất nhiều. Các phiền não trước kia như biến mất. Trừ nhớ nhung với người yêu và bạn bè ra, hắn không có quá nhiều lưu luyến với thế giới kia.

- Nếu như bỏ qua điều kiện tiên quyết là an toàn, chỉ sợ tôi sẽ lựa chọn thế giới này.

Màn đêm buông xuống, tựa lưng vào một cây đại thụ, Tề Nhạc xuyên thấu qua cành lá rậm rạp, nhìn lên sao trời sáng ngời trên không trung, trong nội tâm cảm thán.



Văn Đình ở bên cạnh Tề Nhạc. Hai người dựa vào nhau.

- Thế nhưng mà, chúng ta không có quyền lực lựa chọn vận mệnh. Tề Nhạc, nếu như anh nguyện ý, em tình nguyện ở lại nơi này làm bạn với anh cả đời, mà không quay về thời đại của chúng ta.

Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn qua Văn Đình, hỏi:

- Vì cái gì?

Văn Đình thở dài một tiếng, nói:

- Có lẽ thời đại này cho em quá nhiều trí nhớ, cha em sinh ra đời vào thời kỳ cuối của thời đại viễn cổ hung thú. Thời điểm cha lớn lên, nhân loại đã phát triển đến trình độ quốc gia rồi. Về sau, mẹ của em trải qua đau khổ mấy ngàn năm, mới sinh ra em. Những chuyện xảy ra trên người bọn họ, làm cho em có cảm giác sợ hãi thế giới này. Nếu như có thể ở lại trong núi rừng non xanh thủy tú này. Em nghĩ em phi thường nguyện ý.

Tề Nhạc ôn nhu ôm Văn Đình vào ngực mình, nói:

- Đây chỉ là lý tưởng mà thôi. Nhưng trên thực tế, không thể thực hiện được. Ở thời đại này, bất luận là thế giới nào, đều sinh ra mâu thuẫn, mà những mâu thuẫn này nhất định gây ra sóng gió trong sinh hoạt của chúng ta. Anh kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, mà em là hậu đại của Kỳ Lân. Em cảm thấy mình có thể sinh tồn bình yên trong thời đại này sao? Cái khác không nói, chỉ riêng việc con Hỗn Độn đó thôi, không phải chúng ta có khả năng đối kháng.

Văn Đình cúi đầu xuống, tựa vào vai Tề Nhạc.

- Em biết rõ. Cho nên, đây chỉ là nguyện vọng đẹp mà thôi. Dù sao, em không phải là tất cả trong lòng của anh.

Tề Nhạc không nói gì, nói ra vấn đề này thật sự xấu hổ, đúng thế, trong lòng hắn trừ Văn Đình ra, còn có Như Nguyệt, Minh Minh, Báo nữ và các người bạn của hắn. Tuy thế giới vốn có tràn ngập yếu tố không xác định. Nhưng mà, dù sao đó mới là thế giới thuộc về hắn.

Tuyết Nữ ở bên cạnh đã sớm tiến vào trạng thái tu luyện, thân thể nàng không có phóng xuất khí tức lạnh như băng nữa, giống như năng lượng nội liễm vậy. Gương mặt bình tĩnh phi thường yên ổn, có lẽ, chỉ khi nàng tu luyện, Tề Nhạc mới có thể tìm được thân ảnh của con gái bé nhỏ.

Văn Đình ngẩng đầu, nói:


- Tốt, anh nhanh tu luyện đi, em hộ pháp cho anh, sớm ngày khôi phục năng lực, chúng ta mới càng có khả năng tìm được nơi hạ lạc của Côn Lôn kính.


Tề Nhạc nhìn Văn Đình, ánh mắt của nàng ôn nhu, giống như không có cách mình, nhẹ nhàng gật gật đầu, Tề Nhạc khoanh chân ngồi xuống, tựa lưng vào đại thụ, thân thể bắt đầu tiến vào tu luyện khôi phục.


Thăng Lân Quyết Tề Nhạc đã sớm tu luyện thành thục, lần đầu tiên sau khi khôi phục thân thể, trong lòng của hắn khó tránh khỏi có cảm giác khẩn trương. Dưới ảnh hưởng của Tự Nhiên Chi Nguyên, Lam Hải Lôi Châu cùng nội đan Kim Sí Đại Bằng Điêu dựa theo năng lượng mà vận chuyển, cuối cùng vẫn trở lại đan điền. Hiện tại thân thể đã khôi phục, ngay cả Tề Nhạc cũng không dám xác định, tu luyện sẽ mang lại hiệu quả như thế nào, rốt cuộc cần phải tới lúc nào mới có thể lợi dụng chúng để tăng cường lực lượng đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK