Mục lục
Cẩm Đường Xuân - Tác giả: Cầu Chi Bất Đắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa lúc đi đến chỗ có người đang treo đèn lồng, lão thái thái thấy đèn lồng kia độc đáo, nhìn nhiều thêm một chút, người treo đèn lồng nói với lão thái thái ngụ ý của đèn lồng này, Trần Thúc lập tức lui ra phía sau, ở bên cạnh Đường Ngọc nhẹ giọng nói, “Hình như vừa rồi có người vẫn luôn nhìn ta, bộ dáng nhìn không chớp mắt kia thật là...., aiz, có phải nàng nhớ ta không?”

Nói xong, khóe miệng nhếch một cái, lại thừa dịp người khác đều không chú ý, trộm hôn sườn má nàng, cũng không ai thấy.

Đường Ngọc hơi ngây người, hắn lại lập lại chiêu cũ, hôn nàng lần thứ hai, “Ta nhớ nàng ~”

Mới vừa nói xong, lúc này lão thái thái cũng vừa vặn nghe xong chỗ đặc thù của đèn lồng, Trần Thúc vừa lúc tiến lên, “Tổ mẫu, những đèn lồng này đều do con tự mình chọn, không dám qua loa.”

Nói xong, Trần Thúc lại chuyển mắt nhìn nàng, hướng về nàng chớp chớp mắt.

Trên mặt Đường Ngọc còn có chút nóng rát, không để ý đến hắn.

Hắn cũng không giận, tiếp tục dẫn tổ mẫu đi qua tiền viện, đến viện tổ mẫu nghỉ ngơi

Hành lý của Đường Ngọc cùng lão thái thái không nhiều lắm, thuận đường, liền có thị vệ mang theo đến, Trần Thúc nhìn Đường Ngọc nói, “A Ngọc, tân phòng không được bố trí trước, ngày mai lại không thể gặp mặt, nàng cứ ở tại Đông Noãn Các trong viện tổ mẫu trước.”

Nàng vừa đỡ tổ mẫu ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa nói được.


Đoạn đường đi từ thành Đông sang thành Tây, gần như kéo dài qua nửa cái Đào thành, tổ mẫu có chút mệt, cũng có chút khát, Đường Ngọc rót nước cho tổ mẫu.

Lão thái thái nhận ly nước, nhẹ nhấp một ngụm, liền nhìn Trần Thúc cùng Đường Ngọc nói, “Các con còn có việc, cứ đi làm trước, tổ mẫu ở chỗ này nghỉ ngơi được rồi.”

Trần Thúc nhìn về phía Đường Ngọc, hắn có việc muốn nói cùng nàng.

Đường Ngọc nói dạ.

Từ viện tổ mẫu ra ngoài, hai người cùng nhau đi đến chủ viện. Kỳ thật hôm qua đã đến chủ viện, nàng ở nơi đó thử hỉ bào, cũng ở nơi đó thân mật với Trần Thúc, cũng không quá xa lạ……

Trên đường đến chủ viện, Trần Thúc hào phóng dắt tay nàng, vừa nói, “Đúng rồi, ngày kia chỉ đón dâu ở trong nhà, không cần dậy từ sáng sớm, đều là người nhà mình, thời gian không trễ quá là được. Chỉ đi Đông Noãn Các đón dâu, sau đó đi nhà chính từ biệt tổ mẫu, bái đường thì ở chính sảnh, nên muốn để tổ mẫu bọn họ tới chính sảnh kịp trước chúng ta, thì chúng ta sẽ đi vòng ở tiền viện một vòng, sau đó đi chính sảnh bái đường.”

“Ừm.” Đường Ngọc nghiêm túc nghe.

Nàng chưa bao giờ nhắc với Trần Thúc, nhưng Trần Thúc lại biết nàng thích an tĩnh, hôn sự đơn giản, không cần trộn lẫn quá nhiều người, có hắn, có tổ mẫu, có mợ cùng Mậu Chi là đủ rồi


Hôn lễ như vậy đối với Kính Bình Hầu phủ mà nói, là quá mức ngắn gọn, nhưng đối với nàng mà nói, lại là hy vọng nhất

Trần Thúc giữa ý muốn của hắn và yêu thích của nàng, hắn lại chọn nàng……

Khi đến chủ viện, Đường Ngọc dừng chân ngước mắt, nhìn thấy mấy chữ đề trên cửa chủ viện, hơi ngơ ngẩn.

Trần Thúc ôm lấy nàng từ phía sau, xung quanh không có người khác, hắn đặt cằm trên đầu vai nàng, “Nơi này là chủ viện, tên gọi Cẩm Đường Uyển, bốn mùa cẩm tú, đều cho Đường Ngọc……”

Đường Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía mấy chữ Cẩm Đường Uyển, không hiểu sao chóp mũi lại ửng đỏ.

Hắn hôn lên sườn má nàng, tiếp tục nói, “Tên ta suy nghĩ đã lâu, cuối cùng định ra cái này, A Ngọc, chúng ta thành thân ở Cẩm Đường Uyển, động phòng hoa chúc, quãng đời còn lại sau này, đều là bốn

mùa cẩm tú.”

Đường Ngọc chuyển mắt nhìn hắn.

Hắn duỗi tay xoa xoa khóe mắt nàng, chợt bế nàng lên, Đường Ngọc kinh hô, “Trần Thúc!”

Hắn cất cao giọng nói, “Đường Ngọc! Hai chúng ta sắp thành thân rồiiiii!”

Đường Ngọc dở khóc dở cười.

Hắn buông nàng, nàng dẫm lên mũi chân hắn, trong viện không có bóng người, ngửa đầu hôn hắn……



*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Buổi trưa qua đi, hỉ nương quả thực tới viện

Hỉ nương hôm nay tới đại khái có khoảng mười người, ba người ở chỗ Trần Thúc, ba người ở chỗ Đường Ngọc, còn có bốn người đang xem bài trí trong phủ, an bài tân phòng còn có chuẩn bị hôn sự

Ngày kia chính là đại hôn, thời gian rất gấp, mỗi một bước đều cần tranh thủ thời gian

Chiều hôm nay, chuyện hàng đầu chính là thử trang cho tân nương, còn có một số lưu trình dành cho lễ động phòng

Để tân nương thử trang, trước tiên cần thay hỉ bào, hỉ nương đều là người rất có kinh nghiệm, sẽ căn cứ diện mạo tân nương tử, kiểu dáng hỉ bào rồi sẽ chuẩn bị cách trang điểm khác nhau cho tân nương, đây cũng là nguyên nhân vì sao cần thử trang trước tiên, vì nếu chờ đến ngày đại hôn mới làm, chỉ sợ sẽ làm không kịp.

Mấy người tiến lên, giúp đỡ Đường Ngọc mặc hỉ bào.

Hôm qua Trần Thúc cũng mặc hỉ bào cho nàng, nhưng Trần Thúc chỉ đơn giản giúp nàng mặc xong, thử xem lớn nhỏ vừa người hay không, nhưng khi hỉ bào mặc vào, nàng cũng tự mình thấy kinh diễm vô cùng; tuy nhiên chờ đến hôm nay, các hỉ nương tiến lên, chỗ nên buộc chặt thì buộc chặt, chỗ cần thả lỏng thì thả lỏng, đem góc cạnh cùng nếp uốn đều dựa theo hình dạng vốn có điều chỉnh từng chút, người mặc hỉ bào trong gương đồng, lại tựa hoàn toàn thay đổi thành bộ dáng khác

Các hỉ nương ngày thường hầu hạ hôn sự nhiều, khó tránh khỏi trong lòng sẽ có so sánh, nhìn thấy Đường Ngọc mặc hỉ bào này vào, đều bất giác tán thưởng.

“Tân nương tử thật sự quá đẹp ~”

“Thủ công trên hỉ bào này là tay nghề thêu thùa của Nam Thuận Từ châu, không sai được, để làm hỉ bào này nhất định tốn không ít tâm tư, thật sự hiếm thấy.”

“Hỉ bào cùng nương tử rất xứng, ánh mắt quá tốt.”

“Tân nương tử mặc hỉ bào này vào, trang điểm thế nào tân nương cũng đều đẹp ~ sợ là tân lang quan sẽ nhìn ngốc luôn đấy!!!.”

Nói xong lời cuối cùng, mấy hỉ nương đều nhịn không được cười rộ lên, câu này thật sự không giả.

……

Các hỉ nương mồm năm miệng mười ca ngợi Đường Ngọc cùng hỉ bào một phen, Đường Ngọc rũ mi đỏ mặt, nhưng cũng từ miệng hỉ nương mới biết được Trần Thúc chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một câu, đã sớm chuẩn bị xong hỉ bào, kỳ thật là đã phí không ít tâm tư, tay nghề thủ công lại xuất từ Nam Thuận Từ châu

Trần Thúc cũng không nhắc qua với nàng

Đây vẫn chỉ là chỗ hỉ bào, nàng không biết những thứ khác như mũ phượng, khăn trùm đầu, hay là đồ trang sức, phải chăng hắn cũng phí tâm tư đi chuẩn bị? Nhưng chờ đến khi các hỉ nương vây quanh nàng ngồi trước gương đồng, bắt đầu chậm rãi thử cho nàng vài kiểu trang điểm tân nương, mỗi một kiểu, đều sẽ phối hợp với đồ trang sức khác nhau, Đường Ngọc cũng đã biết được, chỉ là phối hợp giữa kiểu trang điểm tân nương cùng đồ trang sức cũng không dưới hai mươi bộ……

Có chỗ nào có thể gọi là chuẩn bị đơn giản chứ?

Từ lúc bắt đầu, hắn đã dựa theo đại hôn Kính Bình Hầu phủ để chuẩn bị.

Chỉ là về sau, hắn cùng nàng chung đụng một chỗ suốt mấy tháng trời, hắn nhớ tới nàng cũng không phải muốn tổ chức long trọng như vậy, cho nên mới tổ chức hôn sự ở Đào thành, nhưng hỉ bào cũng được, đồ trang sức cũng được, những thứ này đều đã được chuẩn bị xong từ trước, cho nên ngược lại mới trở thành phần long trọng nhất……

Những điều này, Trần Thúc đều không nói qua với nàng

Trong khi Đường Ngọc suy nghĩ, các hỉ nương đã thay đổi bảy tám kiểu trang điểm tân nương, cũng đã thử phối hợp qua hơn hai mươi bộ trang sức, thời gian cả buổi chiều đều đã trôi qua không còn bao nhiêu, lúc này Đường Ngọc cũng mới biết vì sao nói thời gian gấp gáp, chỉ vì riêng việc trang điểm cho tân nương thôi cũng đã tốn thời gian dài như vậy, nhưng đối với ngày thành thân mà nói, việc này xác thật cũng là phần quan trọng nhất

Các hỉ nương cười nói, chờ khi tân lang quan vén khăn trùm đầu lên, nhất định sẽ nhìn đến phát ngốc.

Càng như thế, Đường Ngọc càng không đi nhìn gương đồng.

……

Chờ thử trang kết thúc, các hỉ nương lại vây quanh nàng cởi hỉ bào ra, ngày kia chính là đại hôn, hỉ bào cùng mũ phượng và khăn trùm đầu, còn có đồ trang sức đều phải thu xếp gọn gàng.

Các hỉ nương thu dọn mấy thứ này đặt ở Tây Noãn Các, rồi sau đó, mới lại bắt đầu nói với nàng lưu trình đón dâu, bái đường thành thân, còn có lễ động phòng.

Hôn sự càng long trọng, lưu trình càng phiền phức, theo hỉ nương nói, tân lang quan dặn dò, bỏ những thứ rườm rà, nhưng những thứ quan trọng đều không được bỏ, Đường Ngọc cũng nghe rất nghiêm túc.

Từ chỗ ngày đại hôn cần thức dậy khi nào, đến khi bái đường cần chú ý những việc gì, lại đến lễ động phòng cần kiêng kị những gì, có quá nhiều thứ, Đường Ngọc có thể nhớ kỹ hơn phân nửa, nhưng cũng sợ có sai sót.



Hỉ nương thấy nàng nghe nghiêm túc, liền cũng cười nói, “Tân nương tử có thể nhớ kỹ đại khái là được rồi, ngày tân hôn chúng ta cũng ở đó, chúng ta sẽ nhắc nhở tân nương tử.”

Lúc này Đường Ngọc mới đỡ lo lắng.

Đến cuối cùng, trong ba hỉ nương thì có hai người lui ra ngoài, còn lại một người đứng đầu

Đường Ngọc biết nàng còn có chuyện khác muốn dặn dò riêng.

Quả thực, hỉ nương này ngoại trừ nói với nàng chuyện ngày mai phải làm, các chuyện lít nha lít nhít cần làm vào ngày mai, lại từ túi tay áo móc ra một quyển sách hỉ đặt trước án kỉ, nhẹ giọng nói, “Tân nương tử trước lễ động phòng cần xem thật kĩ, ngày tân hôn, ngàn vạn cần để tân lang quan thích, ngày sau ân ái thật lâu thật dài, cũng luôn mỹ mãn.”

Đường Ngọc còn chưa duỗi tay tiếp nhận, đã gần như đoán được nội dung hỉ sách

Hỉ nương nói mờ ám, nhưng cũng chỉ dẫn vài thứ.

Đường Ngọc đã cùng Trần Thúc thử qua việc cá nước này, nghe tới cũng không cảm thấy đột ngột, nhưng cũng mặt đỏ lên.

Đặc biệt là khi hỉ nương nói tới chỗ mấu chốt, Đường Ngọc vô tình nhớ tới trước đây khi ở dịch quán, hành động của Trần Thúc, hắn ôn nhu, đòi lấy, còn có sau khi mọi chuyện kết thúc, lại muốn một lần nữa, kỳ thật đều là những chuyện dự kiến nên xảy ra ngay lúc ấy……

Hỉ nương nói không tính nhiều, nhưng Đường Ngọc nghe đến mặt đỏ tai hồng.

Hỉ nương nói, nàng phần lớn có thể đối chiếu ra từ chỗ Trần Thúc, tim liền đập bang bang không ngừng.

Rốt cuộc, “Vậy không quấy rầy tân nương tử nghỉ ngơi nữa.”

Cuối cùng hỉ nương cuối cùng cũng hành lễ, lui ra ngoài, Đường Ngọc mới thở phào một hơi.

Hỉ nương vừa rồi còn ngàn vạn dặn dò, tân nương tử nhất định phải xem hỉ sách, nàng chỉ là nói một chút, còn cần tân nương tử phải tự mình xem, hỉ nương ra khỏi Đông Noãn Các, ánh mắt Đường Ngọc chần chờ, cuối cùng vẫn duỗi tay lật lật quyển sách kia

Quả thực không được mấy tờ, lỗ tai đều đi hồng thấu, nội dung bên trong quá nhiều, lại hương diễm, làm tim nhảy không ngừng.

Bỗng nhiên nhớ lại, trước đây khi ở dịch quán, nàng cảm thấy hắn trúc trắc, căn bản trước đây hắn cũng hẳn là chưa sinh tâm tư……

Hỉ nương đi hồi lâu, Đường Ngọc vẫn làm theo dặn dò, lật xem xong nội dung trong sách hỉ, tâm tư đều có chút hoảng hốt. Lại vừa lúc tiếng đập cửa vang lên, Đường Ngọc cả kinh, vội vàng đè sách hỉ dưới mớ sách trên bàn, mới đi mở cửa, vừa mở cửa liền thấy thân ảnh Trần Thúc.

Đường Ngọc dừng một chút, sắc mặt vừa phục hồi lại chợt đỏ lên, “Ngươi tới…… Làm cái gì?”

Trần Thúc nói, “Ngày mai là trước tân hôn một ngày, tân lang quan không thể gặp mặt tân nương tử, ta muốn tới gặp nàng trước.”

Đường Ngọc có chút không dám nhìn hắn, cũng nhẹ giọng nói, “Trước buổi trưa không phải mới gặp mặt sao?”

Trần Thúc ôm nàng, “Sao mà đủ được chứ? Ta chính là muốn gặp nàng.”

Đường Ngọc nắm lấy vạt áo hắn, tim nhảy có chút nhanh, “Lập tức đến ngày mai……”

Trần Thúc thở dài, “Đã biết, ta nói hai câu rồi đi liền.”

Hắn không buông nàng, ánh mắt thành kính đầy ý cười nhìn nàng, “Hôm nay mệt không?”

Nàng lắc đầu, “Không mệt.”


Hắn lại nói, “Vậy chúng ta nói thêm một lát nữa —— A Ngọc, lần sau gặp mặt, chính là Trần Thúc phu nhân.”


Lúc này Đường Ngọc mới thở dài, “Được a, Trần Thúc phu nhân mệt mỏi, có thể đi nghỉ ngơi không?”


Hắn cười vang dội


—— ngày kia chính là hai mươi bốn tháng 11, dễ gả cưới, bách niên hảo hợp, mọi việc trôi chảy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK