Lên giường, Đường Ngọc thay xiêm y cho hắn
Bởi vì uống có chút nhiều, nên không để hắn đi tắm sợ cảm lạnh, chỉ dùng khăn lông nóng lau mặt cùng thân mình cho hắn
Kỳ thật hắn vẫn tỉnh, nhìn nàng, cũng phối hợp, chỉ là có chút choáng váng, không thể nhúc nhích được
Chờ nàng bận rộn xong, hắn một tay ôm nàng vào trong lòng ngực, phu nhân, ngủ thôi
Đường Ngọc bị dọa nhảy dựng, nhưng thấy hắn ngủ rất mau, cũng không quấy nhiễu hắn, chờ hắn ngủ rồi, nàng lại rửa mặt cho mình sau
Trần Thúc ôm nàng, cùng nhau ngủ, lười nhác như chó con cọ cọ cổ nàng, “A Ngọc, làm sao bây giờ, ta không thể xa nàng được nữa rồi?”
Đúng là uống nhiều quá……
Đường Ngọc dừng một chút, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, không ngờ lại thật sự hữu dụng.
Hắn quả thực không làm ầm ĩ, ngủ rất an tĩnh
Ngũ quan hắn thật sự tinh xảo, đặc biệt là khi ngủ, liếc mắt nhìn qua một cái, ôn hòa yên lặng, tựa như trích tiên, Đường Ngọc trộm hôn hắn, hắn ôm chặt nàng, “Trộm hôn ta, phu nhân.”
Đường Ngọc lại bị dọa nhảy dựng, cho rằng hắn tỉnh.
Nhưng kỳ thật, rất nhanh đã phát hiện, hắn hẳn là đang nằm mơ.
Đường Ngọc thổn thức trong lòng
Lại nghe được tiếng hít thở đều đều vang lên rất nhỏ ở chóp mũi hắn, Đường Ngọc nghiêng người gối lên mu bàn tay mình, nhìn hắn, cũng lặng lẽ nghĩ, năm tháng vẫn luôn an tĩnh như vậy thì quá tốt……
Hôm sau tỉnh lại, Trần Thúc tỉnh rượu
Đi nhĩ phòng rửa mặt thay xiêm y, lại cùng Đường Ngọc đi qua chỗ tổ mẫu cùng mợ trò chuyện một lát trước, sau đó, Trần Thúc liền dẫn Mậu Chi cùng đi đến phòng nghị sự.
Cuối tháng chạp hắn mới về lại Vạn Châu, ngoại trừ ngày thứ hai xử lý được chút việc gấp, thời gian khác đều không quan tâm đến chuyện ở Vạn Châu, tiệc mùng một đã xong, gần như nên dần dần quan tâm lại sự vụ ở Vạn Châu
Hôm nay tới chính là Cố trưởng sử cùng hai quan viên quan trọng khác, Trần Thúc dẫn Mậu Chi đi cùng
Mậu Chi còn nhỏ, chuyện có thể làm được cũng không nhiều, vẫn luôn làm tùy tùng của Trần Thúc, chỉ việc ghi nhớ, tuy rằng nhớ không được đầy đủ, nhưng nói chung cũng mưa dầm thấm đất.
Mà bên chỗ Đường Ngọc, Phạm Cù thật sự mang sổ sách trong phủ, còn có chìa khóa phủ kho đến cho nàng.
Phủ kho rất lớn, lại phân ra các kho khác nhau, Phạm Cù thương lượng với Đường Ngọc xem trước một phần
Phạm Cù hỏi nhẹ, “Phu nhân có thể xem sổ sách không?”
Hắn lo lắng nàng không biết, hắn ở bên cạnh báo cho nàng cũng được.
Đường Ngọc cười cười, “Biết một ít.”
Phàm là nghe phu nhân nói “Được”, “Biết một ít”, kỳ thật trong lòng Phạm Cù đã nắm chắc, lời nói của phu nhân đều là lời khiêm tốn, nhưng nếu thật sự không biết, phu nhân sẽ nói thẳng không biết
Phạm Cù không quấy rầy, chỉ ở một bên chờ, phu nhân có chỗ nào không rõ lắm thì có thể hỏi hắn.
Đường Ngọc đích xác xem rất chậm, nhưng sổ sách này đó nàng đều biết nhìn, nàng ở trong cung làm được chức chưởng sự cô cô, những thứ cơ bản đều có thể xem qua.
Nàng xem chậm, không chỉ bởi vì các đầu mục cùng con số quá nhiều, nàng lại xa lạ, cần tiêu hóa từ từ, mà còn bởi vì trong đó có vài con số thật lớn, nàng khiếp sợ mất một thời gian, cũng phải hỏi Phạm Cù có phải có vấn đề không, Phạm Cù nói không có, trong lòng Đường Ngọc mới hơi hơi giật mình, khó trách trước kia thiên gia muốn liên hôn cùng Vạn Châu, kho của Vạn Châu phủ nàng không biết rõ, nhưng kho riêng của Kính Bình Hầu phủ lại giàu có và phồn thịnh như thế……
Nhưng càng giàu có và phồn thịnh, càng dễ dàng bị người dòm ngó
Hoài bích có tội*
*Lấy từ câu "Thất phu vô tội, hoài bích có tội", nghĩa là: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.
Khi Đường Ngọc xem, trong lòng không phải không có lo lắng……
Chờ xem xong một phần sổ sách này, trong lòng đã có ước lượng, Phạm Cù dẫn nàng đi xem một phần phủ kho tương ứng
Bởi vì có Phạm Cù, cho nên phủ kho được sửa sang lại gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa rất dễ đối chiếu cùng sổ sách, sẽ không làm Đường Ngọc mới nhìn lần đầu mà đã cảm thấy hết đường xoay xở. Nhưng bởi vì đồ quá nhiều, Đường Ngọc lại mới xem xong sổ sách, vẫn có chút choáng váng, có hơi cố hết sức, nhưng trước mắt cũng có thể theo kịp
Dù sao cũng là một cái Kính Bình Hầu phủ to như vậy, Phạm Cù cũng biết sẽ không nhanh được
Mục đích hôm nay chủ yếu là làm cho phu nhân có cái nhìn đại khái, biết đại khái một chút là được.
Đường Ngọc càng cảm thấy những thứ cần phải học rất nhiều.
Nhưng nàng hiếu học, cũng không sợ phí thời gian.
Thời điểm hoàng hôn, Trần Thúc trở về, thấy nàng dựa trước bàn đọc sách trong phòng
“Sao vậy, Phạm Cù giao việc cho nàng àh?” Phản ứng đầu tiên của Trần Thúc là chỉ trích Phạm Cù
Đường Ngọc ngước mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Không phải, hôm nay chỉ xem sổ sách, còn có phủ kho, thiếp cảm thấy cần học thật nhiều, cũng muốn nhìn nhiều một chút.”
Hắn biết nàng nghiêm túc.
Bộ dáng nàng nghiêm túc cũng rất đẹp.
Trần Thúc tiến lên, trêu ghẹo nói, “Đừng quá mệt, quá nhiều thứ thì cứ để cho Phạm Cù tiếp tục trông nom.”
Đường Ngọc nhìn hắn, “Thiếp muốn làm chút việc.”
Trần Thúc hôn nàng, “Muốn làm cái gì, làm cái gì ~”
Đường Ngọc than thở trong lòng, hắn đứng dậy đi tắm, khi sắp đến nhĩ phòng, lại đưa đầu ra ngoài, “Muốn đi chung không?”
Đường Ngọc lắc đầu, “Thiếp muốn xem tiếp.”
Khi tắm gội, Trần Thúc nghĩ thầm, hắn hẳn nên mắng chết Phạm Cù!
……
Chờ Trần Thúc tắm gội ra ngoài, Đường Ngọc vẫn còn ngồi xem sổ sách.
Trần Thúc lau khô đầu, dùng một cây ngọc trâm đơn giản cố định tóc, thay đổi xiêm y rộng thùng thình, trên người còn có hương thơm tươi mát do vừa tắm gội, khi hắn tiến lên, Đường Ngọc vậy mà cũng chưa liếc nhìn hắn một cái.
“Phu nhân, đừng nghiêm túc như vậy, ta có chút hoảng……” Trần Thúc cố ý ngồi gần chút, làm nàng dựa vào gần hắn
Đường Ngọc đang xem cẩn thận, nhẹ giọng nói, “Được rồi, đừng nháo.”
Trần Thúc: “……”
Đừng nháo —— hắn bị ghét bỏ.
Vẻ mặt Trần Thúc như cha mẹ chết, mới tân hôn không bao lâu, vậy mà hắn đã bị ghét bỏ, là do hắn không có lực hấp dẫn hay sao?……
Đường Ngọc làm như phát hiện hắn hồi lâu không động đậy, chuyển mắt nhìn hắn, trong đầu hắn còn đang thiên mã hành không*
*Thiên mã hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp = suy nghĩ lan man
Đường Ngọc hôn sườn má hắn, ấm giọng nói, “Thiếp bù lại cho chàng một chút.”
Trần Thúc mới kịp phản ứng lại, ta đây ngồi xem cùng nàng
Đường Ngọc không biết hắn đứng dậy đi làm cái gì, nhưng rất nhanh đã có gã sai vặt ôm một chồng hồ sơ tới.
Đường Ngọc ngây người.
Hắn thật không nói giỡn, Vạn Châu phủ thực sự còn một đống việc, chỉ là hắn muốn qua một ít thời gian nữa mới xử lý, kết quả Đường Ngọc muốn xem sổ sách, hắn nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi, vừa lúc cùng nhau xử lý việc thì càng tốt.
Đường Ngọc cũng kịp phản ứng, thiên tử xem sổ con, bởi vì toàn bộ việc trong Yến Hàn đều ở chỗ thiên tử; nhưng Vạn Châu là đất phong của Kính Bình Hầu phủ, Trần Thúc lại không phải là Kính Bình Hầu trên danh nghĩa, cho nên việc của Vạn Châu kỳ thật Trần Thúc đều phải xử lý
Ở Vạn Châu, Trần Thúc chính là quân hầu.
Trần Thúc tiến đến trong lòng nàng, nằm trong lòng nàng nhìn, tư thế này thoải mái, cũng có thể trấn an được hắn một chút
Đường Ngọc không lên tiếng.
Hai người đều đang xem sổ sách của từng người, thời gian trôi qua thật sự nhanh.
Tiểu Mễ tiến vào châm thêm một lần đèn, hai người còn đang xem sổ sách, cũng không quấy rầy lẫn nhau
Hơi muộn chút, Đường Ngọc có chút mệt mỏi, lười biếng nhìn hắn, thấy hắn còn đang nghiêm túc nhìn, không khỏi cười cười.
Người trong lòng nhân cơ hội nói, “Nàng nhìn lén phu quân của mình.”
Đường Ngọc vừa tức giận vừa buồn cười, “Quang minh chính đại nhìn.”
Trần Thúc bỗng nhiên cười.
Đường Ngọc hỏi, “Cười cái gì?”
Trần Thúc buông hồ sơ, “A Ngọc, khi nàng nói lời âu yếm thật là dễ nghe.”
Đường Ngọc sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn nàng, nghiêm túc nói, “Phu nhân, đêm đã khuya, muốn mơ ước sắc đẹp của phu quân nàng không?”
Hắn vốn đang trêu ghẹo, nhưng dường như Đường Ngọc bỗng nhiên nhớ tới cái gì, dừng một chút, muốn mở miệng, muốn nói lại thôi, vẫn là nhịn xuống.
Trần Thúc cảm thấy không đúng, “Vừa rồi làm sao vậy?”
“…… Không có gì.” Đường Ngọc không nói.
Trần Thúc càng thêm cảm thấy không đúng, bám riết không tha, “A Ngọc……”
Đường Ngọc không muốn nói, nhưng chịu không được hắn làm ầm ĩ, chỉ đành phải buông sổ sách trong tay nhìn hắn, “Vì sao chàng lại thích bôi hương phấn lên mặt?”
Trần Thúc: “……”
Đường Ngọc: “……”
Bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được mười vạn phần mê hoặc từ trong mắt đối phương
Trần Thúc nhíu mi, “Không phải nàng thích…… nam tử bôi hương phấn lên mặt sao?”
“……” Đường Ngọc kinh ngạc, “Thiếp thích nam tử bôi hương phấn lên mặt lúc nào?”
Sao nàng lại không nhớ, nàng thích nam tử bôi hương phấn lên mặt?
“Không phải sao?” Nhìn thấy sắc mặt nghi hoặc của Đường Ngọc, trong lòng Trần Thúc ngầm cảm thấy sai sai ở chỗ nào
Đường Ngọc cười lắc đầu, “Sao vậy được?”
“Vậy vì sao lúc trước khi nàng về Bình Nam, lại muốn chọn……” Nói đến đây, Trần Thúc bất giác cảm thấy mình nói hớ
Đường Ngọc cũng bỗng nhiên phản ứng lại, vì sao hắn vẫn luôn miệng nói nàng thích người bôi hương phấn lên mặt, lúc ấy, xác thật Triệu Sơ đã bôi hương phấn lên mặt, Đường Ngọc thở dài, “Sao chàng biết?”
Dưới ánh mắt của Đường Ngọc, Trần Thúc cầm hồ sơ che mặt, hắn không nên nói nhiều……
Đường Ngọc duỗi tay, lấy hồ sơ trên mặt hắn xuống, “Còn nữa, sao chàng biết tiểu hầu tử?”
Trần Thúc lại lần nữa yên lặng đắp hồ sơ lên mặt, thôi chết rồi!
Đường Ngọc cũng lại lần nữa lấy hồ sơ.
Trần Thúc thẳng thắn, “Lúc trước sợ nàng về Bình Nam một mình không an ổn, ta cho thị vệ đi theo nàng, kết quả hắn trở về nói với ta, nàng thích người bôi hương phấn lên mặt, cho nên, mỗi lần gặp nàng ta bôi hương phấn……”
Đường Ngọc: “……?!?"
Trần Thúc tiếp tục nói, “Khi các người đi ngang qua Thuẫn thành, treo giấy cầu phúc trên linh thụ, thị vệ gỡ xuống cho ta nhìn, ta liền biết có tiểu hầu tử……”
Lời còn chưa dứt, lần này là Đường Ngọc trực tiếp đắp hồ sơ trên mặt hắn.
Trần Thúc tự mình gỡ xuống, “Do ta lo lắng khi đó nàng bực ta, không dám nói với nàng, lại lo lắng an toàn của nàng nên mới cho người đi theo nàng, ta một mảnh khổ tâm, không biết ngày đêm đuổi theo bao nhiêu đoạn đường mới đuổi theo kịp nàng, thật sự……”
Lúc này nhất định cần bán thảm, hơn nữa càng thảm càng tốt.
Đường Ngọc nhạt giọng, “Cho nên, ở Quy Hồng trấn cũng là cố ý? Ngựa ăn nhầm bã đậu cũng là cố ý, bởi vì chàng muốn cho ta lên xe ngựa của chàng?”
Trần Thúc: “……”
Lúc này không được nói tiếp, nói cái gì đều không đúng.
Nói cái gì đều sẽ bị dỗi.
Trần Thúc xấu hổ mà không mất lễ phép cười cười.
Đường Ngọc bực bội nghẹn trong lòng, nhạt giọng nói, “Trần Trường Doãn, chàng có biết không?”
Hả? Trần Thúc nhìn nàng.
Nàng gằn từng chữ, “Lúc ấy, ta thấy trên mặt chàng bôi hương phấn, ôm Đường Đường gọi một tiếng nhi tử hai tiếng nhi tử, ta còn cho rằng chàng đoạn tụ, cho nên, mãi cho đến Miểu thành, khi tổ mẫu nói với ta về chàng, ta còn nói với tổ mẫu, hắn là đoạn tụ……”
Đoạn tụ?!!!
Khó trách ở Miểu thành nàng vẫn luôn nhìn hắn như vậy, khó trách cũng không tránh hắn……
Mặt Trần Thúc đều tái mét rồi.
Hắn không chửi chết Trần Phong, cũng thực có lỗi với bản thân
Người nào đó thẹn quá hóa giận bế Đường Ngọc lên, đây đã đụng vào điểm mấu chốt của hắn rồi, nếu không lau dấu vết này trong lòng nàng, cả đêm này chắc hắn cũng không ngủ được
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu cẩu tử: Ta mà là đoạn tụ hả????