Nhớ tới trước đây khi ở Đào thành, hắn cũng nói với nàng, hắn từng mù
—— ta từ trên núi lăn xuống dưới, đụng vào đầu, một đoạn thời gian rất dài, đều nhìn không thấy…… Thái nãi nãi dẫn ta đến Phong Châu, vẫn luôn tìm người chữa bệnh cho ta…… Đoạn thời gian kia, trước sau có một năm, ta cho rằng ta không còn gì nữa……
Trong đầu nàng, bất luận lúc ở dịch quán trước đây, ở nhà nông hộ trong núi, hay là ở chỗ thái nãi nãi, chỗ mợ và Mậu Chi, hắn luôn có thói quen đốt một chiếc đèn, ban ngày cũng được, suốt đêm cũng được, đèn đều không tắt, chẳng sợ buông rèm trướng, chỉ có ánh sáng nhợt nhạt có thể chiếu vào, hắn đều sẽ giữ lại một chiếc đèn.
Bởi vì hắn sợ tối……
Đáy lòng Đường Ngọc giống như lại bị giày xéo lần nữa, nước mắt cũng lưng tròng
……
Thượng tuần tháng tám Trần Thúc về Miểu thành, bởi vì Miểu thành gần hơn Giang thành
Đường Ngọc cố gắng đến trung thu tháng tám mang tiểu Sơ Lục trở về phủ, thời gian tuy rằng cực kỳ căng, nhưng căng nhất chính là thời gian ban đêm nghỉ ngơi, nửa đêm đều lên đường, nghỉ ngơi trên xe ngựa, không làm chậm trễ hạ tuần.
Khi về phủ ở Miểu thành, Lan thúc ở cửa thành chờ đón, “Phu nhân.”
“Lan thúc.” Đường Ngọc nhìn nhìn hắn, lại nói cùng Lê ma ma, “Lê ma ma, chiếu cố Sơ Lục.”
Lê ma ma đáp lời
Đường Ngọc đơn độc xuống xe ngựa, cửa thành, gió có chút lớn, Đường Ngọc trầm giọng nói, “Lan thúc, thúc đúng sự thật nói cho ta biết, Trường Doãn có khỏe không?”
Đầu ngón tay Đường Ngọc nắm chặt, trong lòng khẩn trương.
Nàng sợ nhất tin tức trên đường đều bị Trần Thúc ngăn lại, cái gì cũng chưa truyền tới chỗ nàng, tựa như trước đây Trần Thúc bắt người khác không nói, cuối cùng do Phùng thúc lén bày mưu đặt kế, nàng mới biết được.
Lan thúc thở dài, “Phu nhân, không được tốt……”
Đường Ngọc ấm giọng nói, “Lan thúc, thúc cứ nói trước cho ta nghe.”
Lan thúc cúi đầu, sau một lúc lâu mới nói, “Phu nhân, lần này chỉ sợ hầu gia cần phải nằm trên giường thật lâu……”
Đáy lòng Đường Ngọc như bị dao cùn cứa qua, nhưng vẫn tiếp tục nói, “Lan thúc, thúc nói đi.”
Trên xe ngựa về phủ, trong đầu Đường Ngọc đều là lời Lan thúc vừa nói.
—— trước đây thân thể hầu gia thật sự không khỏe, điều dưỡng thật lâu, bây giờ…… Có chút giống lúc trước, gặp gió liền ho khan, ban đêm cũng ngủ không tốt, thực dễ dàng ra mồ hôi, thường xuyên ngồi cả đêm, lời cũng nói rất ít……
—— hầu gia không chịu uống thuốc, khi vừa mới về hầu phủ, liên tiếp sốt mấy ngày, ý thức có chút mơ hồ, sau đó bớt sốt, càng thêm sợ lạnh.
—— mỗi ngày đều sẽ hỏi một lần phu nhân khi nào trở về, nhưng hỏi xong lại dặn dò một tiếng, không cần nói cho phu nhân, hẳn là nhớ phu nhân.
—— mấy ngày trước đây, bỗng nhiên ban đêm đều đốt đèn, sau đó, ban ngày cũng bảo đốt đèn……
Sau đó, Lan thúc cũng nói không được.
Lan thúc là lão nhân hầu phủ tại Giang thành, rất thân thiết với Trần Thúc, lúc nói chuyện, trong mắt Lan thúc đều là hơi nước. Là trước đây đã thấy bộ dáng Trần Thúc lúc ốm yếu, khó khăn mong đến khi Trần Thúc khỏe lên, đột nhiên quay về cảnh này, làm cho Lan thúc, còn có Lê ma ma, những lão nhân chăm sóc bên cạnh Trần Thúc không tiếp thu được……
Đường Ngọc trấn an, “Trường Doãn sẽ tốt thôi”
Lê ma ma cũng rơi nước mắt.
Tiểu Sơ Lục duỗi tay, thay Lê ma ma lau nước mắt.
Trong ấn tượng của tiểu Sơ Lục, Lê ma ma chưa từng như thế, tiểu Sơ Lục tò mò mở to hai mắt nhìn.
Lê ma ma có chút nói không ra lời.
Đường Ngọc liền bế tiểu Sơ Lục, “Sắp gặp được cha rồi, con nhớ cha không?”
“Nhớ.” Tiểu Sơ Lục cười.
Đường Ngọc hôn lên mặt tiểu Sơ Lục, “Vậy đêm nay ở cùng cha được không?”
“Được!” Tiểu Sơ Lục vui mừng.
Xe ngựa chậm rãi dừng trước cửa hầu phủ, mành vén lên, thị vệ đặt bục bước chân, Đường Ngọc xuống xe ngựa. Rõ ràng hầu phủ đến chủ viện chỉ có một đoạn không xa, nàng bước chân nhanh hơn, lại tựa như lâu vô tận. Bên cạnh có tiểu Sơ Lục, nàng không thể chạy mau, tiểu Sơ Lục một hai phải tự mình chạy tới gặp cha, Đường Ngọc che chở bé
Khi sắp đến cửa viện, thấy Trần Thúc đứng dưới tàng cây.
Đường Ngọc không khỏi dừng chân, hốc mắt đột ngột đỏ.
“Cha!” Tiểu Sơ Lục đã nhào tiến lên
Trần Thúc vẫn luôn ở trong sân chờ bọn họ.
Tiểu Sơ Lục nhào lên trước, hắn nhìn không thấy tiểu Sơ Lục, chỉ có thể căn cứ tiếng bước chân nghe được, cùng tiếng tiểu Sơ Lục gọi hắn.
Trên mặt hắn cũng không quá nhiều sắc máu, lại ôn hòa như cũ
Khi tiểu Sơ Lục bổ nhào vào trong lòng ngực, khóe miệng hắn gợi lên ý cười đã lâu không có, “Sơ Lục”
Hắn hẳn là rất lưu ý, cho nên mới không bị tiểu Sơ Lục bổ nhào vào.
Nhưng Đường Ngọc thấy mày hắn hơi nhăn, là đã cố hết sức.
Tiểu Sơ Lục hôn mặt hắn, hắn hơi hơi giật mình, lát sau ôm chặt bé, cũng hôn lên trán bé
Một phía khác có tiếng bước chân tiến lên, Trần Thúc dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía phương hướng Đường Ngọc, chậm rãi đứng lên. Kỳ thật rõ ràng nhìn không thấy, Đường Ngọc tiến lên, nhẹ nhàng dựa vào lòng ngực hắn, duỗi tay vòng lấy hông hắn, “Thiếp nhớ chàng……”
Âm thanh nàng ôn hòa, trên người mang theo hương hải đường thanh đạm quen thuộc
Đầu ngón tay Trần Thúc nhẹ nhàng run rẩy, một lát sau mới cúi người ôm chặt nàng, âm thanh có chút nghẹn ngào nói, “Ta cũng vậy……”
Trong mắt Đường Ngọc đầy hơi nước, lại tận lực không cho hắn phát hiện.
“A Ngọc, ta đã trở về.” Âm thanh hắn thực nhẹ, như hồng vũ từ từ rơi vào đáy lòng nàng, mặc dù hắn chưa mở miệng nói, nàng cũng biết đoạn đường này hắn qua không dễ chút nào
“Chàng không có nuốt lời.” Nàng cũng nhẹ giọng.
Bất chợt, chỗ sâu nhất trong đáy lòng Trần Thúc tựa như sụp đổ, hắn biết cho dù hắn không nói, nàng đều hiểu rõ……
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Trung thu tháng tám, thời điểm về phủ đã gần đến hoàng hôn.
Tiểu Sơ Lục treo trên cổ Trần Thúc, ầm ĩ muốn tắm cùng cha
Đường Ngọc biết đoạn đường này tiểu Sơ Lục rất nhớ hắn, hận không thể lúc nào cũng ở cạnh bên hắn. Nhưng tiểu Sơ Lục tắm rửa làm ầm ĩ, muốn chơi nước thật lâu, Đường Ngọc sợ bé tắm cùng Trần Thúc, Trần Thúc cảm lạnh.
“Cha nhìn con tắm gội được không?” Đường Ngọc ôn hòa thương lượng cùng bé, “Đã lâu cha không gặp con, chờ con tắm gội xong, rồi cha lại tắm được không?”
Trần Thúc ấm giọng, “Nghe mẫu thân nói đi con.”
Sơ Lục lúc này mới gật đầu.
Tiểu Mễ cùng Bình Á đã chuẩn bị xong nước, Lê ma ma ôm tiểu Sơ Lục đi nhĩ phòng trước
Lê ma ma vốn muốn cởi xiêm y cho bé trước, nhưng tiểu Sơ Lục phải đợi cha cùng mẫu thân tới, Lê ma ma biết bé thấy trước mặt phụ mẫu, liền bắt đầu tùy hứng.
Đường Ngọc vừa lúc đỡ Trần Thúc đi vào, “Để cho con đi, Lê ma ma.”
Lê ma ma đáp ứng.
Đường Ngọc như lột trứng gà, lột tiểu Sơ Lục sạch sẽ.
Tiểu Sơ Lục sắp hai tuổi, có thể tự mình ngồi trong thau tắm rửa. Nhưng Sơ Lục hoạt bát hiếu động, ngồi trong thau tắm sẽ không thành thật, múc nước, nhảy nhót, muốn chơi thế nào thì chơi, cũng bắn nước đầy người Đường Ngọc cùng Trần Thúc
Tiểu Sơ Lục chơi thật sự vui vẻ, đặc biệt là đã lâu không gặp Trần Thúc, ở trước mặt Trần Thúc làm ầm ĩ.
Trần Thúc tuy rằng nhìn không thấy, nhưng cũng chơi với tiểu Sơ Lục thực vui vẻ.
Đường Ngọc không dám để tiểu Sơ Lục tắm lâu, cầm khăn tắm bọc bé đứng dậy, bé còn đang cười khanh khách.
Đáy lòng Trần Thúc tựa như hòa tan.
Đường Ngọc gọi Lê ma ma tới, Trần Thúc đang lau đầu cho tiểu Sơ Lục, Đường Ngọc để Lê ma ma đổi thau nước.
Lê ma ma thấy xiêm y hầu gia cũng ướt khá nhiều, hẳn là trước đây do tiểu thế tử làm ầm ĩ.
Tiểu Mễ mang theo nha hoàn thô sử trong viện tới xử trí.
Tiểu Sơ Lục được lau khô thực nhanh
Đường Ngọc nhẹ giọng nói, “Đi chơi với Lê ma ma một lát đi con.”
Tiểu Sơ Lục còn muốn cha.
Đường Ngọc nói, “Lát nữa cha tới tìm con”
Lúc này tiểu Sơ Lục mới được Lê ma ma ôm đi.
Tuy rằng vừa rồi Trần Thúc không tắm cùng tiểu Sơ Lục, nhưng vạt áo trước người ướt không ít, Đường Ngọc sợ hắn cảm lạnh.
Nước trong thau tắm đều đã được đổi, Đường Ngọc cởi xiêm y cho hắn
“Từ từ thôi.” Nàng dìu hắn vào trong nước.
Tiểu Sơ Lục không ở đây, nhĩ phòng bỗng nhiên an tĩnh lại.
Đường Ngọc đi lấy xiêm y cho hắn, trong nhĩ phòng ngoại trừ tiếng hít thở, phảng phất chỉ có tiếng nước.
Trần Thúc ngửa đầu dựa vào rìa thau tắm, nhớ tới tiếng Sơ Lục vừa cười, muốn chơi cùng hắn, hắt nước vào hắn, Đường Ngọc nghiêm khắc nhắc nhở, dường như chưa bao giờ nghe nàng nói chuyện với tiểu Sơ Lục như vậy, nhưng tiểu Sơ Lục rất nghe lời
Hắn ngày ngày đều mong mẫu tử bọn họ trở về, giống như trong đêm tối mong sao trời cùng ánh trăng.
Vừa rồi khi Sơ Lục cùng Đường Ngọc ôm hắn, sương mù nơi đáy lòng hắn mới tựa như có chút tiêu tán
Phía sau có tiếng bước chân, là Đường Ngọc quay trở lại.
“Trường Doãn?” Nàng vừa cầm xiêm y, vừa gọi một tiếng, sợ hắn ngủ.
“Ừm” Hắn lên tiếng.
Đường Ngọc tiến lên, cầm lấy khăn tắm bên cạnh giúp hắn chà lau.
Trần Thúc ngồi thẳng.
Hai người cũng cố ý không đụng vào đề tài hắn mù
Nàng lau gương mặt, cổ, bả vai cho hắn, hắn vẫn luôn an tĩnh, không lên tiếng.
“Lại ngồi thêm một lát, hay là mặc xiêm y?” Đường Ngọc hỏi.
Đường Ngọc biết hắn không thể ngồi quá lâu, nhưng vẫn tận lực hỏi ý hắn
“Đi lên thôi” Hắn nhẹ giọng.
Nàng dìu hắn đứng dậy, rồi sau đó khoác khăn tắm, dìu hắn từ thau tắm ra ngoài, mặc tầng tầng xiêm y cho hắn
“Lau xong đầu hãy đi ra ngoài đi, ngoài phòng lạnh”
“Được.”
Hắn ngồi trước gương đồng trên giường nhỏ, Đường Ngọc đứng lau đầu cho hắn
Hắn ngồi, nàng đứng, bỗng nhiên, hắn duỗi tay ôm lấy nàng, vùi đầu vào lòng nang, một tiếng cũng chưa nói
Đường Ngọc biết đáy lòng hắn còn điều chưa nói
“A Ngọc, Ta....nếu tương lai ta vĩnh viễn nhìn không thấy, cũng vĩnh viễn mang bộ dáng ốm yếu này……” Thanh âm hắn hơi khàn.
“Chàng đều là Trần Thúc.”
Hắn run rẩy, càng thêm ôm chặt nàng
Nàng mỉm cười, “Đều là chó con của thiếp……”
Trần Thúc cứng đờ, nơi đáy lòng nào đó dường như dần dần hòa tan, trong mắt đều là ôn nhuận, vẫn là âm thanh nghẹn ngào nói, “Đường Ngọc……”
Đường Ngọc ôm hắn, ôn nhu nói, “Trường Doãn, không sợ, về nhà rồi.”
Hắn ôm nàng gắt gao
……
Đường Ngọc dìu hắn ra khỏi nhĩ phòng, tiểu Sơ Lục muốn ở cùng Trần Thúc
Trần Thúc ngồi trên giường chơi cùng bé
Tắm gội cho phụ tử hai người bọn họ xong, Đường Ngọc một thân đầy mồ hôi
Phụ tử bọn họ chơi trên giường, chủ yếu là tiểu Sơ Lục muốn ở cùng Trần Thúc, Đường Ngọc đi nhĩ phòng.
Vào trong nước, hơi nước lượn lờ, mắt cũng liền mờ mịt không thấy được.
Trần Thúc thật không tốt, nàng không thể không nhìn ra
Lại nhớ đến lời Lan thúc nói trước đây, cùng với bộ dạng Trần Thúc vùi đầu trong lòng nàng, lòng Đường Ngọc khó chịu như bị tảng đá đè nặng
Đường Ngọc ngửa đầu dựa vào cạnh thau tắm, nhìn trần nhà xuất thần, nhớ tới khi còn bé mới gặp Trần Thúc, trong nhà mới sinh biến cố, Trần Thúc cũng là như vậy, không chịu mở miệng nói chuyện, chỉ đi theo nàng, kỳ thật rõ ràng muốn ở cùng nàng, nhưng lại không chịu mở miệng……
Một lát sau, Đường Ngọc thay đổi xiêm y ra ngoài, trên người đều là mùi hương thơm ngát lúc tắm gội xong
Tết trung thu, Lê ma ma chuẩn bị bánh trung thu.
Tiểu Sơ Lục ăn không hết nhiều bánh như vậy, Đường Ngọc chia cùng bé
Bé một hai phải đút Trần Thúc.
Trần Thúc cắn một miếng, tiểu Sơ Lục còn muốn đút hắn.
Trần Thúc kỳ thật không muốn ăn, nhưng tiểu Sơ Lục đút, hắn không muốn làm Sơ Lục thất vọng.
Tiểu Sơ Lục lại đút Đường Ngọc, ba người chia nhau ăn một khối bánh trung thu to
Tiểu Sơ Lục ngủ sớm, nhưng hôm nay bé nói muốn ngủ cùng cha, phụ tử hai người ôm nhau ngủ chung, ấm áp lại hòa hợp.
Đường Ngọc ngồi ở mép giường canh thật lâu, cho đến lúc tiểu Sơ Lục ngủ rồi.
Đường Ngọc cúi người bế bé lên.
Buổi tối tiểu Sơ Lục ngủ không thành thật, tay đấm chân đá, lăn qua lộn lại, Trần Thúc bệnh, giấc ngủ ngắn, cũng nghỉ ngơi không tốt, Đường Ngọc không dám để tiểu Sơ Lục ngủ cùng hắn, chờ bé ngủ rồi mới ôm đi.
Lê ma ma ôm tiểu Sơ Lục trở về phòng.
Đường Ngọc cũng nhẹ nhàng trở về phòng, thấy Trần Thúc còn ngủ.
Nàng đã thực nhẹ, nhưng hắn vẫn tỉnh.
“Đánh thức chàng sao?” Nàng nhẹ giọng.
Vừa nãy nằm cùng tiểu Sơ Lục, là đã ngủ rồi.
“Ngủ không yên ổn.” Hắn cũng không gạt nàng.
Nàng nằm xuống, chui vào trong ổ chăn, ôm hắn, “Ngủ đi, có đốt đèn.”
Hắn nuốt nhẹ trong cổ họng, hôn lên đôi môi nàng
Hắn chỉ có sức lực hôn nàng, thực mau, lại ngủ trong lòng nàng.
Trung thu trăng tròn, mọi việc đều sẽ dần tốt lên thôi……
Đường Ngọc ôm chặt hắn.