Mục lục
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Đường Gia Tam Thiểu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:

- Rộng rãi sao? Tôi không cảm thấy như vậy, nhưng những ngày qua tôi trải qua không ít chuyện, dù sao tôi không phải một tập tài liệu, rời khỏi Thanh Bắc có lẽ là một chuyện tốt a. Như thế nào, cô ra sân bay đón người à?

Trầm Vân mỉm cười, nói:

- Đúng vậy! Tới đón một vị trưởng bối của gia tộc. Anh thì sao? Nhìn bộ dáng của anh, hình như là từ nơi xa trở về, sắc mặt của anh không tốt.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Sắc mặt tốt mới là lạ, tôi sợ độ cao! Máy bay là thứ tôi không muốn ngồi nhất.

Trầm Vân do dự một chút, ngẩng đầu hai mắt nhìn Tề Nhạc.

- Có cơ hội cùng ăn cơm được chứ? Tuy anh không ngại, nhưng nhưng tôi vẫn hy vọng anh cho Tình Nhi cơ hội xin lỗi, nếu không, chuyện này sẽ biến thành khúc mắc cả đời của nàng, hơn nữa cũng lưu lại bóng mờ thật lớn trong lòng Tình Nhi.

Tề Nhạc nhìn qua Trầm Vân, hắn có cảm giác Trầm Vân thật là đặc biệt, lúc trước bọn họ "Ở chung" một chỗ, Trầm Vân mang cho hắn cảm giác gia đình, đó là thứ đồ vật khiên Tề Nhạc không muốn bỏ nhất, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Trầm Vân, thở dài một tiếng, nói:

- Vân tỷ, cô cảm thấy cần làm vậy sao?

Trầm Vân nhẹ nhàng gật gật đầu, có chút cầu khẩn nói:

- Xem như tôi cầu anh được chứ?

Tề Nhạc liếc nhìn nàng thật sâu, gật gật đầu, nói:

- Nếu cô cho rằng là cần thiết, vậy được rồi, thời gian cô cứ chọn đi, gọi tôi theo số cũ.

Trầm Vân lườm hắn một cái, nói:

- Số điện thoại của anh làm gì, thời gian dài như thế anh chưa từng khởi động máy đấy.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Từ hôm nay trở đi tôi sẽ khởi động máy, ít nhất sẽ mở ra trong thời gian ngắn. Tôi nghèo rớt dái a! Không có tiền nạp tiền điện thoại.

Trầm Vân tức giận nói:

- Đi, anh cũng đừng có than khốc, người giống như anh, còn có thể thiếu tiền sao?

Đương nhiên Tề Nhạc biết rõ nàng nói gì, cũng không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn Trầm Vân.



Trầm Vân điều chỉnh sắc mặt, nói:

- Nói thực, những ngày này anh ra sao? Anh không tới Thanh Bắc, vậy sau này anh làm gì? Công tác ra sao?

Tề Nhạc nói:

- Đương nhiên là có công tác! Nếu như không công tác tôi ăn cái gì, tôi vẫn luôn nghèo a. Mấy ngày nay đoán chừng Minh Minh cũng trở về rồi. Chờ cô hẹn tôi cũng nên gọi nàng theo, tránh việc các nàng hiểu lầm các cô.

Trầm Vân gật gật đầu, hỏi:

- Vậy bây giờ anh làm cái gì? Anh còn chưa tốt nghiệp đại học Thanh Bắc, nếu như công tác khó tìm, tôi có thể...

Tề Nhạc chen ngang lời của Trầm Vân, lắc đầu, nói:

- Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng không cần, tôi có phương thức kiếm sống của mình, kỳ thật, công tác của tôi không tồi nhà! Tôi bây giờ là một nghệ thuật gia nhân thể đấy.

Trầm Vân làm ra bộ dáng buồn nôn, nói:

- Anh là lưu manh, còn nghệ thuật cái gì.

Tề Nhạc cươi ha hả, nói:

- Cô đã biết còn hỏi tôi làm gì, nhưng mà, công tác chính thức là gì tôi không nói cho cô biết, về sau có lẽ cô sẽ biết. Tốt, không ảnh hưởng tới cô đón người, tôi đi, cô tiếp tục chờ đi.

Trong ánh mắt Trầm Vân xuất hiện thần sắc không bỏ được, nhưng nàng hôm nay đón người thật sự quá trọng yếu, đành phải nói:

- Vậy được rồi, mấy ngày sau tôi liên hệ với anh.

- Vân nhi.

Một âm thanh già nua bỗng nhiên vang lên trong đầu Trầm Vân, ánh mắt Tề Nhạc cũng nhìn qua phương hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một lão giả đi từ trong đại sảnh ra ngoài, hắn cũng không có mang hành lý gì, nhìn từ bề ngoài, dường như chỉ sáu, bảy mươi tuổi, tóc ngắn hoa râm, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, hai mắt sáng ngời có thần. Quần áo rất quái dị, trên người mặc bộ đường trang màu đen, phía trên có thêu hình rồng, cho người ta cảm giác cổ xưa.

- Gia gia, rốt cuộc ngài về rồi, con chờ cả buổi.

Trầm Vân hoan hô một tiếng, chạy tới cầm tay của lão giả.

Lão nhân mỉm cười, sau khi nhìn cháu gái của mình, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Vị này là bạn của con sao?



Gương mặt Trầm Vân ửng đỏ, nói:

- Vâng, anh ta là Tề Nhạc, Tề Nhạc, đây là ông nội của tôi.

Trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, gia gia của Trầm Vân, chẳng lẽ chính là gia chủ Trầm gia ở Kinh Thành sao?

- Gia gia ngài khỏe.

Lão nhân gật đầu với Tề Nhạc, Tề Nhạc cảm giác được ấp lực từ trên người của hắn truyền tới, kỳ dị là, áp lực không phải từ chính diện, mà là từ bốn phương tám hướng áp tới thân thể của mình, giống như thân hãm vào trong lao lung, hơn nữa lao lung này không ngừng co rút lại. Trong nội tâm hơi kinh hãi, Tề Nhạc cố ý toát ra thần sắc hoảng hốt, dưới chân lảo đảo một bước, sắc mặt trở nên tái hơn hơn cả lúc trên máy bay.

Bỗng nhiên áp lực biến mất, trong ánh mắt lão nhân có một tia thất vọng nhàn nhạt, Tề Nhạc thở dốc thật kịch liệt, ánh mắt nhìn qua chung quanh, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoảng.

- Vân tỷ, tôi đi trước.

Nói với Trầm Vân một tiếng, hắn vội vàng cầm hành lý của mình rời đi.

Lão nhân nhíu mày, nói:

- Vân nhi, anh ta chính là Tề Nhạc mà con nói sao?

Trầm Vân gật gật đầu, sắc mặt của nàng vẫn ôn nhu như trước, nhưng ánh mắt lại lạnh vài phần,

- Gia gia, chính là anh ta. Anh ta là người thừa kế Kỳ Lân, xem ra, hắn cũng giống như tiền bối của hắn, Kỳ Lân trừ có ý nghĩa biểu tượng với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ra, cũng chỉ có tác dụng phụ trợ mà thôi. Gia gia, thực lực của anh ta đáng cho gia tộc nhìn trúng sao?

Lão nhân cười nhạt một tiếng, nói:

- Vân nhi, con ngàn vạn lần không nên xem thường Kỳ Lân, sự tồn tại của Kỳ Lân không chỉ mang theo hai ý nghĩa này, anh ta chẳng những có tác dụng phụ trợ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần trở nên càng cường đại hơn, còn là biểu tượng tinh thần của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, một khi không có Kỳ Lân, như vậy, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không có linh hồn. Gia gia vốn cho con tiếp cận cầm tinh gà, nhưng không nghĩ tới con lại câu được con cá lớn, con nên từ từ đánh tốt quan hệ với anh ta, chuyện này có tác dụng phi thường trọng yếu với gia tộc trong tương lai.

Trầm Vân gật gật đầu, trong mắt xuất hiện thần quang nhàn nhạt, nhẹ nhàng trêu chọc mái tóc dài mềm mại của nàng, nói:

- Gia gia, con sẽ làm theo ngài nói. Còn vài ngày nữa hội giao lưu sẽ bắt đầu. Vừa rồi con thấy Tề Nhạc, cảm giác trên người của anh ta xuất hiện biến hóa, nếu như không phải ngài thăm dò, con còn nghĩ anh ta cường đại hơn rồi đây.

Lão giả nói:

- Tốt, chúng ta đi thôi. Vân nhi, chuyện của con và Hứa Tình gia gia mặc kệ, nhưng mà, với tư cách thành viên trọng yếu của gia tộc, con lại là nhân tài xuất sắc nhất thế hệ này, gia gia hy vọng con nên đặt tâm tư nhiều lên gia tộc một chút.


Trầm Vân cung kính gật gật đầu.


- Con sẽ, gia gia.


Tề Nhạc đoán không tệ, Trầm Vân tiếp vị lão giả này, chính là gia chủ Trầm Gia ở Kinh Thành, tên là Trầm Trác, là một trong những gia chủ xuất sắc nhất của Trầm gia, nhiều năm tu luyện bí kỹ Trầm gia, thực lực thâm bất khả trắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK