Mục lục
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Đường Gia Tam Thiểu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Tề Nhạc nói như vậy thì Giải Trĩ lập tức kinh hãi trong lòng, nói:

- Cái gì? Điều này sao có thể. Nghe nói anh đã gặp phải bình cảnh lớn nhất mà. Anh chờ một chút tôi sẽ từ trong Không Động Ấn ra ngoài xem xét tình huống thân thể của anh.

Cảm giác quen thuộc tràn ra khắp toàn thân, sau khi linh hồn Giải Trĩ trở về thì hắn trầm mặc trong suốt năm phút đồng hồ, lúc này mới lên tiếng.

Thở dài một tiếng, âm thanh của Giải Trĩ tràn ngập hưng phấn.

- Ý trời, đây tuyệt đối là ý trời. Tề Nhạc, thật không nghĩ tới thực lực của anh đạt tới bình cảnh còn có thể đột phá.

Tề Nhạc nghi hoặc hỏi:

- Nói như vậy hiện tại lôi vân lực của tôi đã đạt tới chín vân?

Giải Trĩ nói:

- Tôi cũng không biết nữa. Bởi vì tình huống của anh trong lịch sử Kỳ Lân nhất tộc chưa từng xảy ra bao giờ. Nhưng mà có thể khẳng định lôi vân lực của anh đã đạt tới bình cảnh chín vân. Ít nhất từ chênh lệch giữa nó và vài loại vân lực kia có thể nhìn ra được. Nhưng hiện tại hiển nhiên cũng đạt tới bình cảnh mà dựa theo suy đoán của tôi thì anh đã đạt tới điểm cực hạn tám vân thì vân lực không thể tự đột phá lên chín vân nữa.

- Muốn đột phá đến cảnh giới chí cao cuối cùng cũng chỉ có thể chờ đợi bốn loại vân lực đạt tới bình cảnh này mới được, mà lôi vân lực của anh bây giờ đạt tới bình cảnh đột phá rồi, sau này chỉ cần ba loại vân lực khác cũng đạt tới bình cảnh tôi nghĩ mục tiêu chín vân là chắc chắn. Chẳng lẽ muốn tu luyện ở địa ngục này sao? Tề Nhạc, anh phải nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tề Nhạc đơn giản đem chuyện mình đi tới địa ngục này nói ra, đương nhiên tình cảm giữa hắn và Lãnh Nhi thì phải giấu diếm, dù sao Văn Đình đang ở trong Không Động Ấn đấy, loại chuyện này không nên cho nàng biết thì tốt hơn.

Nghe được chuyện của Tề Nhạc thì Giải Trĩ trầm giọng nói:

- Không đúng, nơi này tuyệt đối có vấn đề. Lẽ ra thế giới địa ngục là thế giới hắc ám tuyệt đối, làm sao có thể có thiên địa chính khí tồn tại được? Có thể làm cho lôi vân lực của anh tăng lên tám vân đỉnh thì đây là năng lượng tinh khiết cỡ nào! Ngay cả địa cầu cũng không có đâu. Hiện tại chính là thế giới địa ngục đấy, Tề Nhạc, tuy tôi không cách nào xác định nhưng mà sơn cốc này tuyệt đối không đơn giản, khẳng định có nguyên nhân gì đó mới khiến tia chớp hình tròn tồn tại.



Tề Nhạc như có điều suy nghĩ nói:

- Có phải tia chớp hình tròn này căn bản không thuộc về địa ngục hay không?

Giải Trĩ cười khổ nói:

- Tôi cũng không biết, nhưng mà tôi rất cao hứng vì lôi vân lực của anh đạt tới bình cảnh cuối cùng. Chúc mừng anh Tề Nhạc, cố gắng lên. Tôi rất chờ mong hình thái cuối cùng của Kỳ Lân chưa từng có trong lịch sử đấy.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Tôi sẽ cố gắng. Nhưng mà không biết nơi nào mới có thể khiến ba loại vân lực khác tăng lên đây. Nếu như có thể tìm được trong địa ngục thì quá tốt rồi.

Giải Trĩ lại quay trở lại trong Ấn Linh, Tề Nhạc biết rõ hiện tại cũng nên mang theo Tát Nã rời khỏi nơi đây rồi.

Trải qua tu luyện không ngừng thì thân thể của hắn có năng lực thừa nhận lôi điện tăng tới mức đỉnh phong. Lúc này hắn tu luyện trong dung nham một canh giời rồi đi lên đỉnh núi. Không chỉ có tia chớp hình tròn oanh kích mà Tề Nhạc tận khả năng phóng xuất năng lượng của bản thân chống cự áp lực từ không trung rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Chỉ dùng hai chân chạy, loại cảm giác này Tề Nhạc đã lâu rồi chưa từng có, tốc độ của hắn thật nhanh, tuy không thể bay nhưng có phong vân lực phụ trợ thì hắn có thể thi triển tốc độ không kém hơn Tát Nã bao nhiêu. Tia chớp hình tròn liên tục xuất hiện, lúc này đây Tề Nhạc không hề chọi cứng mà dùng Kỳ Lân Huyễn hóa thành một cây dẫn lôi, hắn đem kỹ xảo mình nắm giữ tăng lên cực hạn giảm bớt hiệu quả oanh kích của lôi điện xuống mức thấp nhất, hơn nữa năng lượng trong cơ thể tràn đầy và lĩnh vực Bất Tử tùy thời miễn dịch công kích của lôi điện. Dùng thời gian nửa giờ hắn cuối cùng cũng gặp phải tia chớp hình tròn mang tới uy hiếp.

Từ trên đỉnh sơn cốc nhìn thì bên ngoài là một phiến cao nguyên. Kỳ thật đi ra ngoài cũng không xa lắm, khoảng cách chỉ khoảng một trăm cây số. Nếu như không có tia chớp hình tròn và thiên địa áp bức thì khoảng cách ngắn như vậy Tề Nhạc vượt qua chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Rốt cục cũng đi ra, Tề Nhạc thở hào hển từng ngụm, quay đầu nhìn điện quang màu tím từ từ biến mất thì âm thầm thở ra một hơi. Khó trách Tát Nã cũng không được, năng lượng bản thân của hắn bị lôi điện khắc chế nên bản thân khó mà ra được. Chỉ sợ tối đa chỉ đi được một phần ba là không cách nào thừa nhận nổi rồi.

Tề Nhạc nghỉ ngơi trước trong chốc lát đã khôi phục trạng thái của mình lên tám phần mới thả Tát Nã từ trong Không Động Ấn ra ngoài.



Tát Nã lúc này khác với lúc trước cực lớn, thân thể cực lớn vừa xuất hiện trong phiền cao nguyên này thì sắc mặt hắn lập tức trở nên vô cùng kích động, chậm rãi ngồi xổm người xuống và hai tay cắm vào trong nham thạch cứng rắn, sau đó bóp nát dung nham thành bột và tùy ý cho chúng chảy xuống trước mặt.

- Trở về, rốt cuộc ta cũng trở về thế giới địa ngục. Tát Đán, Tát Đán ngươi nghĩ ra không? Rốt cuộc ta cũng trở về, ha ha ha ha ha.

Nhìn qua bộ dáng của Tát Nã thì nội tâm của Tề Nhạc có chút kính nể, tốc độ khôi phục của hắn thật nhanh, Tề Nhạc chỉ dùng một ít năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên cùng thủy vân lực trợ giúp thì xương vai của hắn đã dung hợp lại. Điểm này từ việc hắn sử dung hai tay là hiểu được, xem ra cừu hận giữa hắn và Tát Đán đúng là sâu không bình thường.

Tề Nhạc hai tay chắp sau lưng, mở rộng thân thể của mình và âm thanh cốt cách toàn thân vang lên, trong tia chớp hình tròn này chẳng những lôi vân lực của hắn tiến bộ trên diện rộng, đồng thời thân thể của hắn được năng lượng lôi điện tàn sát bừa bãi nên được cải tạo mạnh hơn, cường độ thân thể so với trước khi tiến vào sơn cốc còn mạnh hơn nhiều lần, ngay cả Tát Nã cũng không so được với Tề Nhạc.

- Hiện tại anh tin tưởng tôi chưa?

Tề Nhạc lạnh nhạt nói.

Tát Nã đưa mắt nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Tiểu quái vật, rốt cuộc ngươi tới từ đâu? Có thể nói cho ta biết hay không?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Anh có biết hay không. Tôi chỉ có thể nói cho anh biết chúng ta không phải địch nhân, ít nhất bây giờ là như thế.


Chỉ cần Tát Nã không uy hiếp tới địa cầu thì Tề Nhạc chẳng muốn gây thù chuốc oán với hắn ta. Thậm chí Tề Nhạc còn muốn trợ giúp Tát Nã đi đối phó Tát Đán, kết quả như vậy mới là tốt nhất.


Tát Nã gật gật đầu, nói:


- Tốt, ta tin tưởng ngươi, hiện giờ ta sẽ cho ngươi biết làm cách nào đi tới địa cầu. Nhưng mà với tình huống bây giờ của ngươi quá khó làm được. Sau khi ta nói cho ngươi biết, ngươi khôi phục thực lực thì phải quay về trong sơn cốc mang theo đám thủ hạ của ta ra ngoài, khi đó chúng ta mới hợp tác được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK