Mục lục
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Đường Gia Tam Thiểu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có âm thanh bén nhọn từ xa truyền tới.

- Tại sao Thâm Hải Minh Xà lại xuất hiện ở chỗ này. Nhìn anh có chín đầu. Không về biển cả tu luyện, chạy đến lãnh địa của tôi, chẳng lẽ muốn biến thành đồ ăn của tôi sao?

Âm thanh của Hỗn Độn nghe được khiến người ta có cảm giác khó chịu, âm thanh bén nhọn không ngừng biến hóa, giống như hài tử lớn tới mức độ nhất định, âm thanh cũng biến đổi.

Thâm Hải Minh Xà âm thầm ổn định tâm thần của mình, dù sao, cùng trận doanh với nhau. Hỗn Độn cũng thuộc về hung thú.

- Thì ra là Hỗn Độn đại ca, thật sự xấu hổ, tôi vì đuổi giết một con thần thú nên vào lãnh địa của anh, hoàn cảnh chỗ của anh không tồi! Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian, không biết thuận tiện hay không.

Thâm Hải Minh Xà cũng hiểu được lời nói của đối phương, phiến rừng rậm nguyên thủy rộng lớn này. Không biết có bao nhiêu diện tích là lãnh địa của Hỗn Độn. Đây là vương của hung thú cho nó, cho nên, bọn người Tề Nhạc dừng ở đây suốt bốn mươi chín ngày, mà không có bị hung thú nào quấy rối. Đó cũng không phải nói hung thú thời kỳ viễn cổ hung thú rất ít, mà là vì không có bất cứ thần thú hay hung thú nào nguyện ý đi vào lãnh địa của Hỗn Độn!

- Hắc hắc hắc hắc.

Hỗn Độn ngẩng đầu lên, cái đầu lâu to lớn của nó chuyển động nhẹ nhàng, mơ hồ có thể thấy mũi miệng của nó phun ra sương mù màu xám.

- Minh Xà lão đệ, không phải ca ca không cho lão đệ mặt mũi, nhưng mà. Lão đệ nên biết. Đây là lãnh địa của tôi, bất luận là thần thú hay hung thú tiến vào. Chỉ cần chưa được tôi cho phép, đều thuộc về hành vi xâm phạm. Tôi có thể tùy ý xử lý, cho dù là Địa Vương, cũng tuyệt đối không nhúng tay. Nhìn bộ dáng của lão đệ đây chắc đã tu luyện chín ngàn năm rồi. Không tệ, phi thường không tệ.

Tuy âm thanh của Hỗn Độn nghe rất khách khí, nhưng Thâm Hải Minh Xà vẫn cảm giác một cổ rét lạnh chạy dọc sống lưng, chín đầu của nó run lên một cái, hung quang trong mười tám đôi mắt đại phóng.

- Như thế nào, Hỗn Độn đại ca, anh muốn biến tôi thành đồ ăn sao?



Hỗn Độn mở cái miệng to lớn ra, nhìn thấy răng lỏm chỏm trong đó, nhìn thấy cái cổ họng cực lớn trống rỗng, giống như cái động tối sầm, chép miệng chậc lưỡi, nói:

- Đã thật lâu không có ăn thứ đại bổ. Có đồ đưa tới cửa, sao tôi cự tuyệt đây. Minh Xà lão đệ, lão đệ cũng biết, dùng thân thể khổng lồ của tôi, cho dù là đang ngủ, năng lượng tiêu hao mỗi ngày phi thường khổng lồ. Hỗn Độn chúng ta không cách nào thông qua tu luyện bổ sung năng lượng, chỉ có không ngừng thôn phệ mới có thể bảo trì sự cường đại của mình. Tôi sinh hoạt trong phiến lãnh địa này mấy ngàn năm, hung thú khác đều không muốn gặp tôi, hôm nay lão đệ thật vất vả đến đây, không bằng thành toàn cho đại ca đi. Tôi vĩnh viễn sẽ nhớ lão đệ.

- Chó má!

Tề Nhạc chửi mắng cũng bị Thâm Hải Minh Xà học hỏi được, Hỗn Độn này từ khi phát hiện ra mình, cũng đã đánh chủ ý lên người mình, cái gì đều là hung thú, ác linh này căn bản không quan tâm tới, trong lòng nó, mình chính là đồ ăn mà thôi.

- Hỗn Độn, mày cho rằng tao sợ mày sao. Năng lực của Hỗn Độn như mày chỉ có vài loại thôi. Tao nghe nói, Hỗn Độn chúng mày không có nội đan, nhưng có một khỏa nội hạch, nếu như ăn nội hạch của mày, quả thực là còn bổ dưỡng hơn cả ăn thần quả.

Hỗn Độn có chút kinh ngạc nhìn qua Thâm Hải Minh Xà, nói:

- Như thế nào? Mày cũng có tâm tư ăn tao sao? Thật sự là quá buồn cười. Đừng nói là mày, trên đất bằng, dù mày là Thâm Hải Minh Long cường đại nhất, đối với tao cũng không có bất cứ uy hiếp nào. Tao thừa nhận, mày là bá chủ trên biển, trong biển rộng, tao không dám đắc tội với mày. Đáng tiếc ah! Nơi này là lục địa.

Thâm Hải Minh Xà vừa lặng lẽ dùng tinh thần lực truyền vào huyệt động cầu cứu, vừa bất động thanh sắc nói:

- Thật sao? Tao cũng muốn nhìn một chút, mày bằng vào bổn sự gì ăn tao.

Vừa nói, hào quang màu tím vặn vẹo xuất hiện chung quanh thân thể Thâm Hải Minh Xà, từng đạo năng lượng lôi điện không ngừng hiện ra chung quanh thân thể của nó, hào quang trong mắt chuyển động lập lòe, năng lượng lôi điện không ngừng tăng cường, trên đỉnh đầu Thâm Hải Minh Xà dần dần tối lại, một đám mây đen lớn xuất hiện.

Hỗn Độn nhìn thấy biến hóa đột ngột trên người Minh Xà, hiển nhiên đã giật mình.

- Mày, mày là song thuộc tính?



Thâm Hải Minh Xà đắc ý giơ chín cái đầu của mình lên.

- Không sai. Sợ sao, trong Thâm Hải Minh Xà nhất tộc chúng tao, cũng không phải mỗi bất cứ thành viên nào cũng bị biển rộng ước thúc. Mây đen có thể cung cấp lôi điện cho tao, đồng thời, cũng có thể cung cấp đầy đủ năng lượng nước cho tao sử dụng. Tao muốn nhìn, mày có thể dựa vào bổn sự gì biến tao thành đồ ăn.

Kỳ thật, từ mặt ngoài Thâm Hải Minh Xà rất là nhẹ nhõm, nội tâm lại khẩn trương, năng lượng lôi điện chung quanh thân thể, cùng với mây đen không trung, cơ hồ nó dùng toàn bộ năng lượng tích súc trong cơ thể mới làm được. Nó hiện giờ, tuyệt đối là miệng cọp gan thỏ. Sở dĩ nó làm như vậy, tự nhiên là có nguyên nhân.

Hỗn Độn là hung thú phi thường cường đại, nhưng mà. Nó cũng có nhược điểm của mình.

Chính là vì nó quá thông minh. Cho nên, thời điểm làm việc quá cẩn thận, có thể nói, từ mặt ngoài cường đại mà nhìn, nhưng bên trong lại ẩn giấu một lá gan thật nhỏ. Bởi vậy, Thâm Hải Minh Xà mới đem mặt cường đại nhất của mình đưa ra ngoài.

Nó biết rõ, cho dù là Tề Nhạc khôi phục thực lực bốn vân trước kia, hơn nữa có chính mình, cũng không thể là đối thủ của Hỗn Độn thân thể dài hơn trăm mét, bởi vì tu vi của đối phương đã vượt qua vạn năm. Bởi vậy, chỉ có dọa nó chạy, mới có thể thoát ly nguy hiểm trước mắt.

Dù sao, Thâm Hải Minh Xà cũng là một trong vài chủng tộc hung thú cường đại nhất, lúc trước nếu nó không phải quá không may, cũng không biến thành sai khiến của Tề Nhạc.

Cho nên, từ Hỗn Độn trước mặt. Thâm Hải Minh Xà vẫn có chút tiền vốn tự ngạo.


Quả nhiên, đúng như Thâm Hải Minh Xà phán đoán, lúc Hỗn Độn vừa nhìn thấy trên người của nó phát ra năng lượng. Lập tức trở nên do dự. Hung quang trong mắt thu liễm vài phần, ngữ khí cũng trở nên bình thản.


- Minh Xà lão đệ, lão đệ trước đừng nóng giận, chẳng lẽ lão đệ không nhìn ra, ca ca chỉ nói đùa với lão đệ sao! Thật không nghĩ tới, trong Thâm Hải Minh Xà nhất tộc các ngươi lại có nhân tài kiệt xuất như lão đệ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thâm Hải Minh Xà có được thủy, lôi song thuộc tính. Minh Xà huynh đệ, tôi cảm thấy lão đệ cường đại như vậy, chỉ cần có thể trở thành Thâm Hải Minh Long, tất nhiên sẽ trở thành tộc trưởng, ah, không, thậm chí còn khả năng cạnh tranh chức vị vương của hung thú.


Vương của hung thú không giống vương của thần thú, vương của thần thú luôn là tộc trưởng của Kỳ Lân nhất tộc, mà vương của hung thú do hung thú bầu ra, dùng thực lực vi tôn. Từ ý nào đó mà nói, tuyển cử vương của hung thú còn dân chủ hơn nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK