Thực ra, ban đầu tôi viết những điều này vì muốn bày tỏ cảm xúc của mình, sau đó, thấy một vài bạn không Gay cũng bị thu hút bởi “sách hướng dẫn sử dụng” của tôi, nên tôi nghĩ: “Viết nhiều hơn nữa vậy”. Có lẽ, như một số người bạn đã nói, sau khi xem xong, ít nhiều người ta cũng bắt đầu hiểu được thứ tình cảm khác lạ này. Tôi nghĩ, nếu đúng như vậy thì đó là điều tốt nhất. Thật ra, lý do tại sao nước ngoài tương đối cởi mở có lẽ là do họ không e ngại và né tránh điều này, vì không né tránh, họ dần học quen với điều đó và coi đây là chuyện thường. ít nhất thì tôi nghĩ vậy.
Nhưng nếu như có những bạn thực sự có hứng thú với tại hạ, tại hạ khẳng định luôn là không đáng, làm chậm trễ thanh xuân và thời gian của các bạn, tốn sức vào một “gái bán dâm”, các bạn thấy có ý nghĩa không? Ha ha, được rồi, vậy tôi nói cho các bạn biết, nếu như tất cả những thứ này là tôi lừa, các bạn có còn hứng thú không?
Thật đấy, có thời gian nghe một cô gái sắp 30 tuổi tán dóc thì thà tìm một cô gái mà bạn thích, hoa tiền nguyệt hạ, tâm sự chị em, thích biết mấy, đúng không?
Mở lại bài đăng, thôi vậy. Sớm muộn gì cũng có ngày mọi người sẽ chán, lúc đó truyện này sẽ biến mất, tôi lười lắm, bài này cũng sẽ chìm càng nhanh, tuần sau có nhiều thí nghiệm phải làm, hơn nữa, trên sổ kế hoạch của tôi, kế hoạch nửa tuần xung quanh ngày sinh nhật chị ấy là “……..”
Chuyến đi huấn luyện Châu Âu lần này đã được Lão An đặt cho từ cuối hè năm ngoái. Lúc đó tôi rất vui, lần nào đi cùng Lão An cũng đều ăn ngon uống ngọt và du lịch khắp nơi. Nhưng bây giờ lại do dự. Có lẽ vậy, có thể một ngày nào đó sẽ không viết nữa.
Nghĩ bản thân, thật nhàm chán.
Thế nên, tôi rất hiểu vì sao Thẩm Phương ghét Diary của tôi như cách Vivian ghét Beeper của Wil.
Trên đường đưa chị về nhà, chị còn nói: “Hay là sang nước G đón sinh nhật nhỉ, 30 tuổi, cũng rất đặc biệt.” Tôi muốn đùa cho chị vui, nên thề son sắt rằng: “Hôm đó em sẽ đến đây, không cho phép chị chạy tới chạy lui nữa.” Tôi còn học theo lời loại của Saving Face: “Trust me, I’ll definitely, definitely be there!”
Chị cũng bắt chước: “Definitely definitely? Definitely maybe…?” Tôi khá ngượng ngùng: “Tóm lại là đi.”
Chị chỉ âu sầu nói: “Hopefully.”
Trên Amazon có một cuốn sách “Mom, Dad, I’m Gay: How Families Negotiate Coming Out”
Cuốn đó từng rất nổi trong một thời gian, đi đọc đây, mong rằng sẽ giúp ích.
16-01-2007 – 07:45:53
Hôm nay công việc cũng ổn, nhưng mối quan hệ với Thẩm Phương vì trái ngược.
Buổi tối tan làm mới nhận được điện thoại của Thẩm Phương, chị ấy nói vừa gửi mail cho tôi. Tôi về nhà ăn cơm xong, mở hộp thư lên xem một lát, quả thật là một mail rất dài. Nội dung cũng chỉ có một, nói chung là chị xin lỗi tôi, nói về tâm trạng và nỗi khó khăn của chị, giải thích lý do tại sao hôm qua chị lại giận.
Thật ra, chị không nói tôi cũng hiểu. Hầu như lần nào chị cũng kiếm chuyện vụn vặt mỗi khi tôi gọi điện cho mẹ. Thật ra trong lòng tôi lại càng hiểu rõ hơn vì sao lại như vậy, nên cũng rất hiểu và thông cảm cho chị.
Vì, dạo gần đây khi tôi gọi điện cho mẹ, mẹ tôi luôn lật đi lật lại 3 vấn đề: về nước, đi Mỹ, tìm đối tượng hẹn hò.
Điều thứ ba, luôn luôn là chỗ chết người của Thẩm Phương.
Thẩm Phương rất hay lấy ví dụ về Wil trong Saving Face ra để dạy dỗ tôi, không nói thẳng ra, nhưng chị dốc sức khen Wil độc lập, có nguyên tắc, dũng cảm. Tôi nói, chị đừng nói vòng vo nữa, em không có cái gan như vậy với mẹ em, sao mà cứ thế Marry Her Off con gái nhà người ta được, còn không bằng tự Marry Off bản thân.
Bây giờ Thẩm Phương đã là cô gái lớn, chị không cãi nhau với tôi nữa, mà tỏ thái độ tầm ngầm với tôi. Hơn nữa, cả ngày cuối tuần chị hầu như không nói tiếng Trung với tôi, cứ giận lên là chị sẽ chơi chiêu này, chị đã như vậy từ khi chúng tôi mới quen biết nhau.
Lúc đó, chị nói tiếng Anh, tôi cũng không nhất định sẽ hiểu hết, nên nói mãi nói mãi, chị sẽ lại tự buồn rầu rồi quay xe. Bây giờ thì không như vậy, tôi đã có thể giả vờ không nghe hiểu, nên là, người ta chỉ “hừ” một tiếng thôi cũng có thể “hừ” thành tiếng Anh. Tôi phân tích, đây có phải chị đang cố giữ khoảng cách không?
Vì vậy, trong lá thư này, chị đã chỉ ra những điểm không hài lòng về tôi, giải thích chi tiết và trình bày lý do chị nói tiếng Anh. Thực ra rất đơn giản, chị biểu đạt bằng tiếng Anh trực tiếp hơn bằng tiếng Trung, còn tôi thì ngược lại.
Nếu nói tiếng Trung, tôi chỉ cần nói bừa vài câu thôi cũng đủ để khiến Thẩm Phương bị nghẹn lời tức chết, chị không cãi lại được. Nói tiếng Anh thì ngược lại, (đây cũng là lý do tại sao tôi nghĩ chị nói rất giỏi, những lúc như thế, chị đều nói tiếng Anh). Tôi đã vốn thấp cổ bé họng khi nói tiếng Anh trước mặt chị, nếu là bị chị giận nữa, thì chỉ biết chết lặng, lắp ba lắp bắp, (tôi cứ dùng tiếng Anh cãi nhau là có hơi lắp bắp, điều này tôi cũng biết từ sớm) nên chị thấy chị có ưu thế, rất tiện xả giận.
Tôi thầm nghĩ, có cãi nhau em cũng không cãi lại chị, nhưng chưa chắc chị biết nhiều từ chửi thề hơn em đâu, ha ha (giơ chữ V ngược, các bạn biết hai ngón tay này có nghĩa là gì không? Hê hê…)
Tuy nhiên, tôi cũng cảm nhận được. Giữa hai chúng tôi chắc là không có vấn đề gì khi giao tiếp tiếng Trung và tiếng Anh, nhưng, rất rõ ràng, trên mức độ có thể tiếp nhận được, tôi thiên về tiếng Trung, chị thiên về tiếng Anh.
Ví dụ như, ngay trong truyện của tôi, từ sai, câu sai, không lưu loát, chị không chỉ ra nổi rốt cuộc sai ở chỗ nào. Ai ngờ, đến khi chị xem qua một trang, trang thứ hai còn chưa lướt đến, Thẩm Phương đã chỉ vào chữ “Take Back” tôi viết, nói, “Take Off”. Tôi đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Chắc chắn là lỗi đánh máy, trên trang web tự viết đấy, em làm xong nhấn Send luôn nên không kịp sửa.” Thẩm Phương cười đầy ẩn ý, sau đó, theo chuyển động của chuột máy tính trong tay chị, tôi phát hiện ra rõ ràng rằng chị sẽ dừng lại lâu hơn ở những trang có chữ tiếng Anh.
Vì vậy, tôi nghĩ, việc chúng tôi có những quan điểm khác nhau về một số vấn đề là điều bình thường, ví dụ như việc đối xử với mẹ tôi. Hai người có sự khác biệt về ngôn ngữ, đó là còn chưa nói đến suy nghĩ, cộng thêm việc chị ấy từ nhỏ đã được đưa ra nước ngoài, cách đối xử với cha mẹ ở nước ngoài rất khác so với ở Trung Quốc, vả lại mẹ chị ấy đã qua đời từ sớm.
Vì vậy, có lẽ, viêc tôi đối xử với mẹ cẩn thận từng li từng tí, không dám gây chuyện lớn, suốt ngày vâng vâng dạ dạ, thực sự khiến chị ấy cảm thấy Ridiculous. Và những câu trả lời mang tính đối phó của tôi với mẹ, theo chị, làm vậy thật là Stupid, tôi cũng đồng tình.
Không phải chị ấy không tôn trọng mẹ tôi, chỉ là, chị ấy không thể tiếp tục nhìn tôi tỏ ra bảo sao nghe vậy trước mặt mẹ, nhưng thực ra lại múa rìu qua mắt thợ. Thẩm Phương nói như vậy sẽ khiến chị ấy sợ. Tôi cũng biết vậy.
Vừa nãy gọi điện, xong nói đến chuyện hôm qua tôi cười chị ấy không chăm chỉ làm việc, cũng không quay lại cảng khẩu, ngày ngày chỉ biết chơi điện thoại, mải yêu đương. Nói mãi nói mãi, chị rất tủi thân, thế mà lại khóc nhè.
Tôi nói, em chỉ nói đùa thôi mà, sao chị lại nghĩ là thật vậy? Nếu như em không thật lòng với chị, việc gì em phải không nỡ để chị xuống xe, khăng khăng muốn chở chị về tận nhà.
Thẩm Phương không nói được lý do vì sao. Chị chỉ nói, những lúc ở một mình khó tránh khỏi bị nghĩ linh tinh, chị không lo lắng tôi sẽ nghĩ đến “ong bướm” nào khác, chỉ là, nghĩ đến cảnh tượng trong cuộc nói chuyện của tôi và mẹ qua điện thoại, chị lại vô cùng lo sợ.
Nghe vậy, tôi cạn lời. Tôi cũng không biết phải làm thế nào, thật ra, tôi phát hiện những lúc tôi nói chuyện điện thoại với mẹ, tôi cũng vô cùng lo sợ.
May mà lúc nãy gọi điện, vừa khóc xong, có thể nói tâm trạng của Thẩm Phương cũng ổn định lại. Chị còn hỏi chiếc cặp sách chị mới tặng tôi có dùng tốt không? Tôi nói, đương nhiên là tốt. Trước hết bỏ qua yếu tố là do chị tặng. Có thể tìm thấy một kiểu dáng giống túi xách một quai trong đống cặp sách của DKNY đã là một điều thật tuyệt vời, vừa là kiểu dáng mới, vừa đủ to, vừa có khoá kéo, về nước cũng có thể đeo đi, để mẹ khỏi suốt ngày nói “nhìn mấy cái túi con mua kìa, sao lại không có khoá, mang ra đường sẽ bị trộm mất đấy.”
Thẩm Phương cười, chị cũng mua một cái cho mẹ em nhé?
Tôi nói, chị đừng tiêu tiền vào đó nữa, mẹ đeo không hợp, cũng không dùng đến.
Thẩm Phương nói, vậy mua quà gì cho mẹ đây?
Tôi nói, tặng quà gì cơ chứ? Có lễ tết gì đâu.
Thẩm Phương nói, không phải sắp đến Tết Trung Quốc rồi sao? Không cần gửi đồ tặng mẹ sao?
Tôi cười khổ, làm gì nhanh vậy chứ?
Thẩm Phương (đoán là đang bĩu môi), em đừng đắc chí như vậy, chị chỉ muốn giữ phép lịch sự thôi mà….
Quay phắt cái lại cười, sau cơn mưa trời lại nắng.
Chợt nhớ tới một bài hát của Châu Kiệt Luân, cô gái đáng yêu.