Mục lục
Cẩm Đường Xuân - Tác giả: Cầu Chi Bất Đắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy từng lời từng chữ của Trần Thúc là dùng phu nhân của mình hạ thấp chính mình a, nhưng rõ ràng là đang hạ thấp hắn!

Lúc ấy việc an trí những lưu dân này do chính phu nhân Trần Thúc thực hiện, lưu dân chỉ xem Trần Thúc cùng phu nhân như người một nhà, rõ ràng Trần Thúc đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói Phục Châu phủ của hắn khi xảy ra thiên tai thì mặc kệ, còn bây giờ yên ổn thì bỗng nhiên tới đòi người cùng đất

Sắc mặt Du Dương Hầu lập tức khó coi

Trần Thúc lại nói, "Chỗ Đài Vận hoang vu đã lâu, ta vốn cũng không có ý định phải làm lại tốt chỗ này. Sau đó phu nhân mang thai, ta lại không ở bên cạnh, nàng rảnh rỗi đến chán, liền tiêu hết toàn bộ tâm huyết ở đây. Phó thúc thúc ngài cũng biết, ta cùng phu nhân tân hôn không lâu liền tách ra, tự nhiên muốn dỗ dành nàng, còn không phải sao, cậu em vợ ta còn ở đây, chính là theo tới nhìn xem chỗ Đài Vận này như thế nào, phu nhân ta còn đang chờ ta đáp lời, còn ta hôm nay mới đến Đài Vận......"

Thanh âm và tình cảm Trần Thúc phong phú, nói đến nỗi Mậu Chi cũng suýt tin hắn, Trần Thúc tiếp tục nói, "Nếu ta nói với nàng, nàng bỏ ra nhiều tâm huyết, vừa ra bạc, vừa ra người, lại hao tâm tốn sức an trí Đài Vận, bỗng nhiên bị một đạo thánh chỉ của thiên tử ban cho Phó thúc thúc, nàng khẳng định không tiếp thu được......"

Trần Thúc một bộ dạng suy nghĩ cho phu nhân, thật sự làm Du Dương Hầu có chút trở tay không kịp.

Trần Thúc chân thành nhìn về phía Du Dương Hầu, "Phó thúc thúc, không bằng thúc cứ từ từ, để ta hỏi ý phu nhân trước....."

Du Dương Hầu nghe xong há hốc mồm, hắn có thánh chỉ trong tay! Vậy mà Trần Thúc còn nói muốn hỏi ý phu nhân hắn?!

Đây là chuẩn bị không nghe theo thánh chỉ?!

Du Dương Hầu bỗng nhiên cảm thấy, mặc dù có thánh chỉ ở đây, nhưng dường như lúc này cũng sẽ không làm Trần Thúc giao Đài Vận ra dễ dàng như vậy.....


Du Dương Hầu thở dài, "Hiền chất, hoàng mệnh khó trái, ta cũng không có biện pháp a, ngươi chớ có làm khó dễ Phó thúc thúc ngươi, nếu thiên tử hỏi đến, hai người chúng ta cũng không dễ giao phó......"

Ý đồ của Du Dương Hầu muốn nói với Trần Thúc, hai người bọn họ đều là châu chấu trên một dây thừng

Trần Thúc lúc này mới dần dần thu lại ý cười, bình tĩnh nói, "Phó thúc thúc, nếu ta mang bá tánh trong Đài Vận đi hết, bạc ta cũng không cấp, ta cũng không để lại người nào ở lại nơi này, Phó thúc thúc ngài chỉ giữ một khối đất hoang thì làm được gì?"

Du Dương Hầu nhìn hắn.

Trần Thúc tiếp tục nói, "Phó thúc thúc sẽ tiếp tục khai khẩn? Hay vẫn để nó tiếp tục bị bỏ hoang? Nếu muốn tiếp tục khai khẩn, Phục Châu phủ cần đầu nhập bao nhiêu nhân lực vật lực, trong lòng Phó thúc thúc đã tính qua chưa? Nạn lụt lần trước, Phục Châu đã không rảnh bận tâm, bây giờ vẫn đang còn một mảnh hỗn độn, những lưu dân này mới đến cậy nhờ Đài Vận của Vạn Châu, Phục Châu của Phó thúc thúc ngài ốc còn không mang nổi mình ốc, bây giờ lại có thêm một Đài Vận, Phó thúc thúc có thể lo nỗi không?"

Trần Thúc mỉm cười.

Trong lòng Du Dương Hầu lộp bộp nhảy dựng, là biến tướng nói hắn ngay cả địa bàn của mình cũng quản không tốt, bây giờ lại xen vào việc người khác tới quản Đài Vận của Vạn Châu, là ăn no rỗi việc

Sắc mặt Du Dương Hầu khẽ biến.

Trần Thúc thấy hắn sửng sốt, rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói, "Phó thúc thúc, ngài cần phải nghĩ kỹ, chỉ vì một khối đất không thể khai hoang, đắc tội với Vạn Châu để lấy niềm vui của thiên tử, đáng giá sao?"

Du Dương Hầu cảnh tỉnh!


Trần Thúc đang trắng trợn uy hiếp hắn!

Trần Thúc lại nói, "Nếu có một ngày, thiên tử mặc kệ ngươi, Phó thúc thúc sẽ đợi thiên tử hạ lệnh trả lại Đài Vận cho ta? Hay để ta tự mình tới lấy?"

Hay cho câu tự hắn tới lấy!

Sắc mặt Du Dương Hầu xanh mét.

Trần Thúc cười nói, "Phó thúc thúc muốn Đài Vận, hôm nay ta có thể cho ngài ngay, nhưng mà Phó thúc thúc cần phải nghĩ kỹ, thiên tử hạ chỉ để Phó thúc thúc đến chỗ ta lấy Đài Vận, nếu Phó thúc thúc thật sự lấy, mặt mũi Vạn Châu phủ ta cũng không dễ dàng mất, vậy ngài muốn lấy tòa thành trì nào tới đổi cho ta đây?"

Du Dương Hầu cứng đờ......

Trần Thúc nâng chung trà lên nhẹ nhấp một ngụm, "Địa giới Vạn Châu, mỗi một phân đất đều là của Vạn Châu phủ, ai dám lấy, chính là động đao trên đầu Kính Bình Hầu phủ. Muốn động đao phải có tự tin động đao, hôm nay tự tin của Phục Châu là của chính mình, hay do thiên tử ban cho?"

"Nếu là thiên tử ban cho, vậy tự tin này, Phục Châu có bao nhiêu phần là của mình? Còn tự tin thiên tử ban lại có thể cho Phục Châu trong bao lâu?" Trần Thúc từ từ cười nói, "Dù sao, thiên tử chỉ bảo Phó thúc thúc lấy Đài Vận, nếu ta đổi Đài Vận lấy địa phương khác của Phục Châu phủ, ngược lại cũng ổn không bị lỗ lả gì, vậy cứ nghe theo Phó thúc thúc, Phó thúc thúc ngài cảm thấy thế nào?"

Du Dương Hầu tức khắc run run tay

Vạn Châu cùng Phục Châu tiếp giáp, nếu Trần Thúc thật sự xuất binh thảo phạt hắn, thiên tử căn bản không rảnh bận tâm.

Chuyện Đài Vận này, hắn nhìn như có thánh chỉ trong tay

Nhưng căn bản không động đến Trần Thúc được

Bất luận có thánh chỉ hay không, hắn đều không thể đụng tới Đài Vận!



Đây là hiện thực!

Du Dương Hầu đứng dậy, phủi phủi bụi đất, "Vậy Trần hiền chất, ta đi về trước."

Trần Thúc cho Phạm Cù đi đưa.

Lúc Phạm Cù đi đưa, vừa lúc đi ngang qua công sự

Hôm nay nghe nói Du Dương Hầu tới, trong thành đều nghe đồn trong tay Du Dương Hầu cầm thánh chỉ, tới tìm Kính Bình Hầu muốn đòi chỗ Đài Vận này! Bọn họ phải quay trở lại Phục Châu phủ một lần nữa!

Không ít bá tánh thấp thỏm trong lòng, khó khăn lắm mới từ Phục Châu chạy ra đây, trở về thì sẽ không giống trước đây sao? Lại trở về những ngày tháng không ai quan tâm!

Hơn nữa, hiện giờ tiền trùng tu đều do Kính Bình Hầu phu nhân lấy từ kho riêng của Kính Bình Hầu phủ chi ra, nếu thật sự đưa Đài Vận cho Phục Châu phủ, phu nhân còn có thể quan tâm như thế nào, trước đây Phục Châu phủ chưa từng quan tâm đến bọn họ, chẳng lẽ bây giờ sẽ bắt đầu quan tâm?

Lập tức, có người liền nhìn Du Dương Hầu nói, "Chúng ta không muốn về Phục Châu!"

Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, "Trước đây Du Dương Hầu phủ ngay cả sinh tử của chúng ta còn chưa quan tâm tới, bây giờ lại còn muốn tới hại người hả?"

Dân chúng nhao nhao nổi giận.

"Cút về Phục Châu của ngươi đi!"

"Nơi này không chào đón người Du Dương Hầu phủ!"

Không ít bá tánh đều bị kích động, cũng có người nhào lên, sợ tới mức Du Dương Hầu nhanh chóng để thị vệ hộ tống sớm rời khỏi đó

"Các ngươi chờ đó, đám điêu dân!" Du Dương Hầu tức muốn hộc máu, nhưng mới vừa mở miệng đã bị bá tánh tức giận mắng ầm lên.

Du Dương Hầu không dám mở miệng tiếp!

Hắn lo lắng cho an nguy của mình, cũng lo lắng Trần Thúc dung túng đám điêu dân này

Du Dương hầu nhanh chân xám xịt ra khỏi thành, ngay cả một câu dư thừa cũng chưa nói với Phạm Cù!

......

Chờ tiễn xong Du Dương Hầu, Phạm Cù đều cảm thấy, ngày sau Du Dương Hầu sẽ không lại đến tự rước lấy nhục.

Phạm Cù cũng an ủi người ở công sự, "Mọi người hãy tin tưởng Kính Bình Hầu, hiện giờ đây là địa giới Vạn Châu, hầu gia nhất định sẽ bảo hộ mọi người chu toàn!"

Lúc này các bá tánh mới lục tục tan đi.

Du Dương Hầu đến cũng không chiếm được chỗ tốt gì ở chỗ Trần Thúc, ngày sau cũng sẽ không lại đến.

Đến nỗi giữa thiên tử cùng Du Dương Hầu có thể phát sinh nghi kỵ hay không, Trần Thúc cũng không quan tâm.

Nhưng nếu thiên tử nổi lên tâm tư, nhân cơ hội hắn không rảnh bận tâm, bắt đầu ngáng chân hắn, vậy việc ngáng chân này sẽ không ngừng lại

Trần Thúc cười cười.

Khi Phạm Cù đi vào, vừa lúc Cố Tới nói cùng Trần Thúc, "Hầu gia, nghe nói trước đó Tấn Vương ở Lưu thành chiêu binh mãi mã, trước đây có không ít thế gia bị thiên tử hãm hại, có không ít người trốn về phía Lưu thành, ủng hộ và đến cậy nhờ Tấn Vương, thế lực của Tấn Vương nhanh chóng mở rộng, ngày trước, Tấn Vương đã xưng đế ở Lưu thành, cùng thiên tử giằng co, là chuyện thiên tử đang đau đầu nhất."

Tuy nói thắng làm vua thua làm giặc, nhưng chuyện người tạo phản lo lắng cùng khủng hoảng nhất, chính là thì ra tiền triều vẫn còn hậu duệ.

Tấn Vương là hậu duệ tiền triều, tự nhiên được cựu thần tiền triều cùng bá tánh ủng hộ.

Đặc biệt là sau khi thiên tử đăng cơ, đã dùng rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn, cũng hủ bại không kém hơn thời điểm tiền triều cai trị bao nhiêu. Cho nên bá tánh cũng hoàn toàn không chờ mong gì ở thiên tử. Nhưng Tấn Vương là huyết thống chính thống của tiền triều, hơn nữa thanh danh trước đây của Tấn Vương rất tốt, cho nên trong lúc nhất thời người đầu nhập vào Tấn đế rất nhiều, không ít thế gia đều xung phong đi trước, có thể nói là rầm rộ.

Cố Tới lại nói, "Mẫu phi Tấn đế là Huệ phi, Huệ phi xuất thân cung nữ, thân phận hèn mọn, phía sau không có đại thế gia làm khó dễ, cho nên hiểu tận gốc rễ, không ít thế gia đều nguyện ý ủng hộ."

Trần Thúc nhớ tới hai lần hắn thả Triệu Văn Vực đi.

Nhưng Triệu Văn Vực cho hắn ấn tượng, không giống như người có thể khởi dựng chính quyền mới, Huệ phi cũng không phải......

Hơn nữa Triệu Văn Vực tuổi trẻ khí thịnh, sẽ không dễ dàng đứng vững ở Lưu thành nhanh như vậy



Nhưng Triệu Văn Vực lại có thể xưng đế, thông báo tứ phương

Trần Thúc trầm giọng nói, "Tự mình Triệu Văn Vực làm không được, có thể tra ra ai ở sau lưng giúp hắn không?"

Cố Tới nói, "Lão thần đã cho người tra qua, Tấn đế mời Công Tôn tiên sinh."

"Công Tôn Đán?" Trần Thúc ngoài ý muốn.

Triệu Văn Vực nếu có thể mời được Công Tôn Đán, vậy là rất có bản lĩnh.

Trước đây trong triều có nhiều người đưa ra lợi ích để chiêu dụ như vậy, nhưng Công Tôn Đán chưa từng động tâm, bây giờ lại lựa chọn giúp đỡ Tấn Vương?

Cố Tới biết hắn nghi hoặc, cũng nói, "Có lẽ Tấn đế vô tình tranh cùng người khác, ngược lại lọt vào mắt Công Tôn tiên sinh thì sao? Nhưng nếu sau lưng Tấn đế có Công Tôn tiên sinh bày mưu tính kế, chỉ sợ thiên tử sẽ rất khó đối phó được Lưu thành."

Trần Thúc thở dài, "Vậy để Tấn đế quật khởi cũng không có gì hại. Tấn đế quật khởi, sẽ làm thiên tử cảm thấy khó giải quyết nhất."

Cố Tới vuốt vuốt chòm râu, gật đầu.

Trần Thúc nghĩ loạn thế sẽ đến, nhưng lại không ngờ tới nhanh như vậy.

Triệu Văn Vực xưng đế, chỗ Diệp Lan Chi chỉ sợ sẽ thay đổi binh lực đối phó Triệu Văn Vực trước......

Trong lòng Trần Thúc lại than thở, hắn đúng là không nghĩ tới, Triệu Văn Vực lại xưng đế.

Thú vị!

Ở Kính Bình Hầu phủ, Phạm Cù không ở nhà, mọi việc trong phủ bọn hạ nhân đều sẽ xin chỉ thị phu nhân.

Đầu tiên là Lê ma ma tới, "Phu nhân, nguyên liệu may xiêm y cho thế tử, nhờ phu nhân chọn lựa."

Đường Ngọc lật lật từng cái, "Nguyên liệu này được, mềm mại, cũng không dính người, mặc thoải mái, chọn cái này đi."

Lê ma ma đáp lời

Rồi sau đó là người khác.

"Phu nhân, đây là danh sách hạ nhân trong phủ, phu nhân nhìn xem còn cần thêm nhân thủ không?"

"Đặt nơi này ta nhìn xem."

"Phu nhân, cần chọn trà cho mùa hè, phu nhân nhìn xem chọn loại trà nào trong phủ mới tốt?

Đường Ngọc dừng lại, "Hầu gia thích loại trà nào?"

Quản sự đại khái nói tên ba loại trà

Đường Ngọc hơi giật mình, bỗng nhiên ý thức được, nàng nhìn như ở cạnh Trần Thúc thật lâu, cũng đã có tiểu Sơ Lục, nhưng kỳ thật thời gian bọn họ ở chung rất ít, nàng thậm chí cũng không biết hắn thích loại trà nào, thích màu gì, thích thứ gì......

Đầu tháng ba, Trần Thúc đã trên đường đáp lễ Bình Hầu phủ

Khi nghỉ ngơi, Phạm Cù đưa đồ tới, "Hầu gia, phu nhân đưa thư tới."

Trần Thúc ngoài ý muốn.

Đoạn đường này hắn viết cho nàng không ít thư, nàng chưa hồi âm lần nào, lần trước thu được thư của nàng, vẫn chỉ nói việc Du Dương Hầu

Mở thư ra, là nét chữ quen thuộc, phảng phất như bản thân Đường Ngọc ở cạnh bên dịu dàng hỏi, "Chàng thích loại trà nào, thích màu gì, thích thứ gì, thích làm cái gì, mau đem những điều chàng thích nói hết với thiếp?"


Trần Thúc nhịn không được cười cười.


Hai người thành thân cũng đã lâu, nhi tử cũng đã có, dường như nàng rốt cuộc đã chuẩn bị tìm hiểu hắn......


Mấy ngày sau, Đường Ngọc thu được hồi âm của Trần Thúc


- - Ừhm, ta thích Đường Ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK