Mục lục
Cẩm Đường Xuân - Tác giả: Cầu Chi Bất Đắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đưa Cố Tới đi, lúc quay trở lại, trong đầu Trần Thúc vẫn là hai câu nói kia của Cố bá

Khi vào phòng trong, thấy Đường Ngọc cùng Đồng bà ở một chỗ.

Đồng bà đang cùng Đường Ngọc chăm sóc tiểu Sơ Lục, cũng trò chuyện cùng Đường Ngọc, “Chăm sóc phu nhân cùng tiểu công tử lâu như vậy, bỗng nhiên phải đi, lão nô cũng luyến tiếc phu nhân cùng tiểu công tử, phu nhân cũng cần bảo trọng thân thể, nhất định không thể làm việc quá mức vất vả.”

Đường Ngọc cười nói, “Đồng bà yên tâm, Trường Doãn đã trở lại, con chỉ cần chăm sóc tốt cho tiểu Sơ Lục là được, Đồng bà đi trên đường cũng cần chú ý thân thể, thời tiết Yến Hàn lạnh, trên đường về lại Phong Châu đừng để nhiễm phong hàn, sớm một ngày muộn một ngày, cũng đừng có gấp gáp lên đường.”

Trong lòng Đường Ngọc, Đồng bà không tầm thường.

Trước khoảng thời gian nàng lâm bồn cơ hồ đều do Đồng bà dốc lòng chăm sóc, cũng giúp đỡ mọi việc

Đồng bà cùng thái nãi nãi giống nhau, đều là trưởng bối chăm sóc nàng có thừa

Đường Ngọc ghi tạc trong lòng.

Nghe xong Đường Ngọc nói, Đồng bà thở dài, “Lão nô nhớ rõ, đa tạ phu nhân nhớ.”

Đường Ngọc lại kêu một tiếng, “Thảo Diên.”

Thảo Diên tiến lên, đưa đồ cho Đường Ngọc.

Đường Ngọc giao cho Đồng bà, “Đồng bà, nơi này có hai đồ món, là dấu chân nhỏ lúc tiểu Đậu Đậu mới ra đời ấn lên đất, thay con mang cho thái nãi nãi.”

Đồng bà ngoài ý muốn, “Phu nhân có tâm.”


Đường Ngọc lại nói, “Đây là bánh táo Đồng bà thích ăn, không đáng giá gì, Đồng bà mang theo trên đường giải sầu”

Đồng bà nhìn nàng, có hơi giật mình, “Phu nhân……”

Đường Ngọc ôn hòa nói, “Chờ ngày sau Sơ Lục lớn hơn chút, lại mang đến Phong Châu gặp thái nãi nãi cùng Đồng bà.”

Đồng bà vui mừng gật đầu.

“Hầu gia.” Thảo Diên thấy Trần Thúc.

Đường Ngọc và Đồng ảo cũng nghe tiếng xoay người, “Hầu gia!” “Trường Doãn?”

Trần Thúc tiến lên, cười nói, “Vừa rồi đi đưa Cố bá cùng Phùng thúc.”

Trần Thúc thấy tiểu Sơ Lục trong nôi đã tỉnh, mở to mắt nhìn hắn, tay chân đều không thành thật, vẫn luôn hoạt động, rõ ràng rất vui vẻ, chỉ là còn chưa cười.

Đáy lòng Trần Thúc tựa như hòa tan, cúi người nhìn nhìn bé, “Cha đã trở lại, nhi tử.”

Đường Ngọc cùng Đồng bà đều nhịn không được cười.

Mặc dù trời lạnh, nhưng tiểu hài tử cũng không thể suốt ngày ở mãi trong phòng, cũng cần đi ra ngoài hít thở không khí.

Đường Ngọc ôm tiểu Sơ Lục trong ngực, che chắn thật ấm áp, tiểu Sơ Lục cũng rất hưng phấn, tiểu Sơ Lục còn nhỏ, Đường Ngọc chỉ có thể ôm ngang. Ôm lâu rồi sẽ mệt mỏi, Lê ma ma đổi tay.

Đường Ngọc cùng Lê ma ma đi phía trước, Trần Thúc cùng Đồng bà đi phía sau


Đồng bà phải rời khỏi Vạn Châu, Trần Thúc cùng Đồng bà cũng có chuyện muốn nói.

“Thấy hầu gia cùng phu nhân hai người ở chung với nhau, hòa thuận mỹ mãn, lão phu nhân cũng đỡ lo.” Đồng bà cảm thán.

Trong khi nói chuyện, đã đến bên ngoài viện lão thái thái

Lão thái thái đã ngóng trông chắt trai tới, Đường Ngọc tiến lên, lão thái thái rất nhanh đã bị tiểu Sơ Lục chọc cười.

Trần Thúc cùng Đồng bà nhìn từ xa, bộ dáng người một nhà hoà thuận vui vẻ cũng làm người khác động dung.

Đồng bà ấm giọng nói, “Phu nhân tự tay chăm sóc tiểu công tử, không giống người khác vì cố sủng mà giao hài tử cho nhiều nhũ mẫu chiếu cố, mới ra ở cữ không bao lâu, liền lấy sủng ái của phu quân, sợ bởi vì có hài tử dẫn tới bị thất sủng.”

Trần Thúc thấp giọng, “Nàng không cần cố sủng, con cũng chỉ muốn một mình nàng.”

Hắn thích nàng từ rất lâu, trong mắt chưa bao giờ có người khác.

Đồng bà cười, “Hầu gia cùng phu nhân tín nhiệm lẫn nhau, đều không so đo chuyện khác ngược lại càng hay.”

Trần Thúc cũng rũ mi cười cười.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Hôm sau, Đồng bà rời đi.

Trần Thúc cho Trần Hoặc tự mình dẫn người đi đưa, trước khi đi, Đồng bà nhìn nhìn tiểu Sơ Lục, lại ôm Đường Ngọc, “Phu nhân, ngày sau gặp lại”

Đường Ngọc rất không nỡ, “Đồng bà, ngày sau gặp lại”

Trần Thúc đỡ Đồng bà lên xe ngựa.

Đồng bà vén mành cửa sổ xe ngựa lên, lại nhìn Trần Thúc nói, “Phu nhân rất tốt, xin hầu gia đối xử tốt với phu nhân.”

Trần Thúc đáp, “Chắc chắn.”

Đường Ngọc cũng tiến lên, Đồng ảo lại không nói gì thêm



Nhìn xe ngựa biến mất trong tầm mắt, chóp mũi ửng đỏ.

“Về đi.” Trần Thúc dắt tay nàng.

Khó được hôm nay tới cửa thành, hai người đã lâu không cùng nhau tản bộ trong thành, vì thế không lên xe ngựa về hầu phủ, mà tay nắm tay, đi bộ về hầu phủ.

“Đồng bà nói gì với chàng?” Đường Ngọc hỏi.

Tháng chạp hà hơi thành sương mù, khi nàng nói chuyện đều có sương trắng

Trần Thúc cười nói, “Bảo ta đối xử tử tế với phu nhân……”

Đường Ngọc hơi hơi khựng

Trần Thúc tiến đến trước mặt nàng, “Phu nhân muốn ta đối xử tử tế thế nào đây? Như tối hôm qua được không?”

Đường Ngọc: “……”

Thấy nàng lại đỏ mặt, Trần Thúc cười cười, cởi áo khoác, khoác trên người nàng.

Đường Ngọc thở dài, “Thiếp không lạnh.”

Nàng càng sợ hắn bị cảm lạnh.

Trần Thúc nhìn nàng, “Tay đều lạnh cóng hết rồi.”

Đường Ngọc liền không lên tiếng.

Nhưng xác thật, có áo khoác trên người, lòng bàn tay nàng ấm áp hơn nhiều

Một đường về hầu phủ, bá tánh ven đường nhao nhao chào hỏi, “Hầu gia đã về rồi?” “Hầu gia đi cùng phu nhân?” “Hầu gia hảo, phu nhân hảo!”

Trần Thúc ôn hòa cười cười.

Đường Ngọc nhịn không được cười, nàng vẫn luôn cảm thấy Trần Thúc và bá tánh Giang thành cứ như hàng xóm, đến bây giờ cũng là như thế. Trần Thúc như vậy, Giang thành như vậy, Vạn Châu như vậy, không hiểu sao đều làm lòng nàng an bình khó tả

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Chờ về đến phủ, Đường Ngọc nhất thời còn có chút không quen, cũng có lúc lơ đãng gọi một tiếng Đồng bà, rồi sau đó mới nhớ tới Đồng bà đã về lại Phong Châu.

Nàng đã quen có Đồng bà ở bên cạnh, còn không biết cần bao lâu thời gian mới có thể quen không có Đồng bà

Thời gian từng ngày trôi qua, tiểu Sơ Lục lớn lên từng ngày, Đường Ngọc cũng từng ngày quen Đồng bà không còn ở đây, nhưng những ngày này lại có Trần Thúc

Đảo mắt, lại tới gần đón năm mới.

Thời gian như bóng câu qua khe cửa.

Trước đây khi còn trong cung luôn cảm thấy thời gian quá dài, mong đón năm mới xong lại mong đón thêm một năm mới nữa, phảng phất như phải luôn mong có năm mới tiếp theo, nhưng ở chỗ này, cùng Trần Thúc, cùng tổ mẫu, còn có tiểu Sơ Lục, tâm cảnh lại hoàn toàn bất đồng.

Tuy rằng cũng có những mâu thuẫn, có khi hy vọng thời gian trôi chậm một chút, năm tháng cứ vĩnh viễn an bình như vậy, ở bên cạnh tiểu Sơ Lục, có khi lại hy vọng thời gian trôi nhanh hơn đi, để có thể nhìn thấy tiểu Sơ Lục mau mau lớn lên, có tính tình gì, có bộ dáng gì……

Mỗi ngày dường như đều có hi vọng mới, nhưng thời gian vẫn như cũ.

Thời gian như vậy qua thật sự nhanh.

Đón năm mới cũng sát bên

Công việc mỗi ngày của Phạm Cù bắt đầu lu bù lên, chuẩn bị chi phí đón năm mới, còn có hàng hóa nhiều năm. Trước đây trong phủ chỉ có hầu gia, hỏi cái gì cũng đều mặc kệ, hỏi cái gì cũng đều nói ngươi tự định đoạt, Phạm Cù đau đầu, nhưng bây giờ đã có phu nhân, mọi việc có thể thương nghị cùng phu nhân, việc trong tay Phạm Cù cũng được tiến hành đâu vào đấy

Phạm Cù cũng không cần tìm Trần Thúc, từ sổ sách trong phủ, an bài nhân thủ, công việc lớn nhỏ đến chuẩn bị đón năm mới, có phu nhân là đủ rồi……

Trần Thúc cũng mỗi ngày đều ở phòng nghị sự vội vàng việc Bình Nam, khi nhìn thấy Phạm Cù trong viện, Trần Thúc bỗng nhiên phát hiện mình vậy mà đã thật lâu chưa thấy Phạm Cù.

Trước đây Phạm Cù tìm hắn, luôn tìm đến nỗi muốn tử vẫn, bây giờ, Phạm Cù hoàn toàn không tìm hắn, hắn nhìn thấy Phạm Cù còn phải kinh hỉ.

“Mộ Nhiên?” Trần Thúc gọi hắn.

“Hầu gia.” Phạm Cù chắp tay.

Lúc này Trần Thúc mới thấy rõ người đi theo phía sau Phạm Cù là Nguyễn Kiệt.

“Nguyễn Kiệt?” Trần Thúc ngoài ý muốn.

“Gặp qua hầu gia.” Nguyễn Kiệt cũng chắp tay hành lễ.

Nguyễn Kiệt là cháu trai Chu ma ma, Trần Thúc đối với hắn cũng thân quen, “Sao lại tới phủ?”

Nguyễn Kiệt nói, “Tới gặp phu nhân.”

Gặp Đường Ngọc? Trần Thúc ngoài ý muốn.

Phạm Cù nói, “Hầu gia, lần này Nguyễn gia phụ trách đi an trí lưu dân, còn có việc khai hoang.”

Trần Thúc sửng sốt, chớp chớp mắt, lại nhìn nhìn Phạm Cù.

Nguyễn Kiệt là cháu trai Chu ma ma, cho nên hắn có thêm chiếu cố, nhưng đó là việc trong phủ, còn lần này đề cập đến là việc khai khẩn đất hoang, còn có an trí lưu dân ở Đài Vận, không phải việc nhỏ, hẳn là Cố bá tìm Phạm Cù thương nghị, muốn tìm người có thể tin tưởng đi làm, cho nên Phạm Cù tìm Nguyễn Kiệt.

Nhưng Phạm Cù hẳn là…… không thế nào nhìn trúng Nguyễn Kiệt.



Phạm Cù làm người chính trực, nếu Phạm Cù đồng ý để Nguyễn Kiệt tiếp nhận việc này, đó chính là Phạm Cù tán thành.

Trần Thúc tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng vẫn cười nói, “Tốt.”

Nguyễn Kiệt khom người, “Hầu gia, Nguyễn Kiệt nhất định chu toàn.”

Trần Thúc gật đầu.

Nguyễn Kiệt đến để gặp Đường Ngọc, tuy rằng Trần Thúc không biết hắn muốn gặp Đường Ngọc để làm gì, nhưng cũng không ngăn trở.

Chờ Nguyễn Kiệt rời đi, Trần Thúc mới hỏi Phạm Cù, “Sao lại như vậy? Lưu dân? Đài Vận? An trí? Khai khẩn? Nguyễn Kiệt đang làm? Còn muốn gặp phu nhân?”

Trong đầu Trần Thúc, mấy điều này thật không dính dáng vào nhau được

Phạm Cù mới kể ra ngọn nguồn sự tình cho Trần Thúc biết, từ trước đây Nguyễn Kiệt tính toán lừa lọc, đến khi phu nhân ân uy cùng hiện ra sao, giờ việc phu nhân phân phó, Nguyễn Kiệt đều làm rất gọn gàng ngăn nắp, căn bản không cần người khác tốn tâm tư.

Trần Thúc: “……”

“Khai hoang, sao lại có việc này?” Trần Thúc lại hỏi.

Phạm Cù kinh ngạc, “Hầu gia không nghe Cố trường sử cùng Phùng đại nhân nhắc tới sao?”

Trần Thúc nhíu mày, lắc đầu.

Hắn chỉ linh ta tinh tinh nghe mấy người Cố bá, Đồng bà đều nói chuyện qua loa, nhưng không hỏi cặn kẽ

Phạm Cù bỗng nhiên phản ứng lại, việc này trong mắt Cố trường sử cùng Phùng đại nhân, hẳn là việc đã định, cũng không phải việc lớn, hơn nữa có phu nhân nhìn, cho nên không cố ý nhắc tới.

Phạm Cù mới đem việc ở tháng tám trước đây, lưu dân các châu huyện lân cận ào ạt xông vào, trong phòng nghị sự ồn ào đến túi bụi báo lại cho Trần Thúc. Sau đó là phu nhân đề nghị an trí lưu dân ở Đài Vận, vừa lúc có thể đem khai hoang, lại phối hợp an trí, kế tiếp giảm miễn thuế má, lưu dân vốn là từ chỗ loạn lạc chạy tới đây, bây giờ có thể yên ổn trong lòng rất cảm kích, phu nhân lại từ kho riêng của hầu phủ cầm ra một ít bạc dùng để an trí lưu dân ở Đài Vận

Vốn là nếu có lưu dân cũng sẽ lấy ngân lượng từ kho riêng của hầu phủ ra phát, bây giờ bất quá chỉ là đem ngân lượng đi cứu tế, đổi thành chi phí an trí, việc này là để Nguyễn Kiệt đi làm.

“Hầu gia không ở Vạn Châu, nhưng trong phòng nghị sự, Cố trưởng sử hay Phùng đại nhân cùng chư vị đại nhân còn lại đều rất tin cậy phu nhân, trong phủ cũng vậy, việc này Nguyễn Kiệt tiếp nhận, cách một khoảng thời gian đều sẽ tự mình tới tìm phu nhân báo cáo tiến triển.” Phạm Cù nói xong, lại nhìn Trần Thúc chắp tay nói, “Hầu gia, đây là chính là ngọn nguồn……"

Trần Thúc nghe xong chớp chớp mắt, nhất thời không biết nói cái gì cho phải

Phạm Cù thở dài, “Hầu gia, phu nhân rất tốt, hầu gia cần phải đối xử tử tế với phu nhân, nếu không, cho dù là người bên ngoài cũng nhìn không được……”

Đây đã là người thứ ba.

Trần Thúc nắm tay ho nhẹ.

Sao hắn lại có cảm giác, nếu một ngày nào đó hắn chọc Đường Ngọc sinh khí, sợ là sẽ thành kẻ địch của cả Kính Bình Hầu phủ cùng Vạn Châu phủ……

Lúc về lại phòng, Nguyễn Kiệt đã đi rồi.

Việc hẳn đang tiến triển thuận lợi, cho nên nàng không hỏi nhiều, Nguyễn Kiệt cũng báo cáo một tiếng rất mau liền đi.

Trần Thúc vén mành lên, màn gấm trên giường buông xuống, là Đường Ngọc đang cho tiểu Sơ Lục bú.

Hắn nhớ tới lúc hắn đi đã nói với nàng, khi hắn không ở nhà, nàng hãy bảo vệ nhà thật tốt

Nàng đã thay hắn bảo vệ cái nhà này thật tốt……

Nhưng nàng chưa bao giờ nói đến.

Đường Ngọc buông tiểu Sơ Lục xuống, đang chuẩn bị sửa sang xiêm y, Trần Thúc vén màn gấm lên, Đường Ngọc nhìn nhìn hắn, hắn không nhìn nàng, chỉ nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Sơ Lục ngủ rồi sao?”

Đường Ngọc gật đầu.

Trần Thúc nhìn bộ dạng thỏa mãn của tiểu Sơ Lục, biết giấc ngủ này bé ngủ rất thoải mái

“Lê ma ma” Hắn kêu một tiếng.

Lê ma ma vào trong phòng, Trần Thúc đưa tiểu Sơ Lục cho Lê ma ma chăm sóc

Đường Ngọc muốn chống tay đứng dậy, đầu ngón tay hắn mơn trớn ngực nàng, làm xiêm y mới vừa mặc xong lại trở về chỗ cũ.

Đường Ngọc nhẹ nhàng run rẩy, “Trường Doãn……”

Trần Thúc nhích người, trong mắt lây nhiễm ý vị khác, đầu ngón tay nới lỏng dây buộc hông

Đường Ngọc cắn môi: “Trần Thúc, còn đang ban ngày……”

Ngay sau đó, lời Đường Ngọc muốn nói nuốt vào trong cổ họng.

Trước kia hắn thích làm ầm ĩ, trước đây nàng cho rằng lần này trở về sẽ đỡ hơn

Hắn ôm lấy nàng, thanh âm có chút trầm thấp, “Ta là chó con đúng không?”


Đường Ngọc quay đầu đi chỗ khác.


Hắn hôn lên nàng sườn má, “Là chó con, sẽ làm nũng các kiểu……”


Hắn đầu ngón tay mơn trớn cổ nàng


Sắc mặt Đường Ngọc đỏ lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK