Mục lục
Cẩm Đường Xuân - Tác giả: Cầu Chi Bất Đắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay toàn bộ Miểu thành đã không thế nào bình tĩnh nổi

Cháu trai thủ thành Bàng Miện và chó săn của hắn Mã Tiến Sơn đã cùng nhau bị trói ở cửa thành, đôi mắt bị vải che kín, không ít người đã lén chọi trứng gà, ném rau cải, còn có người lá gan hơi lớn thì xông lên phun nước miếng!

Bá tánh Miểu thành đã bị dồn nén từ rất lâu, đặc biệt là tên Bàng Miện và chó săn của hắn......

Trước đây khi nghe nói tân đế ban Bình Nam cho Kính Bình Hầu, bá tánh trong thành đều ngóng trông Kính Bình Hầu tới Miểu thành, tạo đường sống còn cho bá tánh. Nhưng liên tục đợi hai ba tháng, cái gì cũng không thấy, có người nói Kính Bình Hầu căn bản không muốn lo các chuyện bát nháo ở Bình Nam này.

Hạn hán lâu năm mong cơn mưa cam lồ, bá tánh trong thành hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng nhiều. Tin tức gió thoảng qua này cũng tiêu tan đi mất, bá tánh cũng không trông cậy vào nữa, bỗng nhiên hôm nay lại nảy ra việc này, dân tâm ngầm xôn xao, sôi nổi truyền miệng, người trong thành đều đến cửa thành quan sát từ đằng xa, chỉ là nhìn hai tên hỗn đản này bị lột sạch cột vào nơi đó, không ít người đều cảm thấy xả được cơn giận trong lòng

Tuy rằng vẫn không có người dám đi lên đánh người, nhưng khi nhìn thấy chữ Kính Bình Hầu Trần Thúc được viết bên cạnh, có người đã dám đi lên ném trứng thúi, có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba......

Chuyện dân chúng có thể làm không nhiều lắm, cũng chỉ có thể làm như vậy để xả giận.

Mà càng hả giận chính là, người cũng đã bị cột vào nơi này đến gần trưa, nhưng người phủ thủ thành hẳn là sợ mấy chữ Kính Bình Hầu Trần Thúc, vẫn chưa dám đến cứu người.

Trong lòng mọi người đều ngầm cảm thấy, thời tiết Miểu thành sắp thay đổi rồi!

Mùa hè tháng 7 nóng bức, vào buổi trưa thời tiết đang lúc độc nhất, người bị phơi nắng chắc chắn bị mất nước. Người báo tin từng đợt từng đợt đi vào phủ thủ thành, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ người sẽ nhanh chóng không chịu nổi nữa.

Bàng Quý Lai mới vừa rồi còn xem như bình tĩnh, sau vài lần nhận tin báo liên tục cũng mơ hồ có chút đứng ngồi không yên

"Không biết có phải thật sự là Kính Bình Hầu không, hay là có người mượn danh nghĩa Kính Bình Hầu? Căn bản tra không ra được bất kỳ dấu vết nào hết!" Bàng Giai Bác biết phụ thân muốn cứu người, nhưng lại có rất nhiều băn khoăn.


Không cứu, để treo chỗ đó thì mất mặt xấu hổ.

Còn cứu, lập tức đối nghịch với Kính Bình Hầu phủ

Nhưng nếu như có người mượn danh nghĩa Kính Bình Hầu để ra tay, cuối cùng phát hiện không phải Kính Bình Hầu, chắc chắn sẽ nháo thành chuyện cười của cả Miểu thành, mất mặt vẫn là phủ thủ thành

Hiện giờ, phụ thân như trèo lên lưng cọp khó leo xuống!

"Để xem Trần Thúc này hát được tới đâu!" Bàng Quý Lai thật sự nuốt không trôi cơn tức này

Trần Thúc nếu muốn động thủ thì đã động thủ từ sớm, sẽ không kéo dài tới lúc này, mà còn lựa chọn phương thức vả mặt nhất, công nhiên khiêu khích, treo người lên tường thành, lại không thể cứu người xuống vì bị mấy chữ Kính Bình Hầu Trần Thúc viết ở nơi đó làm cho kinh sợ.

"Cha?" Bàng Giai Bác muốn nói lại thôi.

Sắc mặt Bàng Quý Lai xanh mét, "Chờ một chút."

......

Qua buổi trưa một chút, có người tới báo, nói nhị công tử đã ngất xỉu!

Trong phủ đều gọi Bàng Miện là nhị công tử, Bàng Giai Bác nhìn về phía phụ thân mình, sắc mặt Bàng Quý Lai đỏ bừng lên, "Đi! Đi thả người xuống."

Một ngày này, toàn bộ Miểu thành đều ngầm sôi trào.

Tuy rằng cuối cùng người vẫn được người của phủ thủ thành cứu đi, nhưng từ sáng đến trưa, thời gian hơn nửa ngày, cũng đủ để truyền khắp toàn bộ Miểu thành. Bá tánh trong Miểu thành đều mong chờ Kính Bình Hầu lộ diện ở Miểu thành

Một đêm này, rất nhiều người tại Miểu thành mất ngủ.

Hôm sau khi tỉnh lại, bá tánh trong thành lại sôi trào lần nữa -- bởi vì cháu trai thủ thành cùng Mã Tiến Sơn lại bị treo lên!

"Khinh người quá đáng!" Bàng Quý Lai vỗ mạnh bàn trà

Sắc mặt Bàng Giai Bác cũng rất khó coi, "Cha, vậy còn cứu nữa hay không?"

Nếu không cứu, chẳng phải cảnh tượng lại nhốn nháo chạy đi chạy lại giống ngày hôm qua? Phủ thủ thành lại chịu một hồi khiêu khích, nhưng vẫn cứ như gặp phải vấn đề khó giải quyết giống hôm qua!

Trèo lên lưng cọp khó leo xuống, bị bá tánh trong thành chế giễu!

Kính Bình Hầu này xác thật giống phụ thân nói, tâm tư thâm trầm, khó đối phó.

Bàng Quý Lai bực mình nói, "Cứu cái gì mà cứu! Người của hắn nếu cứ ra vào như chốn không người, chúng ta cứu được một lần, ngày mai còn có lần thứ hai, cứu lần thứ hai, còn có lần thứ ba, cứ mãi thế này, phủ thủ thành chắc chắn mất hết thể diện!"

"Vậy cha...... là muốn mặc kệ không lo sao?" Bàng Giai Bác biết, nếu thật lại có thêm lần nào nữa, mạng của Bàng Miện sợ là không giữ nổi

Bàng Quý Lai nghiến răng nghiến lợi.

Đối với bá tánh trong thành mà nói, lại là đại khoái nhân tâm!

Hôm qua chỉ treo hai người, hôm nay lại treo bốn người, chỉnh chỉnh tề tề treo chung một chỗ, mấy người này ngày thường ở trong thành không chuyện ác nào không làm. Hôm qua chỉ có một ít người đi ném trứng gà, rau xanh, hôm nay những người này đều bất chấp mọi thứ, nhao nhao đi lên ném cải nát, trứng thúi linh tinh.

Cảm xúc của bá tánh như bùng nổ

Như vậy xem ra, cho dù phủ thủ thành còn sẽ đến cứu người, nhưng ngày mai vẫn sẽ có tay sai phủ thủ thành bị treo lên tiếp!

......

Buổi trưa qua đi, Trần Hoặc trở về phủ, "Hầu gia."

"Nói." Trần Thúc dựa vào bàn viết thư, nghe tiếng Trần Hoặc gọi cũng chưa ngừng bút, vẫn tiếp tục viết

Trần Hoặc chắp tay nói, "Hôm nay Bàng Quý Lai không cho người đến cứu Bàng Miện cùng tay sai, mà cho người cầm roi đến, trước mặt mọi người đánh Bàng Miện cùng mấy tên tay sai một trận, răn dạy một chút lời khó nghe, hiện giờ, người vẫn còn bị treo ở cửa thành."

Trần Hoặc nói xong, Trần Thúc dừng tay một chút, nhẹ giọng thở dài, "Bàng Quý Lai đúng là lão hồ ly, biết lấy lui làm tiến, không có việc gì cứ để hắn làm đi."

Trần Thúc nói xong, tiếp tục đặt bút viết.

Trần Hoặc nhìn hắn, "Vậy hầu gia...... Ngày mai còn cần tiếp tục không?"

Trần Thúc cười, "Tiếp tục a, ta vẫn muốn chờ xem Bàng Quý Lai này còn có bao nhiêu thủ đoạn."

Khóe miệng Trần Hoặc giật giật, lần này Bàng Quý Lai đụng phải hầu gia rồi, những mưu kế vụn vặt này chỉ sợ đều không thể sử dụng......

Vừa lúc Trần Thúc gác bút, lại cầm lấy giấy viết thư trong tay nhìn nhìn, nét mực cũng gần như đã khô hẳn. Trần Thúc gấp giấy viết thư lại cất vào trong bìa thư, lại dùng sáp dán lại, rồi ấn con dấu lên trên sáp, sau đó đưa cho Trần Hoặc, "Cho người đưa vào cung đi."

Trần Hoặc tiếp nhận

Bàng Quý Lai một tay che trời ở Bình Nam, hắn muốn động, chung quy cũng cần phải nói trước với đại ca một tiếng. Quân quân thần thần, hiện giờ thiên hạ này đều là của thiên tử, mặc dù đây là đất phong của hắn, hắn muốn động thần tử tại nơi này, cũng cần thông báo trước mới không tính vượt quá giới hạn.

Đại ca cùng hắn quan hệ gần gũi, nhưng hiện giờ cũng là quân cùng thần, trong lòng hắn biết rõ giới hạn.

Trước đây thế cục trong triều mới vừa ổn định, hắn liền chủ động rời kinh, tuy rằng đại ca có giữ lại, nhưng rõ ràng có thể phát hiện đại ca thở phào một cái. Trên đời này, hắn không muốn có nghi kỵ nhất, chính là bốn người từ nhỏ cùng nhau lớn lên

Trần Thúc nhàn nhạt cười cười.

Ánh mắt hắn liếc nhìn hoàng lịch (lịch xem ngày á nha) bên cạnh, nghĩ rằng đã đi được hai ngày, Đường Ngọc cùng tổ mẫu hẳn là đã tới Lương trấn.

Đào thành đã là địa giới Phong Châu, muốn gặp thái nãi nãi cũng gần

Từ Miểu thành rời đi đã được hai ngày, trên đường vẫn luôn thuận lợi, không có trắc trở

Lão thái thái tuổi tác cao, Trần Lỗi không dám đi quá nhanh, sợ lão thái thái xóc nảy trong xe ngựa, cho nên lộ trình một ngày đi được cũng không nhiều lắm, lúc buổi trưa cũng sẽ dừng lại nghỉ trưa

Tổ mẫu vừa rời khỏi nhà, còn có chút không quen, thời khắc Đường Ngọc đều ở bên cạnh, cũng sẽ giống như lúc còn ở nhà, khi tổ mẫu ngủ trưa, nói chuyện cùng bà trước, rồi phe phẩy quạt xếp, để tổ mẫu ngủ thoải mái một chút.

"Ngọc nhi, mấy ngày nay vất vả cho con." Lão thái thái cứ cảm thấy nàng khó khăn lắm mới về nhà, nhưng lại phải tiếp tục chịu giày vò trên đường cùng bà

Đường Ngọc ôn hòa cười nói, "Sao lại vất vả? Vừa cùng tổ mẫu đi chữa đôi mắt, mà còn có thể ngắm nhìn phong cảnh ven đường, giải sầu một chút, rất tốt ah"

Lão thái thái cười nói, "Trường Doãn cũng nói, chuyến đi này để chữa đôi mắt, cũng để giải sầu, tâm tình sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

Những ngày này, tổ mẫu luôn treo Trần Trường Doãn bên miệng, trong bất tri bất giác, gần như mỗi ngày đều sẽ nhắc tới hắn. Đường Ngọc vừa phe phẩy quạt xếp, vừa nhẹ giọng nói, "Tổ mẫu đối với Trần Trường Doãn thật tốt, còn muốn hơn con nữa."

Lão thái thái nhịn không được cười, "Hài tử Trường Doãn kia rất tốt, tổ mẫu rất thích hắn."

Đường Ngọc thở dài, "Trước đây tổ mẫu còn nói thích cháu trai Lâm thẩm"

Lão thái thái sửa lại ý, "Cháu trai Lâm thẩm cũng tốt, nhưng tính tình tùy tiện, còn Trường Doãn ổn thỏa, lại thận trọng, còn hợp ý tổ mẫu. Giữa người và người với nhau, chú ý nhất là hai chữ hợp ý, tổ mẫu cảm thấy hợp ý với hắn......"

Ánh mắt Đường Ngọc có chút ngưng trệ, nhàn nhạt rũ xuống, không có lên tiếng.

Chờ khi tổ mẫu ngủ, Đường Ngọc lại tiếp tục lắc cây quạt một lát rồi mới xuống xe ngựa, vừa lúc Đường Đường dính tới.

Đường Ngọc cười cười, cúi người bế Đường Đường lên

Kỳ thật sau khi rời khỏi Miểu thành, Đường Đường vẫn luôn có chút uể oải.

Đường Ngọc ôn thanh hỏi, "Có phải con nhớ cha hay không đây?"

Đường Đường "Oẳn" một tiếng, vẫn không có tinh thần gì cả

Đường Ngọc nhớ tới trước khi rời Miểu thành, hắn nói ở Miểu thành còn có việc, muốn ở thêm chút thời gian, nhờ nàng hỗ trợ chăm sóc Đường Đường.

Nàng không biết chuyện trong miệng hắn là chuyện gì, rồi lại vô tình nhớ tới một màn kinh hồn ngày ấy ở Miểu thành, nhưng khi xuống xe ngựa, Trần Thúc nói với nàng, chuyện đó, hắn sẽ giải quyết tốt hậu quả, cứ giao cho hắn xử trí

Nàng cứ cảm thấy hai việc này có mối liên hệ không nói rõ được


Kỳ thật không chỉ tổ mẫu đã quen mỗi ngày đều có người đi lại ở trước mặt, có khi chỉ nói một câu, một tiếng chào hỏi, nhưng thói quen chính là thói quen.


Nàng hình như cũng đã quen, thỉnh thoảng sẽ có người xuất hiện, khi thì gọi nàng Đường Ngọc, khi thì gọi một tiếng A Ngọc, mười tiếng Đường Ngọc lại cố ý trộn lẫn một tiếng A Ngọc, nàng còn chưa kịp mở miệng, nhưng dần dà, đã quen hắn gọi thành A Ngọc......


Đường Ngọc bế chó Đường Đường lên, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Đường Đường, nghiêm túc hỏi, "Đường Đường, cha con...... Đến tột cùng là ai?"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK