"Sao không ngủ?" Đường Ngọc ở trong xe ngựa ngủ ngắn hai lần, Trần Thúc vẫn giống vừa nãy, ngay cả tư thế cũng chưa thay đổi
Trần Thúc nhìn nhìn nàng, nhẹ giọng, lại có chút khó khăn cười nói, "Ta không dám ngủ......"
Đường Ngọc hiểu ý.
Hai người cũng không nói chuyện, chỉ nhìn đối phương, mỉm cười với nhau
Dường như cười cho một giấc mộng hoang đường, bây giờ rốt cuộc đã tỉnh mộng, lại dường như may mắn có được cơ hội lần nữa, hắn và nàng vẫn như cũ.....
Nhà cũ có người chăm sóc, biết bọn họ muốn đến ở, mấy ngày trước cũng đã thu thập thỏa đáng.
Trong hoàn cảnh quen thuộc, Đường Ngọc nhớ lại rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, cũng nhớ tới đủ loại chuyện về sau......
Khi ở lại nhà cũ, tâm tình hoàn toàn không giống nhau lúc còn bé
Trần Thúc đi rửa mặt, Đường Ngọc đi trong viện
Trần Phong lo lắng cho nàng, vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng
Phu nhân có thai khoảng năm tháng rưỡi, nhưng bởi vì là phụ nữ có thai, cho nên thân mình rất nặng nề, cũng thực rõ bụng, giống như có thai bảy tám tháng......
Một đường này đều có đại phu đi theo, hầu gia cũng chưa dám qua loa
Đường Ngọc đi rất nhiều nơi trong nhà cũ, thư phòng ông ngoại, nàng từng ghé vào cửa sổ phòng ngoài tại thư phòng ông ngoại, xa xa nhìn thấy ông ngoại đang nói chuyện cùng một tiểu nam hài gầy yếu, tiểu nam hài kia nhìn về phía nàng, có chút thẹn thùng, cũng có hơi không thích nói chuyện, thường xuyên đi theo nàng, một khi đi cùng chính là cả ngày.
Ông ngoại nói, người thân của A Doãn đã qua đời, ngày sau chúng ta chính là người thân của hắn......
Đường Ngọc nhìn cánh cửa sổ kia xuất thần.
Chuyện rất lâu về trước, lần này sau khi khôi phục ký ức, dường như nhớ càng rõ ràng. Giống như thứ gì đó giấu ở nơi sâu thẳm trong ký ức, bị đánh thức từng chút, cũng không hề đột ngột.
Đường Ngọc tiếp tục đi về phía trước, đi qua hành lang dài trước thư phòng, mãi cho đến Tây Uyển.
Tây Uyển là viện tử mỗi lần nàng cùng mẫu thân, còn có cha tới chỗ ông ngoại sẽ ở lại, cha cùng mẫu thân rất ân ái, cũng rất thương nàng.
Mẫu thân trước khi ngủ sẽ kể chuyện xưa cho nàng nghe, cha sẽ nắm lấy tay nàng dạy nàng viết chữ......
Hai mắt Đường Ngọc nhẹ nhàng nhiễm hơi nước......
Ký ức trước đây giống như thủy triều vọt tới.
Sau lúc xảy ra chuyện ở Hoàn thành, nàng rất ít khi nhớ lại thời gian ông ngoại cùng cha mẹ còn sống, khi đó nàng từng một lần là Niếp Niếp may mắn nhất trên đời......
Bà ngoại luôn gọi nàng là Niếp Niếp
Nhưng từ sau khi Hoàn thành xảy ra chuyện, nàng là A Ngọc chỉ có tổ mẫu cùng cữu cữu
Nàng vẫn luôn kiêng dè suy nghĩ chuyện lúc trước, bởi vì càng suy nghĩ, liền sẽ càng nhớ nhung
Càng nhớ nhung sẽ càng sợ hãi, cũng luôn lo lắng những thứ tốt đẹp nhất bên cạnh, sẽ càng dễ dàng biến mất hầu như không còn chỉ trong một đêm
Giống như ngay lúc đó một cơn hỏa hoạn, đốt cháy nhà cũ đến bức tường đổ cũng không còn......
Ông ngoại cũng được, cha mẹ cũng được, đều bỏ mình trong ngọn lửa lớn kia, trở thành ký ức nàng không muốn đụng vào
Sau đó ở trong cung, tiếp theo lại rời cung, nàng vẫn luôn mâu thuẫn khi suy nghĩ chuyện trước đây
Cũng vẫn luôn nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng, so với người khác càng chú ý cẩn thận hơn, rồi lại biết rõ ràng, những thứ thoạt nhìn tốt đẹp, có lẽ có một ngày đều sẽ không còn, cho nên nàng vẫn luôn mong muốn chính là bên cạnh tổ mẫu, an an tĩnh tĩnh làm bạn cùng tổ mẫu vượt qua lúc tuổi già.
Cho đến sau khi mất trí nhớ, trở về nơi này, ký ức trước đây bị giấu ở chỗ sâu trong đáy lòng, tận lực không thèm nghĩ, lại ùn ùn kéo đến, mẫu thân dịu dàng động lòng người, phụ thân tao nhã như ngọc, còn có ông ngoại nho nhã, những người từng bước từng bước giấu ở đáy lòng, tính cả ký ức tốt đẹp trước đây, đều ở lần lượt hiện lên trong đầu.
- - mẫu thân, người làm sao gặp được cha?
- - mẫu thân thả diều ở vùng ngoại ô, diều đứt dây rơi xuống quyển sách trên tay cha con, lúc mẫu thân đi nhặt, vừa lúc cha con ngẩng đầu lên, sau đó, thật giống như tháng tư xuân về hoa nở, hoa thơm chim hót......
- - hì hì, vậy hiện tại người nhìn thấy cha, còn có hoa thơm chim hót không?
- - ừhm, vẫn còn giống, hơn nữa, có thêm một thứ......
- - thứ gì nha?
- - con a, tiểu A Ngọc ~
......
- - cha, cha thích con hơn, hay là thích mẫu thân hơn?
- - đều thích ~ bởi vì hai người đều là người quan trọng nhất của cha, không có thích hơn, chỉ có nhất, hai cái nhất.
- - chỉ là mẫu thân nói mẫu thân thích con hơn
- -......
- -......
- - mẫu thân con nói đúng, nàng nói cái gì đều đúng ~
......
- - ông ngoại, về sau trưởng thành, người có thể dạy con đọc sách không?
- - đương nhiên rồi, hiện tại đã có thể, tới đây, Niếp Niếp
- - đây là chữ gì nha?
- - Đường Ngọc ~ tên của con.
- - ông ngoại, Ngọc là có ý gì?
- - trân bảo, đồ trân quý nhất, Niếp Niếp là bảo vật trân quý nhất trong lòng cha mẹ, ông ngoại cùng bà ngoại
......
"A Ngọc?" Trần Thúc vào trong phòng, thấy nàng nhìn một chỗ xuất thần hồi lâu.
Đường Ngọc chậm rãi xoay người, khi nhìn về phía hắn, Trần Thúc thấy đáy mắt nàng đều là hơi nước......
"A Ngọc, sao vậy?" Trần Thúc có chút lo lắng, vừa rồi hắn chỉ là đi nhĩ phòng một chuyến, rửa mặt một lát, nhưng ra tới sao lại có dáng vẻ này, sớm biết hắn sẽ không đi......
Trần Thúc khẩn trương tiến lên, trong mắt tràn ngập lo lắng, Đường Ngọc cũng tiến lên, duỗi tay ôm lấy hắn, đầu dựa vào trong lòng ngực hắn
Trần Thúc không biết nàng bị làm sao
- - a Ngọc, có một ngày, con còn sẽ gặp được một người đối xử với con như trân bảo
Trần Thúc duỗi tay, chậm rãi xoa tóc đen trên đầu nàng, "Không có việc gì, ta ở đây."
Đúng vậy, hắn vẫn luôn ở đây.
Bất luận trời trong, hoặc mưa to gió lớn.....
Hắn đều ở đây
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Còn có mấy ngày liền đến tháng sáu, xe ngựa đến bên ngoài Giang thành.
Bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng Trần Phong, "Hầu gia, phu nhân, là Mậu Chi công tử mang theo tiểu thế tử tới, còn có Kiến Bình Hầu thế tử, thế tử phu nhân mang theo tiểu công tử cùng tiểu tiểu thư ~"
Trần Phong vừa dứt lời, Trần Thúc vén mành lên, Đường Ngọc vừa vặn có thể từ cửa sổ xe nhìn thấy Mậu Chi ôm tiểu Sơ Lục đang nôn nóng nhìn xung quanh, mà tiểu Sơ Lục trong lòng ngực Mậu Chi nôn nóng gặp được nàng, "Nương!"
Hốc mắt Đường Ngọc đột nhiên đỏ lên, "Sơ Lục! Là Sơ Lục!"
Đường Ngọc kích động chuyển mắt nhìn về phía Trần Thúc, "Sơ Lục tới......"
Trần Thúc biết trong lòng nàng kích động.
Từ tháng hai đến tháng sáu, gần bốn tháng thời gian, đã trải qua quá nhiều việc, nàng nhất định rất nhớ Sơ Lục.....
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Trần Thúc vén mành lên
"Trường Doãn" Cho đến giờ phút này, Viên Liễu dường như mới thở phào một hơi, "A Ngọc đâu?"
Trần Thúc cười cười, "Chậm một chút."
Trần Thúc dắt Đường Ngọc xuống xe ngựa, Sơ Lục khóc đến sướt mướt, "Nương!"
Sơ Lục mắt thấy liền muốn nhào về phía Đường Ngọc
Mất công Mậu Chi ôm chặt hắn, "Sơ Lục, bụng mẫu thân con còn có đệ đệ muội muội đó ~"
Kỳ thật Mậu Chi cũng đã sớm treo hai hàng nước mắt ở khóe mắt, chỉ là lúc cần nhắc nhở Sơ Lục, thì vẫn phải nhắc nhở.
"Mậu Chi......" Đường Ngọc nhìn về phía hắn.
Lúc trước mợ mất, nàng chính là mang Sơ Lục về Bình Nam, nhưng không về kịp, sau đó nàng lại xảy ra chuyện, Mậu Chi nhất định rất khó chịu.
Mậu Chi cắn môi, "Tỷ tỷ trở về thì tốt rồi, cái gì cũng đều tốt."
"Sơ Lục, tới chỗ cha này." Trần Thúc duỗi tay.
Sơ Lục nhào vào trong lòng Trần Thúc, "Cha ~"
Trần Thúc ôm Sơ Lục, Đường Ngọc bước lên trước cùng hắn ôm, "Sơ Lục, nương nhớ con......"
Sơ Lục ôm Đường Ngọc không buông, "Nương, về sau Sơ Lục sẽ không kén ăn, mẫu thân cho ăn cái gì sẽ ăn cái đó! Mẫu thân bảo ngủ liền ngủ, cũng không đòi chơi, mẫu thân, người không đi......"
Những lời này trước đây Sơ Lục chưa bao giờ nói cùng Mậu Chi và Lê ma ma, bây giờ, bỗng nhiên mở miệng, mọi người đều ngơ ngẩn.
Đường Ngọc ôm chặt bé, "Không đi, mẫu thân không đi nữa, Sơ Lục ngoan."
Sơ Lục ôm nàng hồi lâu mới buông ra
Chờ đến rốt cuộc Sơ Lục đã bình ổn cảm xúc, Đường Ngọc mới chuyển hướng về phía Thịnh Liên Húc cùng Viên Liễu bên cạnh, trên đường, Đường Ngọc đã nghe Trần Thúc nói, Thịnh Liên Húc cùng Viên Liễu vẫn luôn ở lại Giang thành bên cạnh Sơ Lục, lại chiếu cố công việc Kính Bình Hầu phủ, nếu không có hai người bọn họ, Trần Thúc nơi nào yên tâm tiến Bắc
Đường Ngọc nhìn về phía phu thê hai người bọn họ, Thịnh Liên Húc ôm Bình An, Viên Liễu ôm Như Ý.
Đường Ngọc nước mắt lưng tròng, "Đa tạ."
Cái khác, kỳ thật đều bên trong câu đa tạ.
Viên Liễu buông Như Ý, tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm nàng, vừa khóc vừa cười, "A Ngọc, muội rốt cuộc đã bình an trở lại, bỉ cực thái lai."
Đường Ngọc cũng ôm chặt nàng, "Mượn cát ngôn của tỷ."
Khi hai người ôm nhau, Thịnh Liên Húc cũng mới nhìn về phía Trần Thúc, hai người nhìn nhau cười, giống như đã cùng nhau trải qua khóa rèn luyện dài nhất, mỏi mệt nhất, cuối cùng được thông qua, rồi lại mang theo vui mừng.
"Ổn không?" Thịnh Liên Húc hỏi.
Trần Thúc gật đầu, "Đều đã qua."
Kỳ thật chuyện Diệp Lan Chi, Thịnh Liên Húc ít nhiều đã nghe nói, hiện nay, theo như lời Trần Thúc nói, đều đã qua.
Bao gồm cả phế đô, đều đã qua.
Đường Ngọc lúc này mới nhìn về phía Bình An cùng Như Ý, "Bình An, Như Ý, đã lâu không thấy."
Bình An Như Ý đều nhìn kỹ nàng, Như Ý hỏi, "Thẩm thẩm, là đệ đệ muội muội sao?"
Có thai gần sáu tháng, thân mình Đường Ngọc đã hiện rất rõ
Trước đó Trần Thúc sợ lão phu nhân, còn có mấy người Viên Liễu lo lắng, vẫn luôn không có nói cho bọn họ biết chuyện Đường Ngọc mất trí nhớ cùng song thai, cho nên Viên Liễu mới nhìn nhiều hai mắt.
"Đường Ngọc, là song thai?" Viên Liễu là người từng trải, khi nàng mang thai năm sáu tháng, thân mình đã không giống người khác
Đường Ngọc mỉm cười gật đầu.
Viên Liễu nửa kinh hỉ, nửa là lo lắng.
Lúc trước khi nàng sinh Bình An Như Ý, không thiếu chịu tội, suýt nữa đã chịu không nổi
Sau khi sinh xong Bình An Như Ý, nàng lại nghỉ ngơi khoảng một năm mới khỏe lại
Đường Ngọc chuyến này nhất định không thiếu lo lắng hãi hùng, Viên Liễu lo lắng cho nàng.
"Về phủ trước rồi nói sau, tổ mẫu hẳn là đang đợi." Trần Thúc nhắc nhở.
Thịnh Liên Húc hiểu ý, Trần Thúc hẳn là giấu Đường Ngọc việc gì, sợ Viên Liễu nói cái gì đó, khiến Đường Ngọc lo lắng......
Một chiếc xe ngựa ngồi không đủ, Thịnh Liên Húc cùng Viên Liễu mang theo Bình An Như Ý lên một chiếc xe ngựa khác; Trần Thúc, Đường Ngọc cùng Sơ Lục và Mậu Chi ở một chiếc xe ngựa, Sơ Lục ngồi ở trong lòng Trần Thúc, nhếch miệng cười, dọc theo đường đi cao hứng đến nỗi không khép miệng được, còn Mậu Chi nói cùng Trần Thúc và Đường Ngọc chuyện tổ mẫu mấy tháng nay, còn có chuyện Kính Bình Hầu phủ
Đường Ngọc nhìn Mậu Chi, khí khái đủ đầy, khí độ vừa vặn, đã là bộ dáng thiếu niên khí phách hăng hái
Trần Thúc cũng nhìn về phía hắn, cũng cảm giác thời gian trôi qua thật sự nhanh.
Chờ đến cửa hầu phủ, mấy người Phạm Cù tới đón, còn có mấy người Hồ Quang Thư, Cố Tới
"Phu nhân!"
Đường Ngọc mỉm cười.
Bên cạnh, Lê ma ma tiến lên, "Phu nhân ~"
Đường Ngọc lại không nhịn được nước mắt chảy xuống dưới, "Lê ma ma!"
Lê ma ma kích động đến nói năng có chút lộn xộn, "Phu nhân trở về......"
Trần Thúc một tay ôm Sơ Lục, một tay nắm tay nàng, ấm giọng nói, "A Ngọc, chúng ta về nhà đi."
"Ừhm." Đường Ngọc nhẹ giọng.
......
Vào trong viện, lão phu nhân thấy nàng, bước nhanh lên đón
Thảo Diên đỡ lão phu nhân, lão phu nhân lão lệ tung hoành như cũ, "A Ngọc......"
"Tổ mẫu." Đường Ngọc bước nhanh.
"Chậm một chút, chậm một chút ~" lão phu nhân dặn dò.
Bên cạnh Đường Ngọc có Trần Thúc, Trần Thúc nói, "Tổ mẫu yên tâm, có con đây ~"
Lão phu nhân nửa là kích động, nửa là khổ sở rơi lệ, "Con chịu khổ."
Lần này trở về, thân mình đã nặng nề như vậy, đoạn đường trước đây kinh tâm động phách như vậy, một phụ nhân khuê phòng như nàng làm sao chịu đựng được?
Đường Ngọc tiến lên ôm bà, "Tổ mẫu, con đã trở về."
Lão phu nhân cũng ôm nàng, giọng nói run run, "Trở về thì tốt, trở về thì tốt......"
......
Đêm nay, Đường Ngọc ngồi nói chuyện cùng tổ mẫu hồi lâu, Mậu Chi, Trần Thúc cùng Sơ Lục vẫn luôn ở bên cạnh
Lão phu nhân sợ nàng mệt, đuổi nàng trở về nghỉ ngơi, Trần Thúc ấm giọng nói, "Về nhà rồi, tương lai còn dài, ngày mai lại đến chỗ tổ mẫu."
Đường Ngọc gật đầu, "Tổ mẫu đừng lo lắng, con khỏe, ngày mai lại đến thăm người"
Lão phu nhân ứng lời
Ra khỏi viện, Tiểu Mễ cầm đèn đi phía trước, Đường Ngọc cùng Trần Thúc mỗi người dắt một bàn tay Sơ Lục cùng bé đi về viện của mình
Với Sơ Lục mà nói, cha mẫu thân đều đã trở lại, không có chuyện gì vui vẻ hơn chuyện này, Sơ Lục ngâm nga ca dao......
Là một bài ca dao Vạn Châu, tưởng niệm mẫu thân.
Khi Đường Ngọc rời đi, bé còn chưa biết hát, bây giờ cũng đã thuần thục.
Bình Á nói, "Tiểu thế tử mỗi ngày ở cùng Lê ma ma, đã sớm biết hát."
Một đường về viện, Sơ Lục hát một đường, tiếng ca du dương, như chim hoàng oanh......