Mục lục
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Đường Gia Tam Thiểu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Nhã nhìn qua Cơ Đức.

- Hắn thật sự là sư phụ của anh?

Cơ Đức trịnh trọng gật gật đầu, nói:

- Không thể giả được.

Tề Nhạc đi đến bên người Cơ Đức, nói:

- Tôi chẳng những là sư phụ, còn là em rể của anh ta, em gái anh ta là bạn gái của tôi. Cơ Đức, Nhã nhi của anh nói tôi bắt cá hai tay, anh nên biết tôi trong khoảng thời gian này làm gì, tôi có cơ hội đó sao?

Cơ Đức cười khổ nói:

- Sư phụ, chuyện này là hiểu lầm, nhưng mà, chuyện giữa ngài và Minh Minh...

- Đi, anh không cần nhiều lời, tôi không muốn nghe anh nói cho tôi biết Minh Minh là thế nào, bảo bạn gái của anh nói cho tôi biết địa chỉ Đình Đình là được, tôi sẽ không quấy rầy hai người.

Âm thanh của Tề Nhạc hơi lạnh, trên người có uy áp vô hình tản mát ra. Chuyện của Hải Như Nguyệt hôm nay làm hắn phiền lòng, hiện tại Lam Nhã lại như vậy với hắn, hắn có thể cao hứng mới là lạ.

Năm phút đồng hồ sau, khi Tề Nhạc rời khỏi nhà của Lam Nhã, Cơ Đức đặt mông ngồi lên ghế salon, hút thuốc lá.

Lam Nhã thử thăm dò nói:

- Cơ Đức, anh giận em sao?

Cơ Đức lắc đầu, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lam Nhã, hắn đã ưa thích mỹ nữ cao một mét chín này rồi, Lam Nhã bất luận là tính cách hay phương diện khác, đều phi thường phù hợp khẩu vị của hắn, mấy ngày nay, hắn sủng ái Lam Nhã có thừa, nếu không hôm nay cũng chẳng chạy tới đây làm tay chân cho nàng. Lam Nhã lần đầu tiên nhìn thấy biểu lộ ngưng trọng của Cơ Đức.

- Nhã nhi, anh không giận em, mà là phiền chuyện sư phụ và em gái của anh, ai, hiện giờ anh không có biện pháp. Xem ra, chuyện của bọn họ anh không thể ngăn cản.

Lam Nhã nói:

- Cơ Đức, tuổi của anh ta nhỏ hơn anh như vậy, tại sao biến thành sư phụ của anh chứ?

Cơ Đức nói:

- Học không trước sau, người đạt đi trước, em không nên nhìn sư phụ của anh bề ngoài giống côn đồ, kỳ thật, sư phụ có ưu điểm không ai sánh bằng được, về sau bất luận thời điểm nào, đều không được trêu chọc tới sư phụ của anh. Hình như cảm xúc của sư phụ hôm nay không được tốt.

Lam Nhã le lưỡi, nói:

- Trách không được Như Nguyệt lại lau mắt mà nhìn anh ta như vậy, xem ra, anh ta quả nhiên có vài phần bổn sự.

Cơ Đức mỉm cười, nói:

- Bọn họ cũng không phải người bình thường, tốt, anh đói rồi, hôm nay em bảo anh tới làm tay chân nhưng lại đụng phải thiết bản, em nên đền bù tổn thất cho anh một chút nha!

Lam Nhã đỏ mặt lên.



- Được rồi, em đi nấu cơm cho anh ăn.

Tề Nhạc rời khỏi cư xá của Lam Nhã, hắn đi ra đường cái, địa phương của Văn Đình cách chỗ Lam Nhã không xa, vì tiết kiệm chút tiền, hắn không có ý định ngồi ta xi.

Vừa đi, tâm tình của hắn dần dần sáng sủa một ít, nghĩ lại Cơ Đức cùng Lam Nhã, trong nội tâm âm thầm cao hứng cho bọn họ, Lam Nhã nói như thế nào cũng là mỹ nữ cấp khát vọng nha, có thể được phân vị trí giám đốc công ty, hiển nhiên là có tài, lại là một đôi với Cơ Đức. Mình nên cao hứng thay bọn họ. Tuy Lam Nhã xúc động một ít, nhưng cũng là vì bạn của mình. Chính hắn cũng hiểu, nguyên nhân tâm tình không tốt là do Cơ Đức nhắc tới hôn sự của Minh Minh, không khỏi âm thầm quyết định, trong vài ngày này, phải đi tìm cừu gia của mình một chuyến, giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt, tảng đá trong lòng của hắn sớm bỏ xuống được mới tốt.

Rất nhanh, Tề Nhạc tìm được cư xá theo lời Lam Nhã nói, cũng giống chỗ của Lam Nhã, nơi này là khu dân cư cao cấp, hắn tìm địa chỉ của Văn Đình, sau đó nhẫn dãy số phòng của Văn Đình trên hệ thống bảo vệ.

- Ai thế?

Âm thanh lười biếng của Văn Đình từ microphone truyền ra.

- Đình Đình, là tôi. Tôi có thể tới thăm cô không?

- Tề Nhạc?

Văn Đình thanh tỉnh một chút, nàng do dự một chút, nói:

- Được rồi, anh lên đi.

Cửa mở, Tề Nhạc ngồi thang máy, đi thẳng tới tầng trệt thì gặp Văn Đình đã đứng ở cửa chờ hắn. Nàng mặc một thân áo ngủ, nhìn nàng có vài phần bình thường, trong mắt buồn ngủ mông lung, nhiệt độ trên người biến mất, nhưng sắc mặt có vài phần tái nhợt.

Tề Nhạc ân cần nói:

- Đình Đình, cô khỏe chưa?

Văn Đình gật gật đầu, mở cửa ra, nói:

- Vào đi.

Tề Nhạc đi vào nhà Văn Đình, nơi của nàng nhỏ hơn chỗ của Lam Nhã nhiều, trên mặt đất phủ thảm, phần lớn màu sắc là màu ấm áp chủ đạo, cho nên chỗ của nàng ấm áp hơn chỗ Lam Nhã nhiều.

Văn Đình đưa chén nước cho Tề Nhạc, nàng hiện giờ, nhìn thanh nhã còn mang theo vài phần ôn nhu, Tề Nhạc tiếp nhận chén nước vô ý thức chạm vào tay của nàng, Văn Đình co tay lại, gương mặt đỏ lên, nói:

- Sao anh tìm được nơi này?

Tề Nhạc nói:

- Bộ dạng của cô lúc giữa trưa làm tôi lo lắng, tôi có thể không tới sao? Đình Đình, tôi cảm thấy...

Văn Đình giơ tay che miệng Tề Nhạc, lắc lắc đầu nói:

- Không nói, hiện giờ tôi không muốn nghe cái gì cả. Ngày mai tôi tạm thời phải rời khỏi Kinh Thành, khả năng phải qua một thời gian ngắn mới quay về. Tiền thuê nhà nơi này tôi đã giao, nếu như anh có rảnh, có thể tới đây trông nhà giúp tôi không?

Tề Nhạc ngẩn người, nói:

- Tôi? Tôi có thể sao?



Văn Đình gật gật đầu.

- Vậy được rồi.

Tề Nhạc đáp ứng một tiếng, nhưng trong lòng có chút nghi hoặc, vì cái gì Văn Đình xin mình giúp đỡ chứ không phải Lam Nhã chứ? Lựa chọn này hình như hơi kỳ quái.

Văn Đình cầm hai thanh chìa khóa nhét vào tay Tề Nhạc.

- Đây là chìa khóa cửa, đây là chìa khóa xe. Xe đỗ trong ga-ra, dù sao tôi cũng phải rời đi, anh cứ lái đi, xăng đã đổ đầy.

- Đình Đình, rốt cuộc cô bị thế nào vậy?

Tề Nhạc tiếp nhận chìa khóa, ánh mắt nhìn qua Đình Đình có vài phần kỳ dị.

Văn Đình nhoẻn miệng cười, nói:

- Không có gì, anh đừng nghỉ nhiều. Xe đó anh cứ chạy đi, tôi thấy anh rất ưa thích xe, cho anh mở mang nó giúp tôi thôi. Yên tâm đi, tôi không sao, chỉ đi thăm người bà con xa. Nhà của người đó có chút chuyện, tôi phải đi thăm.

Tề Nhạc cau mày nói:

- Nhưng lần trước cô nói với tôi, cô là cô nhi mà?

Văn Đình cúi đầu xuống, nói:

- Lần trước tôi chỉ nói với anh là cha mẹ của tôi đã mất thôi. Tề Nhạc, không nên hỏi được không? Tôi hơi mệt mỏi.

Trong nội tâm Tề Nhạc tràn ngập nghi hoặc, nhưng Văn Đình không nói, hắn không nên hỏi, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Vậy được rồi, cô nghỉ ngơi trước, số điện thoại của tôi cô cũng có rồi, ngày mai có cần tôi tiễn cô không?

Văn Đình lắc đầu nói:

- Không cần, tôi tự đi là được. Từ đây đi tới nhà ga rất gần. Chờ khi trở về tôi sẽ điện thoại cho anh. Chỗ Lam Nhã tôi đã xin nghỉ phép rồi.

Vừa nói, nàng tiễn Tề Nhạc ra cửa.

- Tôi đi đây, nếu như cô có cần tôi giúp gì thì cứ điện thoại.

Tề Nhạc nhìn qua gương mặt tái nhợt của Văn Đình, trong nội tâm có mấy phần thương xót.

Văn Đình mỉm cười nói:


- Anh cần phải nhớ kỹ, còn thiếu nợ tôi ba bữa tiệc lớn đấy.


Tề Nhạc cười nói:


- Vẫn là cô lợi hại, lúc nào cũng không quên ăn, đi sớm về sớm, nếu không tôi sẽ rất nhớ cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK