Trần Thúc nói, "Cữu cữu nàng sau khi qua đời, thân thể mẫu thân Mậu Chi vẫn luôn không khỏe, ta đã tìm đại phu hỏi qua, là bệnh lao, hẳn là đã có từ rất lâu về trước, vẫn luôn đang chữa trị. Nhưng cữu cữu nàng mất, có lẽ là nguyên nhân làm bệnh tình nặng thêm, một hai năm nay lại vẫn luôn dẫn theo Mậu Chi bên cạnh nàng, vốn nghĩ về lại Tệ Châu đến nương nhờ nhà cha mẹ nàng, nhưng trong nhà cũng không nhận, lại cho người đuổi ra ngoài, ta cũng đã nhờ đại phu khám qua, rất có thể, chịu không nổi một hai năm......"
Đường Ngọc cả người cứng đờ.
Trần Thúc tiếp tục nói, "Trước đây một phần tiền thuê cửa hàng trong nhà nàng, là cữu cữu nàng nhờ một bằng hữu khác thu hộ, cứ nửa năm đưa đến cho mẫu thân Mậu Chi một lần, mẫu tử bọn họ coi đây là nguồn sinh sống. Sau đó bọn họ tới Tệ Châu thành, bằng hữu cữu cữu nàng vẫn luôn hết lòng hỗ trợ đưa đến nơi này."
Đường Ngọc chuyển mắt nhìn về phía bóng dáng nho nhỏ kia, nếu không phải do một phần tiền thuê này, có lẽ, nàng vĩnh viễn sẽ không biết cữu cữu còn có một nhi tử
Một bên, âm thanh Trần Thúc trầm thấp nói, "Kỳ thật..... A Ngọc, ta đã thấy mẫu thân Mậu Chi......"
Đường Ngọc kinh ngạc.
Trần Thúc rũ mi nói, "Kỳ thật mười hai năm trước, đúng ra là, cữu cữu nàng muốn đến Tệ Châu thành cầu thân, nhưng cả nhà Hà gia gặp biến cố, cữu cữu nàng dẫn nàng chạy trốn trở về Miểu thành. Sau khi nàng vào cung không bao lâu, cữu cữu nàng lo lắng liên lụy mẫu thân Mậu Chi, đến Tệ Châu thành một chuyến, vốn là vì không muốn chậm trễ đối phương, nhưng mẫu thân Mậu Chi kiên trì. Nhưng nếu Hà gia vẫn còn thì đỡ, nhưng khi đó bất luận Hà gia xảy ra chuyện gì, cữu cữu nàng đều không thể nói, cho nên Dương gia cũng không đồng ý gả mẫu thân Mậu Chi cho cữu cữu nàng. Mẫu thân Mậu Chi quyết định dứt khoác, lập tức bỏ đi cùng cữu cữu nàng, vẫn luôn ở Nguyễn trấn phụ cận Miểu thành. Cữu cữu nàng chạy đi chạy lại giữa Nguyễn trấn và Miểu thành, vừa chiếu cố mẫu tử Mậu Chi, vừa chiếu cố tổ mẫu nàng, cho đến năm trước, cữu cữu nàng ngoài ý muốn qua đời."
Trần Thúc bỗng nhiên nói tới, Đường Ngọc có chút không kịp phản ứng.
Thật lâu sau, Đường Ngọc mới trầm giọng nói, "Trần Thúc, ta muốn gặp Dương tẩu và Mậu Chi."
Vào đêm, trong phòng đơn sơ chỉ đốt một ngọn đèn dầu
Dương tẩu nhìn Đường Ngọc ngồi đối diện, trong mắt giấu không được ướt át, "Trước đây cữu cữu con nói con đang ở trong cung, ta còn đang suy nghĩ, sau khi cữu cữu con qua đời, có khả năng ta sẽ không được gặp con nữa, nhưng không nghĩ tới, có thể nhìn thấy con ở Tệ Châu thành, A Ngọc."
Chóp mũi Dương tẩu ửng đỏ, cũng thỉnh thoảng dùng khăn tay che miệng mũi ho khan.
Hốc mắt nàng hãm sâu, vừa nhìn thấy bộ dạng liền biết thân thể không tốt, thấy Đường Ngọc, hai người ngồi đối diện trước bàn, ánh mắt nàng kích động, kích động lại pha chua xót, nức nở nói, "Con và cữu cữu con có vài phần giống nhau, ta chỉ là...... Nhìn thấy con, lại có chút nhớ tới cữu cữu con......"
Dương tẩu nói, tựa thanh đao cùn cứa vào đáy lòng Đường Ngọc
Khăn trong tay đã sớm bị nước mắt thấm ướt, Đường Ngọc lấy từ túi tay áo ra khăn tay của mình đưa cho nàng.
Dương tẩu nhìn nhìn nàng, duỗi tay nhận, nhẹ giọng nói cảm tạ.
Chuyện trước kia, Trần Thúc đã nói với nàng, nhưng khi đó cữu cữu còn sống, cho dù có khó khăn cũng không tính là khổ, khổ nhất, hẳn là những ngày sau khi cữu cữu qua đời, Đường Ngọc nhẹ giọng nói, "Một hai năm nay, người và Mậu Chi đã trải qua như thế nào?"
Kỳ thật Dương tẩu đã khổ tâm từ lâu, vốn là nghĩ cảnh đời đổi dời, thân thể của mình cũng rất nhanh sẽ không chịu được, muốn cho Mậu Chi ngày sau có nơi chốn trở về, cho nên mới dẫn Mậu Chi trở về Tệ Châu thành, nhưng không ngờ, cha mẹ không chỉ không nhận nàng, mà còn đuổi nàng ra khỏi cửa, nàng có rất nhiều lời không thể bộc bạch cùng ai khác
Trước đây Trần Thúc tới, chỉ nói là bằng hữu của cha Mậu Chi, nói cha Mậu Chi có gửi một ít bạc ở chỗ hắn, nhờ hắn mang đến mẫu tử bọn họ, hắn còn dẫn theo đại phu tới xem bệnh. Nhưng từ thần sắc của đại phu, Dương tẩu cũng biết thời gian của mình hẳn là không còn dài, nàng lo lắng nhất là Mậu Chi tuổi còn nhỏ, không có người chiếu cố.
Bây giờ, Đường Ngọc xuất hiện, giống như khổ sở, áp lực, tưởng niệm, cảm thán tích tụ trong lòng Dương tẩu đã lâu, rốt cuộc cũng có thể nói ra, nhưng lại mở miệng nói là, "Mậu Chi rất hiểu chuyện, làm cho người ta rất ưa thích......"
Trong mắt Đường Ngọc cũng hơi hơi mờ mịt.
......
Ngoài phòng, Hà Mậu Chi ngồi trên xích đu
Trần Thúc cũng ở bên cạnh
"Đó là tỷ tỷ của đệ sao?" Hà Mậu Chi hỏi.
Trần Thúc hơi kinh ngạc, "Sao đệ đoán được?"
Hà Mậu chi cúi đầu nói, "Khi cha đệ còn sống, đệ có nghe cha nói, đệ có một biểu tỷ, nhưng mà vẫn mãi chưa gặp được. Vừa rồi ở chỗ sân bóng, lúc đệ thấy tỷ tỷ, cảm thấy tỷ ấy với cha đệ có chút giống, sau đó lúc nhìn đệ, biểu tình của tỷ ấy không giống người khác. Đệ mới đoán, tỷ ấy có thể là biểu tỷ của đệ hay không?"
Trần Thúc không ngờ đứa nhỏ này lại là đứa con nít ranh.
Trần Thúc gật đầu, "Đúng."
Hà Mậu Chi lại nói, "Vậy, tỷ ấy mới từ trong cung ra sao?"
Trần Thúc lại lần nữa gật đầu, "Đúng vậy."
Hà Mậu Chi trầm giọng nói, "Đáng tiếc cha đệ đã qua đời, cha đệ nằm mơ cũng sẽ mơ thấy tỷ tỷ, có đôi khi ngủ không được, sẽ ngồi ở trong viện, có một lần đệ đi tiểu đêm, cha đệ đã nói với đệ, cha đang nhớ biểu tỷ của đệ. Hiện tại tỷ tỷ đã trở lại, nhưng cha lại không còn nữa, cha đệ nếu có thể nhìn thấy tỷ tỷ, nhất định rất cao hứng."
Hà Mậu Chi dáng người nhỏ gầy, khi Trần Thúc nhìn hắn, đều sẽ nghĩ đến khi mình còn nhỏ
Cũng sẽ nghĩ đến, lúc ấy trong nhà gặp bất trắc, tổ mẫu cho Chu ma ma dẫn hắn chạy trốn tới Bình Nam, đến Hoàn thành tìm Hà gia gia nhờ giúp đỡ
Trên đường đi, thị vệ đi theo đều đã chết, Chu ma ma cũng không còn
Hà gia gia thu nhận hắn, nói hắn không được gọi là Trần Thúc nữa, mà gọi là Trường Doãn.
Hắn ở chỗ Hà gia gia, qua hai tháng không tính là những ngày kinh hoảng, vốn là... vốn là....hắn cho rằng những ngày như vậy sẽ vẫn luôn tiếp tục trôi qua, cũng gặp được Đường Ngọc khi còn nhỏ
Nhưng cánh tay của thiên gia vẫn duỗi tới Bình Nam cùng Hoàn thành, Hà gia chìm trong biển lửa......
Cha Đường Ngọc dẫn theo bọn họ trốn ra khỏi nhà, nhưng đến cuối cùng, rời khỏi Hoàn thành chỉ có hắn cùng Đường Ngọc, hắn sinh bệnh, cuộn trong lòng Đường Ngọc, chuyện hắn sợ nhất, chính là Đường Ngọc sẽ bỏ mặc hắn, nhưng trong lòng có nhiều nhất, chính là áy náy cùng khổ sở.
Nếu không phải do hắn, Hà gia cũng sẽ không có mầm tai hoạ
Ông ngoại Đường Ngọc cùng cha mẹ, đều sẽ không chết ở Hoàn thành......
Trần Thúc rũ mắt.
Bên cạnh, Hà Mậu Chi lại tò mò nhìn hắn, "Vậy còn huynh? Huynh là tỷ phu của đệ sao?"
Trần Thúc dừng một chút, ôn hòa cười nói, "Nhãn lực của đệ không tồi"
Hà Mậu Chi nghiêm túc đánh giá hắn.
Có lẽ là bị nhìn đến chột dạ, Trần Thúc lại bổ sung nói, "Bây giờ còn chưa phải, nhưng rất nhanh thì đúng thôi......"
Hà Mậu Chi nhíu mày.
Hắn đưa đầu tới gần bên cạnh dây thừng xích đu, nghiêm túc nói, "Đệ đừng ở trước mặt tỷ của đệ mà gọi ta là tỷ phu đấy, nàng sẽ tức giận ta, nhưng sau lưng, có thể gọi, gọi càng nhiều càng tốt."
Ánh mắt Hà Mậu Chi vi diệu.
Trần Thúc nhìn nhìn ná trong tay hắn, hiểu ý nói, "Đệ lén gọi ta tỷ phu, ta có thể chơi bắn ná với đệ."
Hà Mậu Chi nhìn nhìn ná trong tay mình, Trần Thúc nhìn hắn chớp chớp mắt.
......
Có lẽ là chơi đến thân thiết, Hà Mậu Chi cũng nói với Trần Thúc chuyện ông ngoại cùng bà ngoại, "Đệ không thích bọn họ, mẫu thân nói, nếu mẹ qua đời, sẽ cho đệ đến ở cùng bọn họ, nhưng đệ không muốn."
Trần Thúc cũng nhắm chuẩn ná, "Mỗi người đều có nỗi khổ tâm, mẹ đệ cũng có khổ tâm của mẹ đệ, chờ khi đệ lớn lên, đệ sẽ hiểu rõ."
Hà Mậu Chi vốn cũng đã nhắm chuẩn, lập tức, quay đầu nhìn hắn, ná trong tay vẫn được kéo ra, lại nói cùng hắn, "Dù sao đệ cũng không thích ông ngoại, bà ngoại gì đó."
Hà Mậu Chi nói xong, mắt thấy sắp phải buông tay, vừa lúc Đường Ngọc từ trong phòng bước ra
Ná của Hà Mậu Chi vừa lúc nhắm ngay cửa ra vào phòng, nhẹ buông tay, Trần Thúc cả kinh, duỗi tay ngăn lại, chỗ chắn ná đều bị chấn đến chết lặng, đau nhức một hồi
"Tỷ phu!" Hà Mậu Chi bị dọa sợ.
"Không có việc gì." Trần Thúc sợ dọa hắn ngã, càng sợ ná vừa rồi làm Đường Ngọc bị thương
Đường Ngọc từ trong phòng đi ra, hốc mắt đều ửng đỏ, Trần Thúc tự nhiên giấu tay sau người, không cho nàng thấy, "Gặp chưa?"
Đường Ngọc gật đầu.
Trần Thúc lại nhìn về phía Hà Mậu Chi, ánh mắt Hà Mậu Chi vẫn luôn đặt trên người Đường Ngọc
Đường Ngọc nửa ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói, "Mậu Chi, ta là Đường Ngọc, biểu tỷ của đệ, cha đệ là cữu cữu của ta, ta tới thăm đệ cùng mợ."
Trần Thúc nghe miệng nàng gọi mợ, biết được hai người hẳn đã nói rất nhiều chuyện
Hà Mậu Chi cắn môi, "Biểu tỷ, bệnh của mẫu thân đệ có thể trị khỏi không?"
Hà Mậu Chi bỗng nhiên mở miệng hỏi, Trần Thúc cùng Đường Ngọc hai người đều sửng sốt.
Kỳ thật Trần Thúc đã nói trước với Đường Ngọc, vừa rồi Dương tẩu cũng nói với Đường Ngọc, Đường Ngọc biết bệnh của mẫu thân Mậu Chi là trị không hết......
Ánh mắt Đường Ngọc hơi trệ, nhất thời không biết nên trả lời với hắn như thế nào mới tốt.
Có lẽ trước đây hi vọng vẫn luôn thất bại, kỳ thật Hà Mậu Chi cũng hoàn toàn không ôm hy vọng gì, nhưng hi vọng trong mắt hắn, Đường Ngọc cùng Trần Thúc đều không đành lòng dập tắt
Trần Thúc giải vây, "Mậu Chi, ngày mai ta cùng Đường Ngọc sẽ cho người mời đại phu tới, chúng ta cùng thử xem sao, được không?"
Đôi mắt vốn không mang bao nhiêu hi vọng của Hà Mậu Chi bỗng nhiên sáng lên, khóe miệng cũng bỗng nhiên nhếch lên, "Được!"
Đường Ngọc nhìn về phía Trần Thúc.
Lời này của Trần Thúc nói vừa đúng lúc, cũng có thể trấn an nhân tâm, mà vẫn không tính là nói dối Mậu Chi
Hắn đối nhân xử thế, nơi chốn mượt mà, cũng suy nghĩ dùm cho người khác
"Đi thôi, đi nhìn mẫu thân đệ trước." Trần Thúc lại dặn dò một tiếng.
Hà Mậu Chi được lời hẹn của Trần Thúc, rất cao hứng, lớn tiếng cười nói, "Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ phu!"
Trần Thúc cứng đờ, chuyển mắt nhìn về phía Đường Ngọc, Đường Ngọc không có nói gì, chỉ cúi người sờ sờ đầu Hà Mậu Chi, nhẹ giọng nói, "Mậu Chi, ngày mai ta lại đến thăm hai người."
"Dạ!" Hà Mậu Chi chạy như bay về trong phòng.
Đảo mắt, trong sân viện chỉ còn hai người Trần Thúc cùng Đường Ngọc
Hai người đều nhìn theo Hà Mậu Chi về phòng, lát sau, ánh mắt dần dần trầm xuống.
"Ta bảo Trần Nguyên thuê lại viện bên cạnh, rất gần, cũng tiện nữa." Trần Thúc nhẹ giọng nói, "Ngày mai lại đến đi."
Đường Ngọc chuyển mắt nhìn hắn, hơi nước trong ánh mắt còn chưa tan, ẩn ẩn trong hốc mắt, dường như cũng đâm vào đáy lòng hắn
Bóng đêm thực yên tĩnh, xung quanh cũng không có người khác.
Trần Thúc duỗi tay, ôm nàng vào trong lòng ngực, "Khóc đi, không ai nhìn thấy đâu.". truyện tiên hiệp hay
Đường Ngọc nắm chặt vạt áo hắn, vùi đầu vào lòng ngực hắn, ẩn ẩn nức nở.
Đáy lòng Trần Thúc giống như bị một lưỡi dao sắc bén vạch ra vết thương đỏ rực, có một ít lời, vẫn luôn giấu ở trong lòng, sâu không thấy, không thể lộ ra ngoài ánh sáng
Hắn không nghe được tiếng nàng khóc
Bóng đêm yên lặng, ánh trăng lạnh lẽo rơi vào bên trong viện, cũng chiếu vào trên người hắn, như phủ lên người hắn một tấm vải trắng sạch sẽ, âm thanh hắn trầm thấp mà nghẹn ngào nói, "A Ngọc, ta thực xin lỗi...... Do ta, ta liên lụy gia đình mọi người, làm cho Hà gia gặp phải tai họa bất ngờ này. Nếu ta không tới Hoàn thành cậy nhờ ông ngoại nàng, nếu ông ngoại nàng không thu nhận ta, ông ngoại nàng, cha nàng, mẹ nàng...... cũng sẽ không chết ở Hoàn thành, cữu cữu cùng mợ nàng cũng sẽ không......"
Trần Thúc không biết nên nói tiếp như thế nào, "Đường Ngọc, ta......"
Người trong lòng ngực lần nữa nắm chặt vạt áo hắn, cả người nhẹ nhàng run rẩy.
Trần Thúc im tiếng, tựa như đã hoàn toàn rối loạn