Điều hắn nghĩ đến, thái nãi nãi cũng đã nghĩ đến.
Diệp Lan Chi cho hắn đi sứ Nam Thuận, là muốn đẩy hắn đi, hắn phỏng đoán tâm tư thiên tử ở khả năng lớn nhất, mới có thể nghĩ ra thời điểm A Ngọc đang có thai, hắn và A Ngọc lại là tân hôn, A Ngọc cũng không có gia thế sau lưng, cho nên ý Diệp Lan Chi là muốn bỏ cha giữ con, cũng sẽ khống chế Vạn Châu trong tay hắn
Trước đây Diệp Lan Chi từng hao hết tâm tư, diễn một vở tuồng ở An thành cho hắn xem, làm hắn tin tưởng hắn ta, cũng một lòng đi theo hắn ta khởi sự. Bây giờ diễn lại trò cũ, để hắn đi Nam Thuận, kỳ thật ý không nằm trong lời, mà là ở chỗ Đường Ngọc
Hắn không có khả năng té hai lần ở một chỗ, cho nên ra vẻ khó xử trước mặt Diệp Lan Chi, đợi đến khi Diệp Lan Chi nói ra mấy chữ huynh đệ hòa thuận, mới đồng ý đi Nam Thuận, là không muốn để Diệp Lan Chi nghi ngờ. Nhưng trước khi rời đi, lệnh cho Phạm Cù mang tin tức đến cho Vạn Siêu, để Vạn Siêu điều quân đến Bình Nam, mà chính ngay lúc hắn trở về từ Nam Thuận, an bài người chặn giết hắn, dàn dựng ra vở kịch mất tích này
Hắn vòng một vòng lớn, nhưng lại không cẩn thận bằng thái nãi nãi
Hắn có thể bình an trở lại Vạn Châu, vẫn chưa xé rách mặt với thiên tử, vẫn còn duy trì vẻ huynh đệ hòa thuận, nhưng bây giờ xem ra, là thái nãi nãi ngay từ lúc bắt đầu đã hiểu rõ Diệp Lan Chi.
Diệp Lan Chi có dã tâm.
Dã tâm này cũng sẽ không dừng lại bởi vì những người thân cận xung quanh
Đối với hắn, đối với đại tẩu, đối với người khác đều như thế
Diệp Lan Chi là loạn thế kiêu hùng, mặc dù không có hắn, cũng có thể ở loạn thế gầy dựng nên một mảnh đất trời, nhưng bởi vì có Vạn Châu trợ lực, dã tâm của Diệp Lan Chi mới bành trướng nhanh chóng, đến nỗi chính hắn ta cũng không khống chế được
Hắn giữ lại bên cạnh, sẽ chỉ có một người như Ngụy Chiêu Đình
Thái nãi nãi nhìn qua vô số người
Trước đây khi mấy người bọn họ ở dưới gối thái nãi nãi, thái nãi nãi đã nói với Diệp Lan Chi, cần thu liễm nhuệ khí, nếu không sẽ thương tổn đến chính mình.
Nhưng Diệp Lan Chi vẫn nghe không lọt tai
Nhuệ khí của hắn sẽ làm hắn bộc lộ mũi nhọn, cũng sẽ làm hắn đâm thủng cánh chim của chính mình
Trần Thúc hơi hơi liễm mắt
Hiện giờ hắn mới lĩnh hội được ý của thái nãi nãi
......
Trên xe ngựa, ánh mắt Trần Thúc chưa từng rời khỏi Đường Ngọc và nhi tử
Khi từ Phong Châu nhập kinh, Đường Ngọc mới có thai.
Đến lúc hắn về lại Vạn Châu, nhi tử đã hơn hai tháng
Ánh mắt Trần Thúc thật lâu chưa có rời đi.
Đường Ngọc nhìn hắn.
Mặc dù một câu hắn cũng không mở miệng đề cập đến việc nhập kinh, nhưng từ lời thái nãi nãi dặn dò, bất luận sinh ra nhi tử hay là nữ nhi đều phải nói là nữ nhi, Đường Ngọc cũng có thể đoán được Trần Thúc ở Vạn Châu hay ở ngoài cũng không an ổn thái bình.
Nàng có thai, người trong phủ chiếu cố rất chu toàn. Càng không để nàng biết bất luận tin tức bất ổn nào của Trần Thúc khiến nàng bấn loạn tâm thần.
Nhưng nàng rất rõ ràng, điều nàng có thể làm, không phải là buồn lo vô cớ, mà là chăm sóc tốt cho mình, chăm sóc tốt cho tiểu Đậu Đậu, lúc Trần Thúc rời đi còn nói với nàng, chăm sóc tốt nhà của chúng ta
Nàng đều nghe hắn, nghiêm túc thực hiện
Mới vừa rồi thấy hắn nhìn tiểu Đậu Đậu, trong ánh mắt đong đầy tình thương của cha, yêu thích, kinh hỉ, áy náy cùng một chút không biết làm sao xen lẫn vào nhau, đây là lần đầu tiên hai cha con hắn và tiểu Đậu Đậu ở chung với nhau, nàng không có lên tiếng quấy rầy hắn, chỉ là khi hắn hỏi con thích khóc không, thích cười không, có sinh bệnh không, Đường Ngọc sẽ đơn giản nói vài tiếng.
Phụ tử hai người ở chung, từ ngồi đối diện đến bắt đầu quan sát
Trần Thúc ôm bé thật cẩn thận, giống ôm báu vật trân quý nhất, dường như rất dụng tâm chú ý đến từng vị trí tay
Bất chợt, mắt thường có thể thấy được mày tiểu Đậu Đậu nhăn chặt, lát sau oa lên khóc ra tiếng
Trần Thúc rõ ràng khẩn trương lại luống cuống chân tay, "A Ngọc?"
Đường Ngọc an ủi, "Đừng sợ, con đói bụng."
...... Đói bụng?
Thần sắc Trần Thúc vừa rồi mới khẩn trương đã hòa hoãn lại
"Đưa cho thiếp đi." Đường Ngọc nhận lại tiểu Đậu Đậu trong tay hắn, tiểu Đậu Đậu ngửi được hương vị của mẫu thân, cảm xúc dường như đã được trấn an.
Mành được buông xuống, rốt cuộc tiểu Đậu Đậu đã ngừng khóc
Trần Thúc nhìn nhìn nàng, mỗi một chỗ trên người nàng đều có thể vén lên ký ức của hắn, mà bây giờ, trong lòng hắn càng có thêm nhiều áy náy, ánh mắt cũng ảm trầm. Thấp giọng nói, "A Ngọc, nàng vất vả rồi, ta thiếu hai mẹ con nàng rất nhiều......"
Thời điểm hiện tại, Đường Ngọc có chút không dám nhìn hắn, nhẹ giọng nói, "Trường Doãn, mọi người đều có ở nhà, cũng chăm sóc thiếp rất tốt."
"Nhưng ta không có." Hắn trầm giọng đánh gãy.
Đường Ngọc ngước mắt nhìn hắn.
Ánh mắt Trần Thúc buồn bã, "Rất xin lỗi, A Ngọc......"
Những lời này trên đường về Vạn Châu, vẫn luôn thiêu đốt trong ngực hắn, bây giờ nói ra, dường như cổ họng cũng bị thiêu đốt, hắn thật không biết biểu đạt như thế nào
Đường Ngọc ôn hòa gọi hắn, "Trường Doãn."
Hắn nhìn nàng.
Đường Ngọc dịu dàng cười nói, "Hiện tại chàng ở đây, thì được rồi......"
Trần Thúc hơi giật mình.
Đường Ngọc hôn lên sườn má hắn
Đáy lòng Trần Thúc chợt ấm áp, hôn lên đôi môi nàng
......
Qua thêm chút thời gian, rốt cuộc tiểu Đậu Đậu đã cảm thấy mỹ mãn.
Không khóc không nháo, mở to mắt, dường như nghiêm túc nhìn Trần Thúc trong chốc lát.
Bởi vì cũng không quen hương vị của Trần Thúc, cho nên ở trong lòng Trần Thúc sẽ có chút khẩn trương cùng bất an, nhưng lại bởi vì mẫu thân ở bên cạnh, cho nên khẩn trương cùng bất an này lại biến mất rất mau
Tiểu Đậu Đậu quá nhỏ, đa số thời gian mỗi ngày đều ngủ.
Vừa rồi hao phí sức lực thật lớn, bây giờ nhìn nhìn Trần Thúc, mí mắt liền đánh nhau, rất nhanh mệt nhọc chìm vào giấc ngủ
Trần Thúc chưa từng nhìn thấy bộ dạng tiểu Đậu Đậu sắp sửa chìm vào giấc ngủ, trái tim đều bị hòa tan
Đến khi tiểu Đậu Đậu rốt cuộc đã ngủ say trong lòng hắn, trong mắt hắn lại đều là kinh hỉ, "Nhi tử ngủ."
Dường như nhi tử được hắn dỗ ngủ, là một sự kiện trọng đại vô cùng ghê gớm
Đường Ngọc cười cười, ôn nhu nói, "Ừm."
Xe ngựa dù có vững vàng, cũng không tránh được xóc nảy.
Trần Thúc che chở bé thật cẩn thận, dường như sợ bé bị xóc nảy, tận lực dùng cánh tay mình bảo vệ cho bé
Đường Ngọc sửa sang lại xiêm y
Trần Thúc chuyển mắt nhìn nàng một cái, không dám nhìn nhiều, nhẹ giọng nói, "Con cắn nàng không?"
Đường Ngọc ngơ ngác, cười nói, "Con còn chưa có răng đâu?"
Nhưng rất nhanh, Đường Ngọc kịp phản ứng, Trần Thúc là đang chọc ghẹo nàng.
Hắn đã cắn qua, ngay lúc làm ầm làm ĩ, một hai bắt nàng phải liên tục gọi hắn Trường Doãn, hắn mới không náo loạn......
Sắc mặt Đường Ngọc phiếm hồng.
Trần Thúc hôn lên sau tai nàng, "Ta nhớ nàng, mỗi suy nghĩ đều nhớ đến nàng"
Đường Ngọc cúi đầu, "Còn chưa được......"
Trần Thúc cười cười, lại lần nữa hôn lên sườn má nàng, "Chọc nàng thôi"
Cho dù hắn không hiểu chuyện, cũng biết đau lòng nàng.
Xe ngựa hẳn là rất nhanh đến hầu phủ, đi ngang qua trên đường đá xanh, bánh xe bị khập khiểng, Trần Thúc duỗi tay ôm chặt nàng.
Đường Ngọc thở dài, "Có phải thiếp nhìn lầm không, hình như chàng lại cao hơn thì phải?"
Trần Thúc cười, "Nàng cho ta là tiểu hài tử hả?"
Chỉ có trưởng bối thấy tiểu hài tử mới có thể khen đối phương cao hơn, lớn hơn......
"Ta là phu quân của nàng." Trần Thúc véo véo eo nàng
Đã lâu hắn không làm ầm ĩ trước mặt nàng, nàng nhịn không được đỏ mặt
Trần Thúc thích nhìn mặt nàng hồng.
Cắn không được nơi khác, cũng chỉ cắn từng cái từng cái trên môi nàng, rồi sau đó nồng nhiệt nói, "Cũng là tiểu cẩu tử của nàng."
Đường Ngọc ngây ngốc.
......
Trần Thúc quay về âm thầm, vẫn chưa trắng trợn công bố ra ngoài
Cố Tới và Phạm Cù đều biết, nhưng hôm nay khẳng định tâm tư hầu gia đều đặt trên người phu nhân cùng tiểu công tử, cho nên ngoại trừ Trần Nguyên cùng Trần Lỗi, còn có Lê ma ma muốn theo đến cửa thành đón Trần Thúc, người khác cũng không đi.
Xe ngựa chậm rãi dừng trước hầu phủ
Trần Thúc ôm tiểu Đậu Đậu ra khỏi xe ngựa.
Yến Hàn vào đông rất lạnh, ôm tiểu Đậu Đậu được bọc đến kín mít, cũng che đậy rất khá, Lê ma ma tiến lên, nhận lại tiểu công tử từ trong lòng hắn
Trần Thúc duỗi tay đỡ Đường Ngọc xuống xe ngựa.
Nói là đỡ, nhưng kỳ thật là ôm xuống.
Nhiều người nhìn như vậy, mặt Đường Ngọc khó khăn lắm mới không chuyển hồng, lại lập tức đỏ lên
Hắn sủng nịch nói, "Chút xíu chọc ghẹo vậy cũng không chịu được"
Đường Ngọc không trả lời hắn.
Tổ mẫu, mợ, Mậu Chi, Đồng bà đều ở cửa hầu phủ chờ, thấy Trần Thúc dắt nàng xuống dưới, trong mắt đều là ý cười.
"Tổ mẫu, mợ." Trần Thúc hành lễ.
"Trở về thì tốt rồi." Lão thái thái thấy vợ chồng hai người bọn họ đã lâu không gặp, nhưng vẫn khắng khít như trước, lão thái thái cao hứng.
Dương thị cũng nói, "Cuối cùng A Ngọc cũng mong được con trở về rồi."
Trần Thúc nhìn nhìn Đường Ngọc bên cạnh.
Cuối cùng, ánh mắt Trần Thúc ánh mắt dừng trên Đồng bà.
Đồng bà không phải trưởng bối, nhưng hơn hẳn trưởng bối, "Đồng bà."
Vừa rồi Đường Ngọc mới nói với hắn, Đồng bà là phụng lệnh thái nãi nãi tới đây
Đồng bà tươi cười đầy mặt, "Hầu gia bình an là được rồi."
Trần Thúc hiểu ý.
"Tỷ phu!" Mậu Chi lúc này mới tiến lên ôm hắn.
Những ngày Trần Thúc không ở nhà, Mậu Chi rất nhớ hắn.
Cảm tình của Mậu Chi cùng Trần Thúc rất tốt, bây giờ ôm Trần Thúc không buông tay, Trần Thúc cũng bế hắn lên, bỗng nhiên phát hiện, "Cao hơn một đầu rồi."
Mậu Chi cười nói, "Đệ mười một tuổi rồi nha!"
Trần Thúc cười buông hắn.
Dương thị ôn hòa nói, "Mậu Chi, trước để cho tỷ phu cùng tỷ tỷ, còn có Đậu Đậu ở một chỗ, chúng ta trở về, ngày mai lại đến."
Vừa rồi Dương thị đã nói trước với Mậu Chi, Mậu Chi hiểu ý.
"Tỷ tỷ, tỷ phu, ngày mai gặp lại!" Mậu Chi hiểu chuyện.
Mậu Chi lại nhìn Đậu Đậu trong lòng Lê ma ma, "Đi nha, tiểu Đậu Đậu."
Người khác đều bị chọc cười.
Từ khi Đường Ngọc có thai, lão thái thái dọn về Trường Nhạc uyển, để ở gần nàng.
Nhưng Dương thị cùng Mậu Chi vẫn ở ngoài hầu phủ
Dương thị dẫn Mậu Chi rời đi.
Trường Doãn tiến lên, duỗi tay đỡ lão thái thái vào phủ, "Tổ mẫu, bên ngoài trời lạnh, vào phủ rồi nói."
Lão thái thái gật đầu.
Trần Thúc đỡ lão thái thái đi đằng trước, Đường Ngọc cùng Đồng bà ở phía sau, Lê ma ma ôm tiểu Đậu Đậu ở một bên.
Hầu gia trở về, trên dưới phủ đều vui mừng.
Đường Ngọc ở sau người nhìn Trần Thúc.
Bất luận trước đây, hay là hiện tại, Trần Thúc đều đối với tổ mẫu thân thiết, chưa từng thay đổi, khi đến Trường Nhạc uyển, tổ mẫu dừng bước, "Được rồi, đưa đến nơi này thôi, Trường Doãn, con một đường phong trần mệt mỏi chạy từ kinh thành về đây, nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai lại đến gặp tổ mẫu."
Lão thái thái là người hiểu lý lẽ.
Đồng bà cười cười.
Trần Thúc ấm giọng đáp lời