Tuy rằng biết thái nãi nãi tuổi tác đã rất cao, nhưng bỗng nhiên nghe thấy tin tức này, vẫn làm người khó chấp nhận được
Khi còn bé trong nhà Trần Thúc gặp biến cố, nếu không có thái nãi nãi, đã sớm không có Trần Thúc, cũng không có Kính Bình Hầu phủ hiện giờ, là thái nãi nãi vẫn luôn dẫn Trần Thúc theo bên cạnh, dạy hắn đạo làm người xử thế, cũng dẫn hắn về Vạn Châu, một lần nữa chấn hưng Kính Bình Hầu phủ.
Thái nãi nãi không phải người thân ruột thịt của Trần Thúc, nhưng trong cuộc đời Trần Thúc lại là nét bút nồng đậm rực rỡ nhất, còn hơn cả người thân ruột thịt
Thái nãi nãi là chỗ dựa của Trần Thúc
Bất luận Trần Thúc ở Vạn Châu, Bình Nam, hay là ở nơi nào, nhắc tới việc từng làm, đều nói do thái nãi nãi dạy ta……
Đường Ngọc nhớ tới khi gặp thái nãi nãi ở Mạo thành, ôn hòa hiền từ, lại cơ trí.
Hai tháng kia ở Phong Châu, nàng ở cạnh bên thái nãi nãi học được rất nhiều thứ
Nếu có thể, nàng mong thái nãi nãi sống lâu trăm tuổi, phúc thọ liên miên, có thể nhìn thấy từng đời cháu chắt trưởng thành, nhưng dường như quá khó khăn
Ban đêm, Trần Thúc ôm nàng đi vào giấc ngủ, cũng có một thời gian dài thường xuyên không nói lời nào.
Nếu Đường Ngọc không nhớ lầm, khi biết Trần Thúc lúc còn nhỏ chính là như thế, khi đã trải qua thảm kịch trong nhà, một mình có thể im lặng không lên tiếng, cả ngày không hề nói một câu.
Nhưng sau khi gặp được thái nãi nãi, hắn mới hồi phục lại tính tình trước đây
Ảnh hưởng của thái nãi nãi đối với Trần Thúc rất lớn.
Trong số mấy người, Trần Thúc sợ mất đi nhất, chính là thái nãi nãi……
Đường Ngọc duỗi tay, để hắn dựa vào trên vai mình
Trần Thúc nhắm mắt, “A Ngọc……”
Đường Ngọc nhẹ giọng nói, “Ừhm.”
Trần Thúc dựa sát vào nàng.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Hạ tuần tháng giêng, xe ngựa đến Phong Châu thành.
Xuống xe ngựa, Trần Thúc ôm tiểu Sơ Lục đi vào Kiến Bình Hầu phủ, Viên Liễu cùng Thịnh Liên Húc cũng không ra phủ đón, hẳn là đang canh giữ bên cạnh thái nãi nãi
Tin tức được đưa đến Bình Nam là vào tháng trước
Trên đường còn mất không ít thời gian.
Nếu thái nãi nãi không bệnh nghiêm trọng, tin tức cũng sẽ không truyền từ Phong Châu tới Bình Nam, chứng tỏ thời gian từ mấy tháng trước, thái nãi nãi đã bị bệnh đến bây giờ, trước sau ít nhất cũng có hẳn hai ba tháng.
Trần Thúc bước chân nhanh hơn.
“Thái nãi nãi……” Sắp đến ngoài phòng, Trần Thúc đưa hài tử cho Đường Ngọc, Đường Ngọc gật đầu, bế tiểu Sơ Lục lên
Trần Thúc đi vào trước
Nhìn thấy Trần Thúc tới, Thịnh Liên Húc cùng Viên Liễu dường như đều nhẹ nhàng thở ra, đặc biệt là Viên Liễu, trong mắt đều là mờ mịt, dường như nếu Trần Thúc cùng Đường Ngọc không tới, cũng không biết phải nên làm như thế nào mới tốt
“Trường Doãn……” Thịnh Liên Húc cùng Viên Liễu đều nhìn hắn.
“Sao rồi?” Lòng bàn tay Trần Thúc đều là mồ hôi
“Đại phu mới vừa khám qua, không tốt lắm, bà vừa mơ mơ màng màng ngủ, hẳn là mau tỉnh.” Thịnh Liên Húc không nói nhiều, mà tránh người nhường lại vị trí cho Trần Thúc.
Trần Thúc tiến lên, thái nãi nãi nằm trên giường, quanh mình đều là mùi thuốc
Mày hơi hơi nhăn lại, không có nét hiền từ ôn hòa trước đây, khuôn mặt tiều tụy, hình như mặt cũng hốc hác hẳn đi. Trần Thúc bỗng nhiên mới ý thức được, kỳ thật tuổi thái nãi nãi cũng đã rất lớn.
Nếu không phải mỗi ngày tinh thần tươi tắn, hòa ái ý cười, cùng ánh mắt cơ trí, thật ra đã không chịu nổi gánh nặng.
Đáy mắt Trần Thúc mờ mịt, ngồi bên mép giường, nắm lấy tay thái nãi nãi, nói không nên lời, chỉ là nước mắt không ngừng chuyển động trong hốc mắt, cổ họng cũng nghẹn ngào, không biết phải làm sao bây giờ, phải làm gì mới được đây……
“Đại phu nói như thế nào?” Trần Thúc hỏi.
Thịnh Liên Húc thấp giọng nói, “Thái nãi nãi tuổi lớn, mặc dù không té ngã……”
Thịnh Liên Húc không nói thêm gì nữa.
Mành vén lên, Đường Ngọc ôm tiểu Sơ Lục đi vào.
Thịnh Liên Húc, Trần Thúc cùng Viên Liễu đều chuyển mắt.
Tiểu Sơ Lục đã một tuổi ba tháng, có thể nói vài từ đơn giản, trên đường đi, Đường Ngọc đã dạy bé nói tổ nãi nãi, bây giờ bé đã gọi được ba chữ “Tổ nãi nãi”
Đường Ngọc ôm tiểu Sơ Lục đi vào, tiểu Sơ Lục liền hướng tới giường kêu một tiếng, “Tổ nãi nãi”.
Đáy lòng Thịnh Liên Húc cùng Trần Thúc, Viên Liễu đều ngầm đau xót, nhưng tiểu Sơ Lục gọi một tiếng “Tổ nãi nãi”, Trần Thúc cảm thấy tay đang được nắm giật giật, Trần Thúc quay lại đầu, thấy thái nãi nãi chậm rãi mở mắt.
“Thái nãi nãi.” Trần Thúc nhẹ giọng.
Lão phu nhân chậm rãi mở mắt, “Trường Doãn……”
Thanh âm thực nhẹ, “Con đã đến rồi? A Ngọc cùng Vong Sơ đâu?”
“Đều tới.” Trần Thúc vẫn nắm chặt tay bà, lại kêu một tiếng, “A Ngọc.”
Đường Ngọc ôm tiểu Sơ Lục tiến lên, “Thái nãi nãi, Vong Sơ tới.”
Thái nãi nãi cũng không có quá nhiều tinh thần, nhưng khi nhìn thấy tiểu Sơ Lục, đôi mắt có chút vẩn đục hơi hơi sáng lên, “Mới vừa rồi, là con gọi tổ nãi nãi sao?”
Lão phu nhân hỏi.
Tiểu Sơ Lục nhìn nhìn mẫu thân, Đường Ngọc gật đầu, tiểu Sơ Lục non nớt kêu một tiếng, “Tổ nãi nãi.”
Tâm lão phu nhân tựa như muốn hòa tan, “Ngoan…… Ngoan…… Hài tử ngoan……”
Đường Ngọc cho tiểu Sơ Lục tiến lên.
Tiểu Sơ Lục nghe lời, bởi vì ngày thường đều ở cùng lão thái thái, cho nên cũng không sợ lão phu nhân, ngược lại còn cười hì hì.
Lão phu nhân duỗi tay, sờ sờ đầu của bé, “Giống A Ngọc.”
Đường Ngọc cùng Trần Thúc đều cười rộ lên theo
Đường Ngọc ấm giọng, “Thái nãi nãi, người phải khỏe lại nhanh lên, tiểu Vong Sơ ở chỗ này với người.”
Lão phu nhân gật đầu.
Viên Liễu cùng Thịnh Liên Húc đều đi lén lau nước mắt, lâu rồi tinh thần thái nãi nãi cũng chưa tốt như vậy, nhưng Viên Liễu cùng Thịnh Liên Húc cũng không dám để thái nãi nãi thấy.
“Trường Doãn, ta có lời muốn nói riêng với con.” Lão phu nhân mở miệng.
Người khác đều hiểu ý.
Thịnh Liên Húc dắt Viên Liễu đi ra ngoài trước, Đường Ngọc cũng bế lên tiểu Sơ Lục chuẩn bị đi ra ngoài, lão phu nhân lại kêu, “A Ngọc, con ở lại đi.”
Đường Ngọc dừng chân, ánh mắt nhìn về phía Trần Thúc, Trần Thúc nhìn nàng gật đầu.
Đường Ngọc lại ôm tiểu Sơ Lục tiến lên, Trần Thúc bế tiểu Sơ Lục
Ý lão phu nhân bảo bà muốn ngồi dậy, Đường Ngọc tiến lên đỡ, “Thái nãi nãi từ từ thôi.”
Lão phu nhân hiện giờ ngồi dậy đã rất khó khăn, Đường Ngọc cũng không dám chủ quan, rốt cuộc cũng đỡ được lão phu nhân ngồi xong, mới phát giác lão phu nhân thật sự đã tiều tụy hơn rất nhiều
Đường Ngọc ngồi ở cạnh mép giường, trước mặt thái nãi nãi, Trần Thúc ôm tiểu Sơ Lục ở phía sau Đường Ngọc, lão phu nhân nhìn cảnh này, vui mừng gật đầu, mỉm cười nói, “Trường Doãn, thái nãi nãi nhìn thấy một nhà ba người các con, trong lòng cũng vui mừng.”
Từ trước chỉ có một mình Trần Thúc, bây giờ, hắn có Đường Ngọc, còn có tiểu Vong Sơ, đã là một gia đình
Đường Ngọc nắm tay lão phu nhân, lão phu nhân lại nói, “Trường Doãn, A Ngọc, ta có việc muốn nói cùng hai người các con, liên quan đến Vạn Châu cùng Phong Châu……”
Đường Ngọc không nghĩ tới thái nãi nãi muốn nói chính là việc trong triều
Lão phu nhân nhìn về phía Trần Thúc, “Mấy tháng trước đây, Công Tôn Đán đã tới gặp ta.”
Ánh mắt Trần Thúc ngưng trệ, “Công Tôn Đán? Hắn tới làm cái gì?”
Đường Ngọc nghe không hiểu, nhưng cũng không đánh gãy.
Lão phu nhân tiếp tục nói, “Hắn tới tìm ta làm thuyết khách, muốn ta thuyết phục con, nhanh chóng xưng quân hầu, rồi sau đó xưng đế……”
Ánh mắt Đường Ngọc lộ vẻ kinh ngạc.
Trần Thúc lại nhíu chặt mày, tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng mục đích của Công Tôn Đán cũng không khó đoán.
Lão phu nhân tiếp tục nói, “Tấn Vương xưng đế ở Lưu thành, được bá tánh cùng không ít thế gia ủng hộ, cũng có tướng sĩ đến đầu quân, nhưng rốt cuộc chính quyền không ổn, thực lực yếu kém, lại bị tân đế liên tiếp thảo phạt, tự nhiên hao hết tâm sức, ánh mắt hắn liền hướng về Vạn Châu cùng Phong Châu. Hiện giờ Vạn Châu cùng Phong Châu đã được đồn đãi không hợp với tân đế, thậm chí, cũng nói tới việc tân đế muốn bỏ cha giữ con, cho nên Công Tôn Đán tới làm thuyết khách, muốn để con xưng quân hầu, ở một phương kiềm chế tân triều, để Lưu thành có cơ hội thở dốc.”
Đường Ngọc biết Trần Thúc không có dã tâm xưng quân hầu cùng xưng đế, nhưng cũng biết hắn đã bấc đắc dĩ làm xong công tác chuẩn bị, bởi vì hắn đã từng hỏi nàng, nếu hắn muốn ổn định triều đình, nàng có nguyện cùng hắn trải qua mưa gió không?
Tim Đường Ngọc nhảy bang bang, lúc này từ miệng thái nãi nãi nói ra, Đường Ngọc bỗng nhiên cảm thấy, cũng không phải sẽ tạm thời không có việc gì như trước từng nghĩ, mà là, thật sự đã bị tình thế ép buộc đi từng bước tới điểm này
Trần Thúc đáp, “Đại tẩu đã tới Vạn Châu, hẳn là cũng đã tới Phong Châu, Diệp Lan Chi muốn cho đại tẩu làm thuyết khách, để con và nhị ca không sinh náo loạn làm tân triều khó xử. Nhưng con chưa từng nghĩ, Công Tôn Đán sẽ đến chỗ thái nãi nãi.”
Lão phu nhân gật đầu, “Ta hỏi hắn, vì sao không trực tiếp tìm con, lại cố tình đi đường vòng, tới Phong Châu tìm ta”
Trần Thúc nói, “Bởi vì Công Tôn Đán rất thông minh, biết con sẽ nghe theo thái nãi nãi.”
Lão phu nhân lần thứ hai gật đầu, “Đúng vậy, cho nên ta hỏi hắn, ta và Lưu thành không thân cũng chẳng quen, dựa vào cái gì phải thay Tấn đế làm thuyết khách, thuyết phục con xưng quân hầu, giúp đỡ Lưu thành áp chế tân triều. Con đoán xem Công Tôn Đán trả lời như thế nào?”
Trần Thúc lắc đầu.
Hắn biết Công Tôn Đán rất giỏi công tâm. Giống như trước đây lấy Yến Hàn làm quốc hiệu, khiến Diệp Lan Chi như cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, đã có thể chứng minh được. Nhưng Trần Thúc đoán không được hắn muốn thuyết phục thái nãi nãi như thế nào
Lão phu nhân cười nói, “Hắn nói với ta, chờ sau khi lão phu nhân trăm tuổi, ai có thể chống đỡ Kiến Bình Hầu phủ?”
Lão phu nhân nói xong liền im lặng, ánh mắt nhìn về phía Trần Thúc.
Trong lòng Đường Ngọc hoảng sợ.
Trần Thúc không lên tiếng, lão phu nhân tiếp tục nói, “Nhưng nếu Trần Thúc xưng quân hầu, xưng đế, một ngày còn Vạn Châu, thì Phong Châu sẽ bình an một ngày……”
Đường Ngọc đều nghe hiểu, tuy rằng không biết Công Tôn Đán trong miệng thái nãi nãi cùng Trần Thúc nhắc tới là ai, nhưng người này bắt trọng điểm cực chuẩn, Trần Thúc sẽ không xưng quân hầu, xưng đế, hắn tới tìm Trần Thúc, Trần Thúc sẽ không nghe, nhưng Trần Thúc đã lớn lên trước mặt thái nãi nãi, nhờ miệng thái nãi nãi nói đến an ổn của Phong Châu, Trần Thúc sẽ có khả năng……
Người này rất lợi hại.
Đường Ngọc kỳ thật cũng không biết Trần Thúc sẽ trả lời như thế nào, nhưng thấy Trần Thúc tiến lên, nghiêm túc nhìn lão thái thái nói, “Thái nãi nãi, một ngày Vạn Châu còn, bất luận con có xưng quân hầu hay không, cũng đều sẽ bảo hộ Phong Châu an ổn.”
Đường Ngọc ngước mắt nhìn hắn, không biết vì sao, giờ khắc này Trần Thúc làm người khác thực an tâm, an tâm nói không nên lời
Thái nãi nãi gật đầu, “Được, có mấy câu nói này của con, thái nãi nãi đã an tâm rồi.”
……
Một lát sau, Trần Thúc đi tìm Thịnh Liên Húc, Đường Ngọc mang theo tiểu Sơ Lục ở trong phòng cùng thái nãi nãi, vừa chờ Viên Liễu.
Lão phu nhân mới nói cùng Đường Ngọc, “Viên Liễu có thai. “
Đường Ngọc kinh hỉ.
Thịnh Liên Húc cùng Viên Liễu vẫn luôn ngóng trông hài tử, ở tiệc một trăm ngày của tiểu Sơ Lục, hai người đều ôm tiểu Sơ Lục yêu thích không buông tay, Thịnh Liên Húc đã nói cùng Trần Thúc hắn muốn có con
Đường Ngọc không nghĩ tới, “Vậy thật tốt quá, thái nãi nãi, người nhất định phải khỏe lên, người còn phải nhìn hài tử của nhị ca cùng nhị tẩu giống ai nhiều hơn”
Lão phu nhân cười cười, lại giơ tay nắm lấy tay nàng, ấm giọng nói, “A Ngọc, thời buổi rối loạn, không thể so với lúc thái bình, bất luận Trường Doãn xưng quân hầu, hay là vấn đỉnh* triều đình, đều sẽ không giống trước đây, nhớ lời thái nãi nãi nói với con không?”
*vấn đỉnh: dự mưu soán quyền
Đường Ngọc gật đầu, “Thái nãi nãi dạy dỗ, A Ngọc đều nhớ rõ.”
Lão phu nhân gật đầu, “Đường ngày sau sẽ rất khó đi, nhưng không phải không thể đi, bất luận Trường Doãn xưng quân hầu, hay xưng đế, khả năng sẽ có một ngày bị chúng bạn xa lánh, khả năng sẽ là mục tiêu cho mọi người chỉ trích, khả năng ở bên cạnh hắn chỉ còn mình con, con có cùng hắn đi đến cùng không?”
Đường Ngọc không có chần chờ, “Con sẽ.”
Lão phu nhân vui mừng gật đầu, “Thái nãi nãi biết con sẽ.”
Đường Ngọc mỉm cười, trong mắt đều là chắc chắn.
……
Lại lát sau, Viên Liễu tới phòng, lại trò chuyện cùng lão phu nhân một lát, rồi sau đó Đồng bà bưng chén thuốc tới, cho lão phu nhân uống xong, lại phụng dưỡng lão phu nhân ngủ
Hôm nay nhìn thấy Trần Thúc cùng Đường Ngọc, lão phu nhân nói rất nhiều, còn nhiều hơn lời đã nói trong vòng nửa tháng trước đây, Đồng bà lo lắng.
Nhưng Đồng bà hầu hạ lão phu nhân nhiều năm, tuy rằng không nghe lão phu nhân dặn dò Kính Bình Hầu cùng phu nhân cái gì, nhưng sau khi dặn dò Kính Bình Hầu cùng phu nhân xong, Đồng bà thấy bà đã mất đi vài phần lo lắng buồn rầu.
Đường Ngọc cùng Viên Liễu dẫn tiểu Sơ Lục ra khỏi phòng, Đồng bà chăm sóc lão phu nhân nghỉ ngơi.
Lão phu nhân nói, “Hôm nay Trường Doãn cùng Đường Ngọc tới, ta cũng an tâm.”
Đồng bà nói, “Lão phu nhân ngài đây là nói cái gì á? Hầu gia cùng phu nhân đã tới, ngài mới cần càng khỏe hơn a, còn có tiểu thế tử đáng yêu như vậy, ngài phải nhanh khỏe một chút, con cháu quấn đầu gối.”
Lão phu nhân cười, “Ta đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng nên đi gặp Minh Xa rồi, để ông ấy chờ lâu như vậy, cũng chờ mệt mỏi rồi.”
Hốc mắt Đồng bà chợt đỏ lên
Lão phu nhân nhìn về phía Đồng bà, “Ta còn nhớ rõ nương ngươi, trước đây nương ngươi đã đi theo ta, sau đó là ngươi đi theo ta, hiện giờ, rốt cuộc đến ta đi.”
“Lão phu nhân.” Đồng bà rơi nước mắt
Lão phu nhân nhìn bà, “Không khóc, ngày sau ta không còn nữa, thay ta chăm sóc tốt Liên Húc cùng Viên Liễu. Liên Húc cẩn thận, nhưng thiếu chút quyết đoán, Viên Liễu tùy tiện, không có tâm tư gì khác, nương Liên Húc thân thể không tốt, cha hắn cũng không có tâm tư với việc trong triều, nếu có việc, nhớ đi tìm Trường Doãn cùng Đường Ngọc, cũng chỉ có ngươi, có thể làm ta yên tâm.”
Đồng bà gạt lệ, “Lão phu nhân yên tâm, lão nô đều nhớ rõ, nếu có việc, sẽ đi tìm Kính Bình Hầu cùng phu nhân.”
Lão phu nhân lại vui mừng cười cười, “Hôm nay có chút mệt mỏi, muốn nằm nhiều hơn chút.”
Đồng bà dịch chăn tốt cho bà, “Vậy nằm nhiều một lát, lão nô ở cùng người.”
Lão phu nhân cười, “Nhìn thấy tiểu Vong Sơ, lại nghĩ tới Đường Bình khi còn nhỏ, thật nhiều năm……”
Đồng bà cười theo, “Bất luận qua bao nhiêu năm, ký ức đều vẫn còn.”
Lão phu nhân nắm lấy tay bà, “Ta ngủ một lát, chút nữa gọi ta.”
“Dạ” Đồng bà lên tiếng.
……
Trong viện, Thịnh Liên Húc ở cùng Trần Thúc
“Đại phu nói như thế nào?” Sắc mặt Trần Thúc thật không tốt
Thịnh Liên Húc trầm giọng nói, “Khả năng…… chỉ còn một thời gian, cha mẹ ta đang vội trở về, còn có mấy ngày……”
Trần Thúc ôm bả vai hắn, “Nhị ca, bất luận lúc nào, đệ ở cùng huynh.”
Thịnh Liên Húc vừa gật đầu, chóp mũi vừa ửng đỏ, “Chưa từng nghĩ tới ngày này, nhưng nó vẫn tới…… Thái nãi nãi vẫn luôn nhớ đệ, ở cùng thái nãi nãi nhiều hơn đi”
Trần Thúc khẽ ừ một tiếng.
Trong lúc nói chuyện, có người hầu tiến lên, “Hầu gia, thế tử, Tấn Bác Hầu tới.”
Tấn Bác Hầu? Vương uy?
Thịnh Liên Húc kinh ngạc nhìn về phía Trần Thúc.
Vương Uy là người Trần Thúc, sẽ không tự nhiên tới Phong Châu, là tới tìm Trần Thúc.
Trần Thúc cũng kinh ngạc, Uy thúc sẽ không vô duyên vô cớ tới Phong Châu……
Trước mặt Thịnh Liên Húc, Vương Uy biết không cần kiêng dè, “Hầu gia, thế tử.”
Vương Uy hành lễ, hắn từ Hoàn Châu tới, một đường ra roi thúc ngựa, chính là tới gặp Trần Thúc, “Hầu gia, thiên tử hạ lệnh, cho ta đưa đóng quân Hoàn Châu đi về phía Đông đối phó Lưu thành.”
Lưu thành? Tấn đế?
Trần Thúc cùng Thịnh Liên Húc đều sửng sốt, khó trách Vương Uy lại tự mình tới Phong Châu tìm Trần Thúc, việc này không phải việc nhỏ.
Vương Uy tiếp tục, “Không chỉ có có Hoàn Châu, còn có các châu quận lân cận Hoàn Châu đều nhận được lệnh, bởi vì lúc ấy ta ra ngoài không ở đó, nên sau đó ta bí mật đi về Phong Châu, chính là muốn thương nghị cùng hầu gia việc này, lần này tân đế điều động đóng quân nhiều nơi, đều là đi về Lưu thành”
Diệp Lan Chi tấn công Lưu thành không xong, lại ra động tác lớn?
“Còn có tin tức gì khác sao?” Trần Thúc bình tĩnh.
Vương Uy nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Thịnh Liên Húc, “Nghe nói, hai tháng trước Lục tiểu tướng quân được lệnh điều động, đã đi về phía Đông trước, bây giờ, hình như đã bị nhốt.”
Lục tiểu tướng quân? Kiến Minh?!
Trần Thúc cùng Thịnh Liên Húc đều ngơ ngẩn.
“Sao lại như thế?” Thịnh Liên Húc kinh ngạc, “Trước đây đi không phải là tướng lãnh đóng quân An Bắc sao?”
Vương Uy thở dài, “Cũng là mới nghe nói, tướng quân đóng quân An Bắc là phó tướng, kỳ thật chủ tướng là Lục tiểu tướng quân.”
Thịnh Liên Húc bực nói, “Hắn căn bản ngay cả sa trường cũng chưa đi qua, vậy mà Diệp Lan Chi để hắn đi tấn công Lưu thành!”
Trần Thúc trầm giọng nói, “Kiến Minh đánh không được Lưu thành, hắn không phải đối thủ Công Tôn Đán.”
Sắc mặt Trần Thúc rất khó coi, “Là Diệp Lan Chi cố ý, cố ý cho Kiến Minh đi trước, sau đó thân bị nhốt vào tù, kế nữa mới bức hai người chúng ta xuất binh tấn công Lưu thành đi cứu Kiến Minh, nếu không, Kiến Minh cũng không về nữa.”
Biểu tình Thịnh Liên Húc từ phẫn nộ chuyển sang hoảng hốt
“Chúng ta không đi, Kiến Minh sẽ chết.” Trần Thúc nhìn về phía Thịnh Liên Húc, “Chỉ có thể là đệ đi. Công Tôn Đán muốn cầu cạnh đệ, hắn sẽ giữ lại mạng của Kiến Minh”