Thịnh Liên Húc quay đầu lại nhìn Tấn Vương một cái, thấy hắn vẫn nắm chặt nắm tay đứng tại chỗ cũ, hai mắt phiếm hồng, ngay cả chóp mũi dường như cũng hồng.
Thiếu niên khí trọng, cảm xúc cũng đều viết hết ở trên mặt. Mới vừa rồi bị Trần Thúc dọa còn có chút sợ. Nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng, cho nên vẫn đứng ở đó.
Trần Thúc vừa đi, phẫn nộ cùng sợ hãi dường như trung hòa lại, nếu không có cấm quân một bên ngăn cản, hẳn là hắn sẽ còn xông lên dây dưa cùng Trần Thúc.
Thịnh Liên Húc quay đầu, nhìn Trần Thúc nói, "Ngươi thật sự không đắc tội hắn?"
Trần Thúc gật đầu
Thịnh Liên Húc vẫn không tin, "Có khi nào ngươi đắc tội hắn mà lại không nhớ rõ không?"
Trần Thúc đạm thanh, "Ta làm sao biết được?"
"Cũng phải" Thịnh Liên Húc thở dài.
Mẫu phi Tấn Vương là Huệ phi, Huệ phi xuất thân hèn mọn, Tấn Vương ở trong số rất nhiều hoàng tử là một hoàng tử không được sủng ái
Trần Thúc làm sao biết được đắc tội với hắn khi nào?
Bỗng dưng, ánh mắt Trần Thúc hơi đình trệ
Từ khi hắn nhập kinh đến bây giờ, chỉ làm có một việc......
Trần Thúc quay đầu lại liếc nhìn Tấn Vương một cái.
"Nghĩ ra rồi?" Thịnh Liên Húc hỏi.
Trần Thúc lắc lắc đầu, cảm thấy có chút hoang đường, bèn không lên tiếng nữa.
......
Tại cửa trung cung, hai người Thịnh Liên Húc cùng Trần Thúc lần lượt lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi cửa cung.
Lục Miện Thành đã đi trại nuôi ngựa Tây Giao trước, hai người Thịnh Liên Húc cùng Trần Thúc từ trong cung đi xe ngựa đến, ước chừng mất khoảng một canh giờ đi đường
Xe ngựa chạy đi ngoại ô kinh thành, Thịnh Liên Húc thở dài, "Thái nãi nãi nói, hiện giờ hoàng thất chướng khí mù mịt, từ trên xuống dưới đếm không ra có bao nhiêu người tốt, chỉ có tiểu tử Tấn Vương kia vẫn còn tính là thanh lưu, thái nãi nãi rất thích hắn......"
Trần Thúc không có lên tiếng. Trong lòng lại nghĩ, Tấn Vương kia bộ dạng thiếu tâm nhãn, so với đất đá gỗ mục cũng kém không bao nhiêu......
Thịnh Liên Húc khoanh hai cánh tay, tiếp tục nói, "Huệ phi trước đây chỉ là cung nữ, ở trong cung cũng không có địa vị gì. Từ lúc Huệ phi sinh hạ Tấn Vương, mẫu bằng tử quý, mấy năm nay ngầm chịu không ít giày vò. Nếu không tại sao có thể nói Tấn Vương cũng coi như là một dòng nước trong? Tiểu tử này mấy năm nay vậy mà đối nghịch cùng mẫu phi mình, làm cho Huệ phi nghẹn một bụng tức giận, nhưng hai mẹ con hắn ngược lại cũng không ảnh hưởng đến con mắt người khác, cho nên đến bây giờ vẫn còn sống tốt tại nội cung. Nếu không vừa rồi sao ta lại cảm thấy kỳ quái hắn đi gây chuyện với ngươi để làm cái gì?"
Trần Thúc không có lên tiếng.
"Mặc kệ hắn" Người không liên quan, Trần Thúc xưa nay không quan tâm.
Thịnh Liên Húc cười nhạt một tiếng, "Cũng đúng, người không liên quan, Trường Doãn ngươi có khi nào quan tâm đâu......"
Huống hồ, lần này Trường Doãn về kinh một chuyến vốn là do có mục đích khác
Cho nên thời điểm trước đây khi Kiến Minh hỏi Trường Doãn, sở dĩ hắn im miệng không nói tiếng nào, ngay cả bọn họ hắn cũng đều gạt, là vì sợ để lộ tiếng gió ra ngoài.
Ngay cả Kiến Minh cùng hắn đều tin thì người khác mới có thể tin được, lần này Trường Doãn nhập kinh dựa trên danh nghĩa muốn cưới công chúa......
Những người khác ở kinh thành cùng thiên gia sẽ không thể dự đoán được Vạn Châu bên kia dám có hành động. Cho nên từ khi hắn vào kinh thì đã bắt đầu rút củi dưới đáy nồi rồi
Bánh xe cuồn cuộn, làm cho đường đi cát bụi mịt mù
Sắp đến ngoại ô, Thịnh Liên Húc vén mành lên, nhìn nhìn ra bên ngoài, xác nhận không có người đi theo xe ngựa, mới chậm rãi thu hồi tươi cười trên mặt, "Hoàng thất suy thoái, bên trong Yến Hàn quốc có rất nhiều đôi mắt dòm ngó nhưng cũng không có ai dám gây động tĩnh, ai chọc thủng tầng giấy này đầu tiên thì người đó chính là chim đầu đàn. Người bên ngoài đều ước gì có người động thủ trước, như vậy bọn họ đã có cơ hội quan sát, lại có lý do mượn cớ xuất binh giành phần ích lợi cho mình. Cho dù ngươi có Vạn Châu chung linh dục tú*, sản vật phong phú, ngươi lật đổ thiên gia, vào tay cũng là quân bài bỏ đi, ngươi thật sự muốn làm chim đầu đàn?"
*chung linh dục tú: tụ hội anh linh, hun đúc xinh đẹp. Ở đây đang nói tới anh tài tụ hội
Thịnh Liên Húc ghé sát vào, "Hay là đầu óc nóng lên, tận dụng mọi thứ, đập nồi dìm thuyền chỉ vì muốn báo thù?"
Thịnh Liên Húc nói xong, lại không khỏi nắm chặt lòng bàn tay
Trần Thúc ở Phong Châu ngây người ba năm, hắn biết được Trần Thúc có bao nhiêu hận thiên gia. Hắn là sợ Trần Thúc vì muốn báo thù mà đem mình cùng Vạn Châu đắp vào đó, như vậy mất nhiều hơn được......
Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm, muốn mưu định làm việc gì, trước tiên cần phải xem xét thời thế, nghĩ kỹ đến hậu quả cùng đường lui.
Thịnh Liên Húc nhìn hắn, "Việc này không phải việc nhỏ, Trường Doãn, ngươi không thương lượng trước cùng thái nãi nãi sao?"
Trần Thúc né tránh ánh mắt hắn, không có lên tiếng.
Vậy chính là không có.
Thịnh Liên Húc thở dài, "Có phải nguyên nhân là đại ca hay không?"
Trần Thúc nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
Thịnh Liên Húc biết được mình đã đoán đúng, "Đại ca tìm ngươi, bảo ngươi đừng nói cho thái nãi nãi?"
Trần Thúc rũ mắt, "Đại ca hùng cứ ở biên quan, binh mã cường thịnh, trị quân nghiêm minh. Không ít quan viên trong triều đều đến đầu quân dưới trướng đại ca, tâm phúc nguyện trung thành trong quân rất nhiều. Quân tâm hướng về nơi nào, dân tâm sẽ hướng đến nơi đó, đây cũng là xu thế tất yếu. Yến Hàn hiện giờ loạn trong giặc ngoài, cần phải có minh quân, cũng cần phải có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, đại ca, hai thứ này đều có."
Thịnh Liên Húc thở dài, "Lời tuy như thế, nhưng trước mắt thế cục chưa sáng tỏ, những quan viên này cùng trong quân đều đang quan sát, cũng sẽ không theo đại ca toàn bộ, chỉ có ngươi......"
Trần Thúc nhẹ giọng, "Cho nên ta không giúp hắn, còn ai sẽ giúp hắn?"
Thịnh Liên Húc nghẹn lời.
Trần Thúc nói, "Đại ca có ân với ta, ta báo thù nhà, hắn lấy thiên hạ......"
Thịnh Liên Húc muốn nói lại thôi.
Lời này nói cũng không sai......
Thịnh Liên Húc trầm giọng nói, "Thái nãi nãi nói trong mấy người chúng ta, ngươi trầm ổn nhất, Kiến Minh thẳng thắn nhất, đại ca lòng dạ cao, hơn nữa tâm tư nặng, ngươi giúp hắn lấy thiên hạ, thiên hạ có thể ổn định và hoà bình lâu dài không?"
Ánh mắt Trần Thúc không rời khỏi người hắn, "Còn có thể kém hơn hiện tại được sao?"
Thịnh Liên Húc hết cách phản bác.
Quan hệ mấy người bọn họ từ nhỏ với đại ca rất tốt, đại ca cũng vẫn luôn như huynh đệ chiếu cố bọn họ.
Thịnh Liên Húc vốn không chuẩn bị nói tiếp, nhưng vẫn không nhịn xuống được, "Từ xưa đến nay khi đã bước lên được vương vị, có được mấy người đối xử tử tế với người sau lưng? Vạn Châu của người vật hoa thiên bảo*, bách tính hưng thịnh, không có chỗ nào làm người ta kiêng kị?"
*vật hoa thiên bảo: vật đẹp như tinh hoa báu vật của trời
Trần Thúc cũng đã nghĩ tới những việc này, "Ta không có hứng thú đối với giang sơn xã tắc, cũng sẽ không ở lại trong triều, chờ đại cục đã định, ta liền rời kinh, cùng huynh một đường đi Phong Châu thăm thái nãi nãi."
Thịnh Liên Húc hít sâu một hơi, "Ngươi nói?"
Trần Thúc cười, "Ta nói."
Thịnh Liên Húc phun ra một ngụm trọc khí, lại chuyển lời, "Vậy việc dẫn theo tức phụ thì nói thế nào?"
Trần Thúc nhẹ "Ngô" một tiếng, từ từ nói, "Chờ chuyện bên này kết thúc, ta đi trước đón nàng, sau đó cùng nhau đi Phong Châu thăm thái nãi nãi."
Thịnh Liên Húc buồn cười, "Gạt quỷ thì có! Bát tự còn không có một tấm nào, bóng dáng tức phụ ngươi lấy ở đâu ra a?"
Trần Thúc chậm rì rì nói, "Đang trên đường đi Bình Nam rồi"
Thịnh Liên Húc: "......"
Đường Ngọc xuất phát từ Nghi thành đã có hơn mười ngày, một đường thuận lợi thông suốt.
Đi chung đường cùng tiêu cục, đích xác thuận lợi hơn đơn độc lên đường một mình rất nhiều
Khi nghỉ chân giữa đường tại quán trà lạnh, trong tiêu cục có người đi cho ngựa uống nước, có người ở lại giữ hàng, những người còn lại đều thay phiên nghỉ ngơi bên trong quán trà lạnh
Vào lúc đầu tháng tư, thời điểm buổi trưa trời cũng bắt đầu nóng.
Ngày một nóng hơn, người liền dễ dàng mệt mỏi, tinh lực không tập trung, phần lớn người áp tiêu sẽ tránh lên đường trong khoảng thời gian này
Bên trong quán trà lạnh, Đường Ngọc trâm ngọc vấn tóc, cổ áo buộc lại tỉ mỉ cẩn thận, ngồi ngay ngắn ở chỗ bàn vuông, vừa nghe Lưu Thanh Phong nói, vừa đặt bút, thay hắn viết thư nhà.
Tiêu đầu phụ trách áp chuyến tiêu lần này của Lư gia tiêu cục gọi là Lưu Thanh Phong, ước chừng khoảng trên dưới 25-26 tuổi, đã có hơn mười năm kinh nghiệm áp tiêu
Eo lưng thẳng tắp, cao lớn rắn chắc, lời nói cũng không nhiều lắm, lại lão thành ổn trọng, tiêu sư đồng hành đều rất tin cậy hắn.
Lưu Thanh Phong hàng năm đều thường xuyên ở bên ngoài, trong nhà chỉ có một mẹ già
Hắn sợ mẫu thân lo lắng, cho nên chỉ cần là áp tiêu bên ngoài thì cách mấy ngày đều sẽ nhờ người viết giùm hắn thư nhà, gửi về cho mẫu thân báo bình an.
Đây cũng là chuyện khiến cho Lưu Thanh Phong đau đầu nhất trên đường áp tiêu
Hắn một đường đều phải phí thời gian tìm người viết giùm thư, mỗi lần đến một chỗ, đều phải thay đổi người viết hộ. Một khi đã thay đổi người viết hộ thì ngôn từ lời nói đều hoàn toàn bất đồng. Người lớn tuổi vốn là mẫn cảm, một ít biến đổi trong đó liền có thể dễ dàng khiến mẫu thân trong nhà lo lắng.
Còn có đôi khi tìm được người, hắn lưu loát nói một đống nhưng đối phương lại qua loa vài nét bút, khi hắn về nhà nghe được mẫu thân nhắc đến, đều cho rằng hắn lúc ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ tới mức không nhẹ.
Một đường này có Đường Ngọc ở đây, thật ra đã giải quyết cho Lưu Thanh Phong phiền toái lớn này
Đường Ngọc tính tình ôn hòa, xử sự chu toàn có lễ, có bộ dạng thư sinh thanh tú, lại mất đi không ít cao ngạo của người đọc sách, rất dễ sống chung.
Thời điểm Đường Ngọc thay hắn viết thư, sẽ hỏi rất rõ ràng tường tận, từ ngữ dùng đến cũng rất châm chước.
Cuối cùng còn sẽ đọc lại cho hắn nghe, hắn cảm thấy tốt mới gửi đi ra ngoài.
Lưu Thanh Phong cảm kích.
Với Đường Ngọc mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, nhưng chuyện nhỏ không tốn sức này đã làm cho Lưu Thanh Phong chiếu cố nàng suốt trên đường đi
Trong quán trà lạnh, Đường Ngọc vừa lúc viết xong thư nhà, đọc lại cho Lưu Thanh Phong nghe.
Lưu Thanh Phong gật đầu, "Rất thỏa."
Một bên, một tiêu sư khác trêu ghẹo, "Tiêu đầu, ngươi cứ cách mấy ngày lại viết thư về nhà như vậy cũng không phải biện pháp, hẳn là nên sớm ngày cưới một tẩu tử về mới phải!"
Cái nghề áp tiêu này kỳ thật rất nguy hiểm, Lưu Thanh Phong thời trẻ đã có vị hôn thê, về sau đối phương nghe nói hắn đang làm nghề áp tiêu, hai nhà liền nháo lên trừ hôn ước.
Lưu Thanh Phong cũng đơn giản không để bụng chuyện này, một lòng đặt trên việc áp tiêu, tích cóp chút bạc trước rồi lại nói, cho nên hôn sự vẫn luôn chậm trễ.
Mấy năm nay mẫu thân thúc giục gấp vô cùng, nhưng việc sống còn trong tay lại không thể ngừng
Vốn hắn cũng là muốn chờ chuyến tiêu lần này kết thúc, liền nhìn xem có người thích hợp hay không, trước mắt nghe thủ hạ trêu ghẹo như vậy, Lưu Thanh Phong liếc mắt nhìn mấy người đó một cái.
Mấy người vừa cười vừa trốn, lại có người hiểu chuyện nhìn Đường Ngọc ở bên cạnh nói, "Đường công tử, ngươi có tỷ muội nào có thể giới thiệu được cho tiêu đầu chúng ta hay không? Ngươi cũng thấy rồi đó, tiêu đầu chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình hơi kém một chút, hì hì!"
Thấy Lưu Thanh Phong thật muốn đánh người, mấy người đều chạy đi.
Lưu Thanh Phong xin lỗi, "Mấy người này nói thật không lựa lời."
Đường Ngọc cười cười, "Không sao."
Quán trà lạnh trên quan đạo này chủ yếu là dùng làm chỗ dừng chân cho thương lữ, bình thường đều không nhỏ.
Người tiêu cục vẫn chưa ngồi đầy quán
Thời điểm Đường Ngọc cùng Lưu Thanh Phong nói chuyện, vừa lúc có một người khác đi vào, ngồi xuống tại một bàn cách đó không xa. Chủ quán trà lạnh tiến lên tiếp đón.
Người mới tới thấy đám người Lưu Thanh Phong là người tiêu cục nên không dám nhìn nhiều
Trong tiêu cục cũng có người theo dõi. Lưu Thanh Phong không cần để ý nhiều
Mấy người ngồi xuống, vừa uống trà, vừa tán gẫu, "Ngươi có nghe nói không? Tháng trước Tấn Vương phát sinh xung đột với Kính Bình Hầu, động thủ ở trong cung luôn, đã bị thiên gia phạt đi hành cung kiểm điểm rồi, chỉ sợ phải đợi đến sinh thần Thái Hậu qua đi Tấn Vương mới có thể hồi kinh."
Đường Ngọc vừa nâng chung trà lên đưa đến bên môi, chỉ là nghe thấy hai chữ tên người đó, đầu ngón tay không khỏi run run, nước trà tràn ra khỏi ly bất thình lình làm ướt cổ tay áo.
Tác giả có lời muốn nói
- Đường Ngọc: Cảm giác không đúng lắm...
- Trần Thúc: Ừm...