Gương mặt Đường Ngọc đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lại cắn cắn môi, nhẹ giọng nói, “Trần Trường Doãn, việc này ngươi đừng nói với tổ mẫu ta…… Bệnh mắt của bà còn chưa khỏi, ta sợ tổ mẫu lo lắng cho ta……”
Trần Thúc lại hỏi, “Hắn……chết khi nào?”
“……” Đường Ngọc không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, nhất thời giả ngu, không hiểu nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Trần Thúc không hề kiêng dè, sắc mặt Đường Ngọc đỏ như muốn nhỏ ra máu, không biết phải nói như thế nào mới có thể đáng tin, lại không đường đột.
Nàng không lên tiếng, nhưng Trần Thúc cũng không lại khó xử nàng, “Được.”
Tiếng nói hắn vẫn nhàn nhạt ôn hòa, “Ta không nói với tổ mẫu.”
Đường Ngọc như trút được gánh nặng.
Nhìn bóng dáng Đường Ngọc, eo thon nhỏ gọn, thanh lệ động lòng người, rồi lại tựa như con thỏ chạy trốn đi, khóe miệng Trần Thúc hơi hơi nhếch một cái.
Nàng động tâm rồi!
Khép cửa phòng lại, tim Đường Ngọc vẫn còn đang nhảy bang bang, dựa vào cửa phòng đứng một lát mới dần dần bình phục, xuất thần nhìn phía trước
Bỗng nhiên, dưới chân có mớ lông xù xù ấm áp cọ vào nàng, Đường Ngọc hoàn hồn, thấy là Đường Đường đang ở dưới chân.
Đường Ngọc mới nhớ tới Đường Đường còn ở chỗ của nàng
Đường Ngọc ngồi xổm xuống, bàn tay trắng nõn thon dài ôn nhu sờ sờ đầu Đường Đường, Đường Đường thoải mái đến bên nàng lại cọ cọ.
Khoảng thời gian này, Đường Đường và nàng không quen tách ra nữa
Đường Ngọc nhớ tới xe ngựa chạy nhanh qua trong màn mưa trước đây, bắn lên bọt nước, Trần Trường Doãn ôm lấy nàng, nhẹ giọng hỏi, một ngày không gặp như cách ba thu, Đường Ngọc cô nương có nhớ ta không?
Sao nàng không nhớ tới hắn được chứ?
Hắn giao Đường Đường cho nàng chăm sóc, Đường Đường suốt ngày đều ở chung với nàng. Hắn là cha Đường Đường, nàng nhìn thấy Đường Đường, tự nhiên sẽ nhớ tới hắn……
Là hắn cố ý hỏi nàng.
Trước đây, cũng là hắn cố ý nhờ nàng chăm sóc Đường Đường
Đường Ngọc rũ mắt, vừa lúc Đường Đường duỗi móng vuốt muốn ôm. Lòng Đường Ngọc hơi mềm, duỗi tay bế nó lên, Đường Đường tiến vào trong lòng nàng “Gâu gâu” hai tiếng.
Khoảng thời gian này sớm chiều ở chung, Đường Đường cũng rất nhanh đã xem nàng như nửa chủ nhân.
Đường Ngọc thở dài, “Chó Đường Đường, cha con tới……”
Nhưng chó Đường Đường sa vào trong lòng nàng, cha gì đó một chút cũng không quan trọng. Đường Đường trông mong nhìn nàng, Đường Ngọc cười cười, đút cho Đường Đường một ít thịt viên, lại thả Đường Đường xuống dưới uống nước.
Bộ dạng của nó rất giống Quả Quả của nàng trước đây
Đường Ngọc yêu thương nó, nó cũng quấn lấy Đường Ngọc, Đường Ngọc có chút luyến tiếc nó.
Nhưng Đường Đường là nhi tử của Trần Trường Doãn, lúc trước Trần Trường Doãn không có ở đây, hiện giờ người ta đã tới Đào thành, hẳn Đường Đường cũng nên về với cha nó rồi. Đường Ngọc có chút luyến tiếc, nhưng đồng thời cũng suy nghĩ, nàng cần đưa Đường Đường trở về như thế nào đây?
Đặc biệt là sau một màn mới vừa rồi, nàng không thể lại đưa Đường Đường đến chỗ Trần Trường Doãn, Đường Ngọc khó xử, hay cứ để Đường Đường ở lại chỗ của nàng trước?
Đường Ngọc than nhẹ một tiếng, hình như, cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Sau đó chờ Đường Đường ăn xong thịt viên, uống xong nước, nàng liền mở cửa thả Đường Đường đi ra ngoài, Đường Đường sẽ lần theo mùi hương đi tìm cha nó……
Hôm sau tỉnh lại, quả nhiên chó Đường Đường không có về lại ổ của nó
Khó khăn lắm mới nhìn thấy cha nó, phỏng chừng cao hứng đến sắp điên luôn, nhất định là quanh quẩn bên phòng cha nó rồi
Đường Ngọc đơn giản rửa mặt, đi đến phòng nhìn tổ mẫu. Khi đến phòng tổ mẫu, lại thấy Trần Trường Doãn đã ở chỗ tổ mẫu, đang vừa nói chuyện cùng tổ mẫu, vừa dùng bữa sáng.
Chó Đường Đường ở chỗ chuyên dành cho nó, vui mừng ăn thức ăn của nó, quên cả trời đất.
Khi Đường Ngọc đến, Trần Trường Doãn vừa lúc đang múc cháo cho tổ mẫu
Đường Ngọc kinh ngạc nhìn hắn.
Hôm qua nàng cũng đã nói rõ ràng thẳng thắn với hắn……
Trần Trường Doãn cũng cười đưa mắt về phía nàng, ôn hòa nói, “Cháo đậu Trạng Nguyên, còn có bánh quẩy, buổi sáng Đường Đường dính người quá, nên ta mua ở sát đường.”
Tổ mẫu cũng cười, “Ngọc nhi, tới ngồi.”
Đường Ngọc có chút thất bại.
Nàng tốn nhiều sức lực như vậy, nhưng dường như hoàn toàn không có tác dụng với hắn. Không chỉ có như thế, hắn còn làm trầm trọng thêm, ngay cả bữa sáng cũng mua xong, còn ăn cùng tổ mẫu, hoà thuận vui vẻ……
Đường Ngọc than nhẹ trong lòng
Bước đến không tốt, mà không bước đến cũng không tốt.
Cuối cùng, vẫn cứ bước đến, ngồi xuống vị trí bên cạnh tổ mẫu, vừa lúc đối diện với Trần Thúc
“A Ngọc, ăn cháo không?” Trần Thúc chủ động.
Đường Ngọc nhìn hắn, Trần Thúc ôn hòa như thường, “Nửa chén hay là một chén?”
Đường Ngọc nhìn nhìn tổ mẫu, thấp giọng đáp, “Nửa chén.”
Trần Thúc cống hiến sức lực.
Đường Ngọc uống nửa chén cháo, vẫn luôn đang nghe Trần Thúc cùng tổ mẫu nói chuyện, nàng dần dần cảm thấy, trước đây có lẽ nàng thật sự lo lắng thừa rồi, chuyện hôm qua không chỉ không có ảnh hưởng gì với Trần Trường Doãn, mà hắn còn tiếp tục giọng khách át giọng chủ……
Đường Ngọc vẫn một mực không nói gì, chỉ khi tổ mẫu hỏi chuyện mới nhẹ giọng tiếp một hai câu.
……
Chờ dùng xong bữa sáng, Đường Ngọc đỡ tổ mẫu đứng dậy, chuẩn bị cùng tổ mẫu đi đến y quán của Lưu đại phu, tổ mẫu lại nói, “Trần Lỗi đi với ta được rồi, không phải hôm nay con sẽ đi Mạo thành cùng Trường Doãn sao?”
Tổ mẫu hẳn là không biết hôm qua Trần Trường Doãn biểu lộ cõi lòng với nàng, nàng cũng lấy tang phu qua loa lấy lệ lấp liếm cho qua, trước đó Đường Ngọc cũng đã nghĩ kỹ lý do thoái thác rồi, khi tổ mẫu mở miệng hỏi, Đường Ngọc đang muốn lên tiếng, Trần Thúc đã nói trước, “Chúng ta đi thôi, xe đã chuẩn bị xong, ở sẵn bên ngoài viện, chúng ta đi sớm về sớm.”
Đường Ngọc kinh ngạc nhìn hắn, dưới sự thúc giục của tổ mẫu, Trần Thúc kéo ống tay áo nàng ra khỏi phòng, lập tức đi vào sân viện
“Trần Trường Doãn.” Đường Ngọc trầm giọng.
Trần Thúc chuyển mắt.
Nàng ở trên cầu thang, hắn ở dưới cầu thang, hắn chuyển mắt nhìn nàng, vừa lúc đối diện ánh mắt của nàng
Vào tháng mười, chính là thời điểm cuối thu bắt đầu vào mùa đông, ánh nắng buổi sáng dừng trên vai hắn, chiếu ra một mảnh ánh sáng đẹp đẽ quý giá, hắn cười nói, “Không phải không muốn nói cho tổ mẫu biết sao? Bỗng nhiên nói không đi, tổ mẫu sẽ không sinh nghi sao?”
Đường Ngọc chần chừ.
Tuy rằng có chút cưỡng từ đoạt lí, nhưng cũng không phải là không có đạo lý.
Khi Đường Ngọc chần chờ, hắn lại kéo kéo ống tay áo nàng, nhẹ giọng nói, “Tổ mẫu đang nhìn ở cửa.”
Đường Ngọc chuyển mắt, đã thấy từ xa tổ mẫu đang nhìn hai người bọn họ, mặc dù nhìn không rõ, trên mặt vẫn có nụ cười hiền từ
Đường Ngọc mới im lặng, ra thẳng xe ngựa cùng Trần Thúc
Đào thành đến Mạo thành mất gần nửa ngày lộ trình, đi tới đi lui kỳ thật rất nhanh, mua vịt quay cùng gối mềm xong quay trở lại, trước sau hoàng hôn là có thể về đến viện
Đường Ngọc nghĩ như thế.
……
Lên tới xe ngựa, hai người cũng không nói gì.
Sau chuyện hôm qua, Trần Thúc ở trên xe ngựa an tĩnh lật sách, không có lên tiếng gây phiền cho nàng.
Đường Ngọc ngược lại thành người không có gì làm.
Cuối thu bắt đầu vào mùa đông, tiết trời cũng bắt đầu se lạnh, xe ngựa chạy cũng không nhanh, nhưng nếu vén mành lên gió cũng sẽ lùa vào bên trong, cho nên ánh mắt nàng chỉ có thể đặt ở bên trong xe ngựa, nhưng mà bên trong xe ngựa ngoại trừ Trần Thúc, cái gì cũng không có.
Ánh mắt Đường Ngọc không biết nên đặt tại chỗ nào, lại nghe được âm thanh Trần Thúc đạm nhiên thanh thản lật sách trong tay
Đoạn đường này với hắn mà nói hẳn là không dài lắm.
Trong lòng Đường Ngọc có chút ảo não, lúc ấy hẳn là nàng không nên lên chiếc xe ngựa này……
Hiện giờ, Đường Ngọc chỉ có thể dựa vào một góc xe ngựa, nhàm chán đến có chút mệt rã rời.
Trần Trường Doãn cũng ở trước mặt tổ mẫu giống ngày thường vào buổi sáng, bây giờ, trong xe ngựa hắn phân rõ giới hạn với nàng, một câu cũng không nói.
Xe ngựa xóc nảy, trong lòng Đường Ngọc cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng chẳng biết nói sao nữa, trong lảo đảo lắc lư, dựa vào một góc xe ngựa, một chút xíu đã ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, thân mình khó xoay chuyển, nơi đỉnh đầu cũng có âm thanh lật sách
Đường Ngọc chậm rãi mở mắt, trong mơ mơ màng màng ngửi được hương thơm thanh đạm trên người hắn, Đường Ngọc cảm thấy múi hương này dường như đã từng ngửi được ở nơi nào rồi, khi mở mắt, thấy là Trần Thúc.
Nàng chống tay ngồi dậy.
Hắn không cản nàng, cũng không nhìn nàng, nhàn nhạt nói, “Tỉnh rồi, sao không ngủ thêm một lát nữa?”
Đường Ngọc tìm tòi nghiên cứu nhìn hắn, ngầm suy đoán trong lòng, dường như dần dần trùng hợp với ấn tượng mơ hồ nào đó trong đầu, Đường Ngọc nắm chặt lòng bàn tay, sắc mặt có chút trắng bệch.
Trần Thúc không có để sách xuống, chỉ dùng dư quang khóe mắt, từ phía trên sách liếc mắt đánh giá nàng một cái, ôn hòa nói, “A Ngọc, thật không phải ta, là tự nàng cảm thấy lạnh nên dựa qua đây.”
Đường Ngọc kỳ thật cũng không có nghiêm túc nghe lời hắn nói, chỉ là đầu ngón tay hơi hơi run rẩy, vô tình nhớ tới buổi sáng ngày ấy khi gặp Kính Bình Hầu tại dịch quán, hắn cũng ngồi trước bàn, không chút để ý lật sách. Lúc ấy nàng không ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng trong ấn tượng mơ hồ, Kính Bình Hầu cũng chậm rãi lật sách như vậy, không quan tâm, thanh âm nhạt nhẽo, nhưng Trần Trường Doãn lại ôn nhuận nhu hòa……
Tấm màn che bị phá vỡ, ký ức dũng mãnh tràn vào trong đầu, Đường Ngọc hơi hơi liễm mắt, che giấu đi cảm xúc.
Đúng lúc này, xe ngựa chợt ngừng lại. Đường Ngọc duỗi tay nắm lấy tay vịn bên trong xe ngựa, Trần Thúc cũng duỗi tay nắm lấy nàng, sợ nàng ngã bay ra ngoài xe ngựa
“Làm sao vậy?” Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, hẳn là chuyện ngoài ý muốn, Trần Thúc hỏi đến.
Thị vệ lái xe nói, “Chủ thượng, xà ngang dưới đáy xe bị gãy, khả năng tạm thời không thể đi tiếp được.”
“Ta đi nhìn một chút.” Trần Thúc buông tay, ôn hòa nói với nàng.
Đường Ngọc thấy hắn vén mành lên đi xuống xe ngựa.
Khó trách lúc trước thị vệ lái xe không thấy được, hẳn là hôm qua do trận mưa kia, trên đường có không ít nước đọng, rất nhiều bùn cát lắp đầy trên đường, nhìn thì đường bằng phẳng, nhưng kỳ thật toàn là ao hãm hố sâu, nên mới vừa rồi một bánh xe ngựa chạy qua chỗ bằng phẳng, một bánh xe khác chạy qua hố sâu, xà ngang cứ thế bị gãy mất……
Trong nhất thời nửa khắc không thể đi được.
Đường Ngọc cũng vén mành lên xuống xe ngựa, xác thật nhìn thấy xe ngựa bị kẹt lại, cũng nghe thị vệ nói cùng Trần Thúc, “Chủ thượng, tạm thời xe ngựa không đi được, dưới chân núi mấy dặm chính là Mạo thành, chủ thượng cùng Đường Ngọc cô nương cưỡi ngựa đến Mạo thành trước, hay là chủ thượng cùng Đường Ngọc cô nương chờ ở đây, thuộc hạ đến Mạo thành trước, lại tìm chiếc xe ngựa khác tới đón.”
Hắn cưỡi ngựa cùng nàng……
Đường Ngọc nhàn nhạt khép mi, Trần Thúc trực tiếp nói với thị vệ, “Ngươi vào thành trước tìm chiếc xe ngựa tới đây, chúng ta vừa đi vừa chờ.”
Mày đẹp của Đường Ngọc hơi hơi thả lỏng
Thị vệ cưỡi ngựa đi trước
Trần Thúc nhìn nàng thở dài, “Đường Ngọc, xem ra, chúng ta cần phải đi một đoạn đường ngắn rồi.”
Đường Ngọc gật đầu, “Ừm.”
Dù sao, so với cưỡi chung một con ngựa với hắn còn tốt hơn
……
Nhưng rất nhanh, Đường Ngọc phát hiện, trong xe ngựa hai người còn có thể không nói chuyện, bây giờ sóng vai đi tới, lại là đường núi, còn là xuống dốc, thật không dễ đi, Trần Thúc cần thỉnh thoảng dắt tay nàng.
Hai người đi không nhanh, cho đến lúc thời tiết mưa gió thất thường, trên trời có một đám mây đen lớn bị gió to thổi tới. Bỗng nhiên sấm sét ầm ầm, “lộp bộp” một vài tiếng, hạt mưa to như hạt đậu trực tiếp tưới ướt hai người
Trần Thúc cởi áo ngoài che mưa cho nàng, mưa to đến nỗi che khuất tầm mắt, mưa lớn như vậy không đi được, nhưng chung quanh đều là cây cối, trên trời có sấm sét không thể tránh mưa dưới tàng cây, hơn nữa mưa quá lớn, tránh mưa dưới tàng cây cũng sẽ bị ướt, ngay cả một nơi tránh mưa cũng không có.
Vào đông, Đường Ngọc ngầm run lẩy bẩy
Bình an xuống núi trong cơn mưa to như vậy khả năng không lớn, mà cứ đứng tại chỗ đội mưa cho đến khi hết mưa càng không thực tế
Trần Thúc và Đường Ngọc đều thấy, trên núi có nông hộ……
“Các ngươi là..?” Sau tiếng gõ cửa, vợ chồng nông hộ cảnh giác chỉ mở hé cửa ra, loạn thế mới qua đi không lâu, bá tánh đều cẩn thận, sợ rước họa vào thân
Trần Thúc nói, “Chúng ta vốn muốn từ Đào thành đi đến Mạo thành, kết quả xe ngựa bị kẹt trong vũng bùn, muốn đi bộ xuống núi, kết quả gặp phải mưa to, nên nghĩ mượn chỗ của hai vị tránh tạm"
Nông hộ xác thật thấy hai người bọn họ đều ướt đẫm, “Hai người các ngươi là?”
Vợ chồng nông hộ rất cẩn thận, không muốn tiếp nhận người lai lịch không rõ, hai người liếc nhau, rồi sau đó “ăn ý” mở miệng.
Đường Ngọc: “Tỷ đệ.”
Trần Thúc: “Phu thê.”
Bốn người đều sửng sốt.
Đường Ngọc cùng Trần Thúc dừng một chút, liếc nhau, lại lần nữa mở miệng.
Đường Ngọc: “Phu thê.”
Trần Thúc: “Huynh muội.”
Bốn người lại lần nữa sửng sốt.
Tác giả có lời muốn nói
Đường Đường: Sầu chết chó... Ẳng