Mục lục
Cẩm Đường Xuân - Tác giả: Cầu Chi Bất Đắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian sau này, mỗi ngày Đường Ngọc sẽ đến y quán cùng hắn

Phần lớn thời điểm là ngồi trên xe ngựa đến khi chỉ còn một quãng đường, mới xuống xe ngựa, nàng kéo tay hắn, cùng dạo bước đi y quán.

Trần Thúc bị mù, cũng không dễ trị liệu, mỗi ngày đều sẽ ở y quán một đoạn thời gian rất dài, đến khi ra ngoài, cả người đều rất mệt mỏi, mê mang trong xe ngựa

Đây mới là tháng đầu tiên

Chờ đến tháng thứ hai chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, mỗi ngày từ y quán ra ngoài, Đường Ngọc sẽ cùng hắn đi dạo chợ

Dù sao nơi này cũng không ai biết Trần Thúc cùng nàng, cũng không cần để ý đến ánh mắt người khác

Có đôi khi là mua kẹo hồ lô cho tiểu Sơ Lục, có đôi khi là mua chút điểm tâm, còn có đồ ăn vặt, còn có đôi khi sẽ dẫn tiểu Sơ Lục đi cùng, tiểu Sơ Lục nhảy nhót, có khi là Trần Thúc dẫn, có khi là Đường Ngọc dẫn, có đôi khi cùng Lê ma ma và Bảo Hương đi phía trước, luôn có thể nghe được tiếng cười “Khanh khách”

Trần Thúc mỉm cười.

Hai người dường như có rất ít thời gian an tĩnh ở chung như vậy, bây giờ ngược lại cũng tốt

Thời điểm ban đêm, cũng sẽ có việc được đưa đến chỗ Trần Thúc, Đường Ngọc sẽ đọc cho hắn nghe, nàng cũng sẽ viết thay hắn. Bình Nam cùng Vạn Châu có Phùng thúc cùng Cố bá, mọi việc ổn định, tuy rằng bên ngoài có không ít lời đồn đãi, cũng có người hỏi thăm Trần Thúc, nhưng trước mắt Kính Bình Hầu phủ còn thái bình, Phùng thúc cùng Cố bá cũng đuổi đi không ít người muốn tìm hiểu tin tức

Có khi, cũng có thể thu được tin Mậu Chi, nói trong nhà hết thảy đều ổn, nói hai người bọn họ đừng lo lắng, lại thăm hỏi Trần Thúc cùng Đường Ngọc, còn có tiểu Sơ Lục

Ngày từng ngày qua, tình hình Trần Thúc cũng càng lúc chuyển biến càng tốt đẹp.


Ngoại trừ nhìn không thấy, cũng không thể vận động kịch liệt trong thời gian quá dài, hoặc là nhọc lòng, thì từng ngày đều khởi sắc, cũng có thể ngẫu nhiên ôm tiểu Sơ Lục một cái

Tiểu Sơ Lục rất thích hắn ôm, cũng muốn Trần Thúc tắm rửa cho bé

Phụ tử hai người ở chung, yêu thương ấm áp

Nhưng mỗi lần Đường Ngọc đều phải thúc giục, mới nguyện ý ra khỏi thau tắm, Đường Ngọc phủ thêm khăn tắm cho Trần Thúc, sợ hắn cảm lạnh……

Sinh hoạt dần dần trở về bình thường, tiểu Sơ Lục cũng sẽ phát hiện cách mấy ngày lại bị cha mẹ ôm đi ra ngoài, rõ ràng đêm trước ngủ cùng cha, nhưng tỉnh dậy lại đang ở phòng mình……

Tiểu Sơ Lục nhìn Lê ma ma hỏi việc này, Lê ma ma nói, hầu gia cùng phu nhân muốn thương lượng chuyện quan trọng, sợ đánh thức tiểu thế tử.

Tiểu Sơ Lục nghe lọt tai

Cho nên một ngày trước khi ngủ, bé nằm ngủ một chỗ cùng cha, mẫu thân ngồi ở mép giường nhìn bọn họ, tiểu Sơ Lục bỗng nhiên nghiêm túc hỏi, “Cha và mẫu thân muốn thương lượng chuyện rất quan trọng sao?”

Đường Ngọc: “……”

Trần Thúc: “……”

Vẫn là Trần Thúc da mặt hơi dày chút, “Ừm, chờ con ngủ, ngủ đi.”


Tiểu Sơ Lục dường như cũng không muốn suy nghĩ tiếp, ôm Trần Thúc ngủ rất nhanh

Ban đêm, Đường Ngọc ôm tiểu Sơ Lục đến chỗ Lê ma ma, khi quay trở lại, Trần Thúc duỗi tay kéo nàng tới trên giường, duỗi tay buông cẩm rèm.

Kỳ thật nàng cảm thấy bây giờ còn tốt hơn trước đây, trước đây hắn luôn quá lăn lộn, lăn lộn chính là một đêm, hiện giờ ngược lại khắc chế, hai người thân cận cũng đúng chỗ dừng, là vừa tốt

Dần dần, nàng cảm thấy thân thể hắn khôi phục rất khá, vào tháng chạp, Đường Ngọc bị hắn lăn lộn đến nằm rã rời trong lòng ngực hắn, thật lâu sau mới cùng hắn đi nhĩ phòng……

Tháng chạp, cũng nhận được thư Miểu thành

Là chuyển thư từ Phong Châu phủ gởi đến

Trước đây Đường Ngọc còn mới nói với Trần Thúc, không biết Viên Liễu sinh nhi tử hay là nữ nhi, bây giờ đã có tin tức của Phong Châu, việc Trần Thúc cùng Đường Ngọc tới Đào thành là bí mật, ngay cả Phong Châu cũng không thông báo, thư Viên Liễu cùng Thịnh Liên Húc hẳn là đưa đến Miểu thành, sau đó lại từ Miểu thành đưa đến Đào thành, cho nên có hơi chậm trễ, đầu tháng chạp mới đưa đến tay Trần Thúc cùng Đường Ngọc

“Nói cái gì?” Trần Thúc thấy Đường Ngọc hồi lâu cũng chưa có động tĩnh.

Đường Ngọc là có chút kinh ngạc, nên vừa rồi cũng quên nói cùng hắn, bây giờ mới nói, “Viên Liễu sinh rồi, sinh một đôi long phượng thai ~”

Long phượng thai?

Trần Thúc ngoài ý muốn.

Đường Ngọc thở dài, “Khó trách lúc ấy bụng Viên Liễu hiện rõ như vậy, thì ra là long phượng thai. Viên Liễu vốn đã hoạt bát, nhưng sau đó lúc mang thai lại không có tinh thần gì hết, cả ngày uể oải, long phượng thai thật là vất vả.”

Đường Ngọc lại nhìn về phía Trần Thúc, "Trên thư nhị ca nói là, hai đứa nhỏ đều không nhỏ, khi Viên Liễu sinh hài tử chịu không ít tội, dưỡng lâu lắm mới khỏe hơn chút, nhưng bây giờ mẫu tử ba người đều mạnh khỏe, nói chúng ta không cần lo lắng. Viên Liễu sợ là còn phải nghỉ ngơi trong phủ thêm chút thời gian, nhị ca gần đây đều phải trong phủ ở cạnh Viên Liễu.”

Thái nãi nãi không còn, hầu phu nhân lại bệnh, Viên Liễu sau đó còn phải phân tâm chăm sóc việc hầu phủ, đích xác không dễ dàng.

Đường Ngọc lại nói, “Trường Doãn, chờ qua đoạn thời gian này, chúng ta đi Phong Châu thăm Viên Liễu cùng long phượng thai đi.”



Trần Thúc gật đầu, ấm giọng nói, “Nghe nàng”

Đường Ngọc cất thư, Trần Thúc lại bỗng nhiên mở miệng, “Lúc tiểu Sơ Lục ra đời, có phải nàng cũng chịu khổ rất nhiều không……”

Hắn mới vừa nghe Đường Ngọc nói lên lúc Viên Liễu sinh con, trong lòng ngoại trừ lo lắng cho Viên Liễu, còn nhớ tới trước đây khi tiểu Sơ Lục được sinh ra, khi đó hắn không ở Vạn Châu……

Đường Ngọc hôn lên giữa mày đang nhăn lại của hắn, ấm giọng nói, “Tiểu Sơ Lục rất tốt, thiếp cũng rất ổn.”

Hắn duỗi tay, thuận thế đặt nàng xuống dưới thân, đầu ngón tay xoa bụng nhỏ bằng phẳng của nàng, Đường Ngọc nhẹ giọng nói, “Trường Doãn, Sơ Lục còn chơi trong sân……”

Trần Thúc dán chóp mũi lên chóp mũi nàng, “Lê ma ma sẽ chăm sóc con……”

Chỉ là vừa dứt lời, “Cha! Mẫu thân!”

Giọng trẻ con thanh thúy cùng tiếng bước chân, thình lình vọt vào trong phòng.

Trần Thúc vội vàng chống tay ngồi dậy, Đường Ngọc búi búi tóc lại, từ trên giường xuống, liền thấy tiểu Sơ Lục tiến lên, “Cha, mẫu thân ~”

Tiểu Sơ Lục chạy quá nhanh, hơn nữa nghĩ cái gì thì làm ngay cái đó, mới vừa rồi còn đang cùng Lê ma ma, Bảo Hương chơi trốn tìm, bất chợt liền vọt vào trong phòng, Lê ma ma cùng Bảo Hương đột nhiên không kịp phòng ngừa, cho nên đuổi theo không kịp

Bây giờ, Đường Ngọc bế tiểu Sơ Lục lên

Tiểu Sơ Lục hướng vào lòng Trần Thúc, sau đó nhìn giấy viết thư bên cạnh, tò mò hỏi, “Đây là cái gì?”

Đường Ngọc nói, “Là bá phụ viết thư cho cha con.”

Tiểu Sơ Lục tò mò chớp chớp mắt, kỳ thật đối với bá phụ từ miệng mẫu thân nói cũng không có quá nhiều ấn tượng, nhưng vẫn tò mò hỏi, “Thư nói cái gì?”

Đường Ngọc đang muốn mở miệng, Trần Thúc mở miệng nói trước, “Nói con có tức phụ.”

Đường Ngọc: “……”

Tiểu Sơ Lục: “……”

Bảo Hương cùng Bình Á đều cúi đầu, giấu miệng sau tay áo cười cười.

Lê ma ma hơi mang bực bội nhìn về phía Trần Thúc, buông tiếng thở dài “Hầu gia……”

Trần Thúc đang muốn mở miệng, tiểu Sơ Lục giành mở miệng trước, thực nghiêm túc hỏi, “Cha, tức phụ là cái gì?”

Đường Ngọc: “……”

Trần Thúc: “……”

Đều đã quên tiểu Sơ Lục còn nhỏ, ngay cả tức phụ có ý gì cũng không biết.

Trần Thúc xấu hổ nắm tay ho nhẹ hai tiếng.

Đường Ngọc đang muốn giải vây, tiểu Sơ Lục lại tò mò mở miệng, “Tức phụ có thể ăn không?”

Đường Ngọc: “……”

Trần Thúc: “……”

Ngay cả Bảo Hương cùng Bình Á, còn có Lê ma ma đều sửng sốt.

Trần Thúc thở dài, “Cũng không phải không thể……”

Đường Ngọc sắc mặt ửng đỏ, “Trường Doãn……”

Trần Thúc sửa miệng, “Đương nhiên không thể!”

Tiểu Sơ Lục nghi hoặc chớp chớp mắt, tiếp tục hỏi, “Vì sao không thể?”

Trần Thúc bế hắn lên, nghiêm túc cùng bé tiến hành cuộc đối thoại giữa cha và con, “Bởi vì tức phụ là người rất quan trọng”

“Có bao nhiêu quan trọng?” Tiểu hài tử trời sinh có sẵn mười vạn câu hỏi

Trần Thúc hôn trán bé, ấm giọng nói, “Cũng như nương con rất quan trọng với cha”

Tiểu Sơ Lục cái hiểu cái không, nhưng thấy mẫu thân rũ mi cười.

Tiểu Sơ Lục có chút nóng vội, “Vậy tức phụ ở nơi nào nha?”

Mấy vấn đề này càng ngày càng không thể trả lời, Trần Thúc căng da đầu nói, “Ở nhà bá phụ bá mẫu, còn quá nhỏ, ngày sau dẫn con đi gặp nàng được không?”



“Dạ!” Tiểu Sơ Lục ôm cổ hắn, “Sơ Lục muốn đi gặp tức phụ!”

“Được!” Trần Thúc lên tiếng.

Đầu Đường Ngọc cùng Lê ma ma, Bảo Hương, Bình Á đầy hắc tuyến.

Trần Thúc ôm lấy Đường Ngọc hôn hôn trán.

Đường Ngọc than nhẹ.

……

Ban đêm, dỗ tiểu Sơ Lục ngủ xong, Đường Ngọc đưa Trần Thúc đi nhĩ phòng rửa mặt.

Đoạn thời gian này, tuy rằng ở Đào thành thực an bình, Bình Nam cùng Vạn Châu cũng thực an bình, nhưng kỳ thật bên ngoài Bình Nam cùng Vạn Châu, bởi vì tân đế mất dần uy nghiêm, không ít chư hầu cùng đại tướng biên quan sinh ra phân tranh

Hơn nữa lực ảnh hưởng của Lưu thành lớn mạnh từng ngày, bên ngoài lại có lời đồn, nói tâm phúc Ngụy Chiêu Đình của tân đế sau lưng ra tay hạ sát Kính Bình Hầu, sau đó Kính Bình Hầu may mắn chạy thoát, nhưng Kính Bình Hầu phủ đã xé rách mặt với tân đế, Vạn Châu cùng Bình Nam, còn có Phong Châu, Thái Châu đều đã quay lưng với tân đế, bây giờ Kính Bình Hầu đang ở Bình Nam dưỡng bệnh, chờ hết bệnh rồi, sẽ xưng quân hầu.

Chung quy, bên ngoài nháo nhào suy đoán, cũng có không ít chư hầu hoặc sai người, hoặc đích thân đến Bình Nam bái phỏng, nhưng cũng chưa nhìn thấy Kính Bình Hầu. Các loại lời đồn truyền đầy trời, còn có người nói kỳ thật Kính Bình Hầu đã bệnh chết……

Ở thời điểm thế cục càng lúc càng hỗn loạn, ngược lại chỉ có hai nơi Vạn Châu cùng Bình Nam an ổn nhất……

Uy nghiêm tân đế dần dần mất đi, cũng dần dần quản không được các nơi, chỉ có thể buông xuôi bỏ mặc, triều đình của tân đế có phạm vi thế lực bên ngoài không lớn, kỳ thật đã như thùng rỗng kêu to.

Các nơi chiến loạn cùng phân tranh không ngừng, không ít bá tánh khổ không nói nổi, một ít chư hầu yếu thế, hoặc là châu quận, không thể không đối mặt với hoàn cảnh bị người đoạt lấy đất đai, công chiếm thành trì, mặc người thịt cá. Lúc này, đều hy vọng có người có thể đứng ra, hoặc là có thể dựa vào chư hầu cùng châu quận khác

Thời gian mấy tháng ngắn ngủi, các châu quận xung quanh Lưu thành đều đầu nhập vào Tấn đế

Tân đế ngoài tầm tay với, chỉ có thể trông coi các châu quận trước mắt

Không ít chư hầu cùng quận trưởng các châu quận, thủ thành đều nhao nhao tiến về Bình Nam, là muốn mời Trần Thúc xưng quân hầu, để cầu có thể dựa dẫm vào Kính Bình Hầu phủ, cầu được an ổn

Nhất là từ tháng chạp đến nay, Miểu thành liên tiếp nhận được thư, đều do chư hầu cùng châu quận các nơi gửi tới, kêu gọi Trần Thúv xưng quân hầu. Những điều này đều nằm trong dự liệu của Trần Thúc, nhưng cũng có chút ngoài dự liệu

Trần Thúc nói với Đường Ngọc: "Nhiều nhất là bốn năm tháng nữa, thế lực Lưu thành sẽ phát triển đến mức Diệp Lan Chi không dám tùy tiện động vào, bây giờ Diệp Lan Chi vẫn còn thảo phạt, nhưng chỉ sợ cũng như nỏ mạnh hết đà, cuối năm sắp tới, quân tâm đóng quân sẽ càng tan rã, đại tướng biên quan cùng chư hầu các nơi sẽ mượn cơ hội thu binh, Diệp Lan Chi lại muốn điều binh đi thảo phạt, sợ rằng chỉ còn có thể điều binh trong tay hắn, người khác cho dù mặt mũi cũng không cho, cũng sẽ không tiếp tục nghe hiệu lệnh thiên tử, phát binh chinh phạt..."

Đường Ngọc cũng không ngờ tình thế lại trở nên như vậy

Nhưng đối với Kính Bình Hầu phủ mà nói, lại là lợi thế. Chung quanh muốn dựa vào Trần Thúc càng nhiều, lời nói Kính Bình Hầu càng mạnh

Bây giờ, mới chân chính tới thời điểm Công Tôn Đán nói, ba nhà áp chế lẫn nhau, rồi tiếp theo, ai muốn gồm thâu ai cũng không phải chuyện dễ dàng, chiến sự quy mô tương đối lớn cũng không phải chuyện dễ dàng phát sinh

Mà Trần Thúc, từ đầu đến cuối đều ở phía sau màn.

Đến bây giờ còn chưa xưng quân hầu, lại là người có khả năng lên tiếng nhất trong lòng người khác, người khác cũng đều kiêng kị Kính Bình Hầu phủ, xưng hay không xưng quân hầu, Trần Thúc đều đã là quân hầu danh xứng với thật……

Đến trung tuần tháng chạp, đôi mắt Trần Thúc bắt đầu quấn băng vải, tránh cho nắng mạnh chiếu vào cùng thương tổn khác

Ngoại trừ đôi mắt, thân thể Trần Thúc mấy tháng này đều dần dần có chuyển biến tốt đẹp, còn lại chính là điều dưỡng.

Mà bắt đầu từ bây giờ, băng vải cần quấn lên mắt một tháng, một tháng cũng chính là tháng cuối cùng quyết định sau này Trần Thúc có thể hồi phục thị lực, lại nhìn thấy hay không

Cho nên từ bây giờ, một phân sơ xuất đều không có.

Đường Ngọc sẽ đặc biệt chăm sóc Trần Thúc, khi tiểu Sơ Lục ở đây, cũng sẽ lưu ý tay chân bé, hoặc là lúc ngủ bỗng nhiên xoay người đá đến đôi mắt Trần Thúc

Bắt đầu từ trung tuần tháng chạp, tiểu Sơ Lục bắt đầu ngủ riêng trong phòng mình

Đường Ngọc cũng sẽ dựa theo lời Lưu đại phu dặn dò chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Trần Thúc

Càng tới gần thời gian tháo băng vải, Trần Thúc càng lúc càng khẩn trương. Ngày sau hắn có thể nhìn thấy hay không, kỳ thật chính là xem vào giữa tháng giêng khi tháo băng vải, đôi mắt hắn có thể hồi phục thị lực không

Nếu có thể thấy, thì thật tốt

Nếu nhìn không thấy, ngày sau sẽ không còn nhìn thấy nữa

Cứ việc mấy tháng này, mỗi ngày hắn đều tính đến khả năng xấu nhất, nhưng sắp đến thời điểm mấu chốt, hắn vẫn lại bắt đầu khẩn trương, khẩn trương, ban đêm liền trằn trọc, rất khó đi vào giấc ngủ, nửa đêm tỉnh, lại rất khó ngủ tiếp.


Đường Ngọc trấn an, “Trường Doãn, y thuật Lưu đại phu cao minh như vậy, sẽ không có việc gì, Lưu đại phu nói chàng phải yên tâm, cơ hội đôi mắt chữa khỏi mới có thể lớn.”


Hắn gật đầu.


Nàng ôm hắn vào trong lòng ngực, chắc chắn nói, “Trường Doãn, chàng có thể nhìn thấy……”


Trần Thúc ôm chặt nàng, “Ừm, chó con nhớ nàng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK