Trần Thúc không có cùng lên giường, mà nửa ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cởi giày hỉ cho nàng
Đường Ngọc giật mình, "Trường Doãn......"
Trần Thúc nhìn nhìn, giày hôn lễ thêu uyên ương nghịch nước bằng tơ vàng, ý vị sâu xa buông tiếng thở dài, "Uyên ương."
Sắc mặt Đường Ngọc càng hồng lợi hại hơn.
Trần Thúc cười cười, lại giơ tay cởi chiếc giày kia cho nàng, Đường Ngọc không biết hẳn nên thu hồi hai chân, đặt ở trên giường, hay vẫn cứ ngồi như vậy?
"Có xem sách hỉ không?" Hắn ấm giọng
Đường Ngọc giật mình, mắt xinh đẹp như hồ nước mùa xuân, "...... Có xem"
"Hỉ nương đã nói, thời gian hôm nay có hơi dài......"
Đường Ngọc biết hắn cố ý.
Đường Ngọc hơi rũ mắt, không có lên tiếng, lông mi cong dài nhẹ nhàng chớp chớp, dường như tim sắp nhảy ra ngoài
Hắn lại duỗi tay, nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên một bên mặt mình, nhẹ giọng hỏi, "A ngọc, nàng có biết không? Trên người của nàng có hương hải đường rất đặc biệt, khi còn nhỏ đã có, phàm là nàng tới gần, ta liền biết đó là nàng......"
Đường Ngọc hơi giật mình.
Hắn tiếp tục nói, "Khi ở dịch quán cũng vậy...... Khi đó ta thất thần, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nhìn thấy nàng ở kinh thành, nhưng nàng liếc mắt cũng không liếc nhìn ta một cái, lúc hoan hảo cũng vậy."
"Nhưng ta vẫn luôn nhớ rõ nàng."
"Nhớ rõ khi ở Hoàn thành, ta chạy không nổi, nàng kéo ta đi, cũng cõng ta, nhưng chưa bao giờ ném ta xuống; ta phát sốt sợ lạnh, nàng vẫn luôn ôm chặt ta, vẫn luôn nói chuyện với ta......"
"Ta nhận ra trên cổ nàng có vết bớt hải đường, ta nhớ rõ hương hải đường trên người nàng, từ lúc bắt đầu, ta đã biết là nàng......"
Mắt Đường Ngọc mờ mịt.
"Ta cùng đại ca tạo phản, cũng không phải bởi vì ta cảm thấy hắn là minh quân, mà là nợ máu trong nhà sớm hay muộn cũng có một ngày cần tìm thiên gia đòi lại, cho nên ta gạt thái nãi nãi, là bởi vì ta biết thái nãi nãi sẽ không đồng ý. Ta cũng nghĩ tới nếu như đại ca thất thủ, ta sẽ đồng quy vu tận với thiên gia ra sao; nhưng sau lần ở dịch quán, ta bỗng nhiên không nghĩ như vậy nữa, ta muốn sống sót, ta muốn sống bên nàng......"
"Ta muốn thời gian sau này, đều có nàng bên cạnh......"
Hắn nắm chặt tay nàng, trầm giọng nói, "Đường Ngọc, trong lòng Trần Thúc ta chỉ có một mình nàng, cuộc đời này cũng sẽ chỉ có một mình nàng, nàng có nguyện không phụ xuân sắc, cùng ta vui buồn có nhau, mưa gió cùng qua không?"
Đầu ngón tay nàng hơi cuộn lại, nhẹ giọng nói, "Không phụ xuân sắc, không phụ lòng chàng."
Trần Thúc yêu thương nhìn nàng, đáy lòng ấm áp, như mặt nước gợn sóng, khi đứng dậy, cánh môi đều là ý cười.
"Hôm nay mới là động phòng hoa chúc, quá khứ không tính." Hắn nhảy người lên giường
Tay Đường Ngọc còn ở trong tay hắn, bị hắn nắm lấy, buông màn gấm trên hỉ giường xuống. Bên ngoài màn gấm lửa trên nến đỏ như nhảy nhót, chiếu ra hai hình bóng đang dần dần tới gần trên màn
Dưới ánh sáng của nến đỏ, hỉ bào đỏ rực được cởi ra, tùy tiện để trên giường hỉ, hắn khẽ vuốt cái yếm tơ lụa thượng đẳng được thêu hoa cỏ như ý, thủ công tinh xảo, sinh động như thật, hô hấp nàng khẩn trương thêm vài phần, "Trường Doãn......"
Hắn hôn môi, trán, khóe mắt, cũng hôn má nàng, sau đó đến cổ, sau tai, mỗi một tấc đều nhu tình cùng mượt mà, tựa như gió xuân tháng tư, sau cơn mưa đêm, lại như cỏ non xanh mướt, tơ liễu ôn nhu, chọc vào nội tâm nàng, làm đôi mắt đẹp nhập vào một chỗ, lông mi như dính sương mù.
Bên trong màn gấm, cổ tay trắng nõn bị nắm chặt, tóc đen phất qua eo thon, nàng không kịp lên tiếng, sắc mặt đã hồng thấu. Nàng khẽ cắn môi dưới, nhưng vẫn nhịn không được than nhẹ một tiếng trong sự ôn nhu của hắn
Hắn duỗi tay giật chăn gấm một bên phủ lên, cánh bướm thêu bằng tơ vàng trên chăn gấm dưới ánh sáng nhạt của nến đỏ tỏa ra màu vàng rạng rỡ, vỗ cánh tung bay, bay qua cửa ải trọng yếu, cũng bay thẳng vào phồn hoa nơi đáy cốc, gió mạnh với mưa sa, xuân hết mong cảnh tươi đẹp, từng đợt ôn nhu cùng lý trí đan xen, mồ hôi cất giấu bên trong vui mừng......
Khi mọi chuyện kết thúc, hắn ôn nhu cọ vào cổ nàng, nhẹ gọi tên nàng.
Thời gian an tĩnh trôi, tân hôn động phòng, trong viện chỉ còn lưu lại một mảnh xuân sắc, hoàng hôn nắng tắt, đêm dài từ từ thế chỗ.
Nàng không nhớ được bao nhiêu lần đã đi vào nhĩ phòng, trong hơi nước lượn lờ ở thau tắm rửa đi một thân mỏi mệt; cũng không nhớ được mười ngón tay đan vào nhau trên giường bao nhiêu lần, cuối cùng ôm nhau mà ngủ.
Tảng sáng, nến đỏ đã lụi, nàng nép vào chăn gấm màu đỏ rực đi vào giấc ngủ, hô hấp đều đều, gương mặt còn hồng nhuận, trên người là hỉ bào kia, che đi những dấu vết lấm tấm phía sau lưng......
Khi tỉnh lại, sắc trời đã gần sáng hẳn
Đường Ngọc nhúc nhích, dựa đầu vào trước ngực hắn, ngăn trở ánh nắng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ
Trần Thúc duỗi tay ôm chặt nàng từ sau lưng, ôn nhu từ đầu ngón tay truyền đến, Trần Thúc vừa tỉnh, mới thấy nàng vì tránh ánh nắng mặt trời, cọ vào lòng ngực mình.
Sáng nay hai người đều rất mệt, chỉ mơ mơ màng màng lấy hỉ bào đắp lên, than ấm đốt trong phòng thật sự đủ, hai người nằm một chỗ, màn gấm trên giường hỉ cũng dày, sẽ không lạnh.
Đường Ngọc rất ít khi giấu mình trong lòng ngực hắn như vậy, là vì sau khi thân mật qua đi, ký ức thân thể đều quen thuộc.
Nàng dường như cũng biết hắn tỉnh, "Lúc nào rồi?"
Nàng vẫn luôn không có thói quen ngủ nướng, hôm nay do cực kỳ mệt
Trần Thúc vén màn gấm lên, nhìn về phía đồng hồ nước trên bàn trà, "A Ngọc, chúng ta đã có chút muộn......"
Nghe những lời này của hắn, Đường Ngọc cũng bỗng nhiên tỉnh.
Chỉ là tuy rằng ý thức đã tỉnh, nhưng vẫn còn buồn ngủ, ngọc cốt trên dưới thân đều mềm rũ, lười biếng lại có vài phần không xốc nổi tinh thần. Nhưng nhớ tới còn phải thay xiêm y, còn muốn vẽ mi, còn phải kính trà tổ mẫu......
Đường Ngọc biết không thể ngủ tiếp.
Trần Thúc cũng hiểu rõ trong lòng, đỡ nàng đứng dậy, trong mắt có chút áy náy nói, "Đêm nay nghỉ ngơi tốt một chút, không hồ nháo nữa."
Đường Ngọc nhìn hắn, hắn cười hôn khóe miệng nàng.
......
Hôm nay ngày tân hôn đầu tiên, tuy rằng không cần mặc long trọng giống hôm qua, nhưng cũng là màu đỏ vui mừng
Đường Ngọc ngửa đầu, Trần Thúc thay nàng vẽ mi, "Chờ chút chờ chút, lập tức xong ngay."
Đường Ngọc cười nói, "Có phải vẽ xấu rồi không?"
"Sao vậy được?" Trần Thúc trêu chọc, "Chỉ là phu nhân nhà chúng ta quá đẹp, mi này không cần vẽ cũng được...... Đừng nhúc nhích, xong ngay."
Đường Ngọc càng cảm thấy hắn thật không đáng tin cậy.
Một lát sau, hắn rốt cuộc lên tiếng, "Hình như được rồi."
Đường Ngọc hơi không dám nhìn gương đồng.
Trần Thúc tránh ra, hai con "Sâu róm" trong gương đồng vẫn làm nàng kinh ngạc hồi lâu.
Nàng do dự một khắc, đến tột cùng nàng muốn mang hai con "Sâu róm" này đi gặp tổ mẫu và mợ hay không, tổ mẫu và mợ có thể lo lắng phu thê bọn họ ngày sau sẽ không hòa thuận hay không......
Cuối cùng, Đường Ngọc thỏa hiệp, "Không xấu."
Trần Thúc bật cười, "Lại tới đây."
Lúc này Đường Ngọc mới nắm lấy tay hắn, "Vạn nhất càng xấu thì làm sao bây giờ? Nếu chàng cảm thấy chơi vui thì ngày sau chúng ta lại từ từ chơi, đi gặp tổ mẫu và mợ trước đã, để thiếp tự mình làm."
Trần Thúc cúi người hôn má nàng, "Có ngốc hay không đây, chọc nàng thôi."
Đường Ngọc kinh ngạc.
Hắn bảo nàng nhắm mắt một lần nữa, lúc này thật ra rất mau, khi lại mở mắt ra, hai con "Sâu róm" đã không còn, mày đẹp nhíu lại, có đậm có nhạt đều rất đẹp
Đường Ngọc chuyển mắt nhìn hắn
Hắn cười nói, "Đi thôi!"
Hai người đều đã đổi xiêm y, đẩy cửa ra khỏi phòng, Trần Thúc buộc lại áo choàng cho nàng, cuối tháng mười một qua đầu tháng chạp, là thời điểm Yến Hàn sắp sửa lạnh nhất, nàng mặc một bộ cát phục màu đỏ rực, khoác áo choàng lông hồ ly trắng hồ (Ghi chú: Săn giết động vật là không đúng), lúc hắn nhìn nàng, nàng kinh ngạc cảm thán nói, "Trần Thúc, tối hôm qua tuyết rơi!"
Trần Thúc mới nhìn qua, cả viện đều phủ một tầng tuyết đầu mùa.
"Từ từ đã" Trần Thúc kêu một tiếng.
Nàng dừng chân.
Trần Thúc tiến lên, đội mũ áo choàng lên cho nàng, lại nắm tay nàng, "Lúc tuyết rơi không lạnh, lúc tuyết tan mới lạnh."
Nàng nhìn hắn, đáy lòng ấm áp
Tuyết đã ngừng rơi, lại không tính dày, đường đi đến viện tổ mẫu cũng xem như dễ đi, nhưng Đường Ngọc đi rất chậm, nàng không nói gì nhưng trong lòng Trần Thúc biết rõ
Hai người đi trong viện thật sự chậm, tòa nhà này đã an bài hạ nhân, hôm qua công tử cùng phu nhân tân hôn, hôm nay gã sai vặt cùng nha hoàn gặp được đều sôi nổi chào hỏi.
Trần Thúc nắm tay nàng, ý cười đều viết trên mặt.
Chờ khi đến viện tổ mẫu, Trần Lỗi cùng Trần Nguyên đều ở trong viện, "Hầu gia, phu nhân!"
Hai người chắp tay chào hỏi.
Kỳ thật đêm qua Trần Lỗi đã sửa đổi xưng hô trước mặt Đường Ngọc, nhưng đến hôm nay Đường Ngọc vẫn còn chưa quen.
Trần Thúc dắt Đường Ngọc vào phòng ngoài, lão thái thái đang trò chuyện cùng Dương thị, thấy hai người bọn họ tới, Mậu Chi kinh hỉ kêu một tiếng, "Tỷ tỷ, tỷ phu!"
Trần Thúc cùng Đường Ngọc cười cười.
Trong phòng đốt than ấm, vào trong phòng, hai người phân biệt gỡ áo khoác cùng áo choàng xuống
"Để ta." Trần Thúc ấm giọng, tiếp nhận áo choàng trong tay nàng, liền đưa cho nha hoàn bên cạnh, nha hoàn treo áo khoác cùng áo choàng của hai người lên.
"Tổ mẫu, mợ." Sắc mặt Đường Ngọc ửng đỏ, bởi vì đến không phải chỉ có trễ một chút
Lão thái thái cùng Dương thị đều cười cười, cũng chưa vạch trần
Hỉ nương hôm qua, hôm nay còn có một người đến, nhìn hai người bọn họ hành lễ, "Công tử, phu nhân kính trà cho lão thái thái đi."
Lễ kính trà cũng là một phần lễ quan trọng, bởi vì ở lễ kính trà sẽ đổi cách xưng hô
Nha hoàn mang đệm hương bồ lên, đặt trước mặt lão thái thái, lại có nha hoàn khác bưng khay trà lên.
Trần Thúc đỡ Đường Ngọc, cùng quỳ xuống đệm hương bồ trước mặt lão thái thái.
Hỉ nương nói, "Mời cô gia kính trà lão thái thái"
Bên nhà Trần Thúc không có trưởng bối, cho nên đều kính trà cho trưởng bối bên nhà Đường Ngọc, cho vừa rồi hỉ nương mới gọi là cô gia.
Trần Thúc nhận chung trà từ trong tay nha hoàn, đưa lên trán, ôn hòa nói, "Mời tổ mẫu uống trà."
Trên mặt lão thái thái đều là ý cười hiền từ, chung trà tân lang này, lão thái thái uống đến đáy lòng ấm áp. Buông chung trà, lại cầm bao lì xì bên cạnh đưa cho hắn, "Trường Doãn, nguyện phu thê các con vĩnh kết đồng tâm, con cháu đầy nhà"
"Cảm ơn tổ mẫu." Trần Thúc tiếp nhận.
Hỉ nương lại nói, "Mời phu nhân kính trà lão thái thái."
Đường Ngọc cũng bắt chước làm theo, "Mời tổ mẫu uống trà."
Ánh mắt lão thái thái nhìn về phía nàng, liền có thêm mờ mịt, nâng chung trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, rồi sau đó mới nói, "Con gả cho Trường Doãn, tổ mẫu rất yên tâm, chúc phu thê các con hòa thuận, mọi việc trôi chảy."
Đường Ngọc tiếp nhận bao lì xì tổ mẫu cho, "Đa tạ tổ mẫu."
Đến tận đây, lễ kính trà kết thúc.
Trần Thúc đỡ Đường Ngọc đứng dậy, hỉ nương cũng hướng hai người hành lễ, liền lui ra ngoài.
"Đi chỗ mợ đi." Lão thái thái mở miệng, Trần Thúc cùng Đường Ngọc đến chỗ Dương thị
Mặy Dương thị đầy ý cười, Hà Mậu Chi cũng ở phía sau Dương thị cười đến nỗi khuôn mặt đều muốn nứt ra rồi.
"Mợ uống trà." Trước mắt đã không phải là lễ kính, là vãn bối tôn kính trưởng bối, Trần Thúc nhân chung trà từ tay nha hoàn trong tay, đưa tới tay Dương thị
Dương thị tiếp nhận, cũng nhẹ nhàng nhấp một ngụm, "Chúc các con bách niên hảo hợp."
Hà Mậu Chi nghẹn đã lâu lúc này mới mở miệng, "Tỷ tỷ, tỷ phu! Tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử!"