08-02-2007 – 9:47:01
Lão Yêu cuối cùng cũng ra chiêu, một giờ trước anh ấy vừa gọi cho Bạch Nương Tử: “Anh định trưa mai đi gặp mặt tôm khô, gọi nó đến nhận chết đi.”
Các bạn phân tích đi, cái gì mà chiến lược khinh Lão Yêu chứ, mẹ nó tôi chính là bị khinh! Thẩm Phương cũng vậy, em bảo chị báo cho em mà chị báo cho em thật, đúng là tận tâm! Cái gì là “Bạch Nương Tử”, cái gì mà không ngờ đến, đừng tìm bao biện nữa.
Tôi nói: “Nói với anh ấy, buổi trưa em không rảnh, đợi buổi chiều đi.” – chúng ta hãy tạm thời bơ anh ấy đi!
Bạch Nương Tử chuyển lời… hai phút sau nói với tôi: “Cúp máy rồi.”
Tôi hạ lệnh: “Gửi Text cho hắn, nói với hắn là em tắt máy rồi, bảo hắn sáng mai nói chuyện trực tiếp với em.”
Bạch Nương Tử: “Con bé này! Sau này em còn như thế, chị sẽ không nói chuyện với em! Em mắng anh ấy chính là đang mắng chị!”
Thấy chưa! Còn chưa giao chiến mà đã tạo phản, chị ấy trước giờ chưa từng hung dữ mắng tôi như vậy!
Tôi bộc bạch nỗi lòng với Thẩm Phương: “Thẩm Phương, Shedding X…”
Thôi, chết thì chết, ai sợ ai! Tôi không tin tôi luyện Quân Tức Công cả tối mà anh vẫn có bản lĩnh gõ được tôi! Chết tiệt, tôi sẽ cài thêm vài cái báo thức và đút lót Bà Cụ Non. Đến thời khắc then chốt tôi sẽ điên cuồng gọi cho em nó!
Thẩm Phương nói tôi: “Ừ, khả thi!”
Nhưng, lại nghĩ, làm sao để cho Bà Cụ Non biết tôi đang trong thời khắc then chốt? Lẽ nào cứ hai phút lại gọi một lần? Như vậy coi sẽ kỳ lắm.
Nếu thật sự không được thì tôi sẽ đánh cược, vừa nhìn thấy Lão Yêu sẽ tóm anh ấy lại và đánh mắng, cả khóc nữa: “Lẽ trời ở đâu, có tiền là giỏi lắm sao, sao anh lại làm em….. huhu…. anh nói xem sau này em có mặt mũi nào nhìn người đây….”
Thẩm Phương sụp đổ hoàn toàn: “Ôi, em cứ chơi trò bướm đêm của em đi, chị không quản nữa.” Sau đó: “Bye.”
Có khả năng anh ấy sẽ ném ghế thật đó, nếu có ném thật, tôi cũng hiểu, tôi cũng nói với chị Hương như vậy, nếu như Thẩm Phương là em gái tôi. Tôi nhất định sẽ băm kẻ đó ra bã, băm xong ép lại, sau đó lại băm! Làm lại 358 lần! Thế nên, tôi vô cùng hiểu, nhưng tôi cũng không thể giả ngốc đợi bị anh ấy băm. Tôi đã sống qua chừng này cái xuân xanh mà chưa bị ai đánh bao giờ.
Đi ngủ đây, đi luyện Quân Tức Công. Hy vọng tốt nhất Lão Yêu sẽ bị mất điện thoại, hoặc vướng bận công việc. Á, ảo tưởng không có tội, ảo tưởng có lý!
– ——–
09-02-2007 – 09:03:14
Tôi rất tốt, vô cùng tốt, đừng lo lắng.
Lão Yêu không đánh tôi, tôi cũng không trang điểm loè loẹt thành Bạch Cốt Tinh. Cảm ơn mọi người đã quan tâm câu chuyện xàm này của tôi.
Rất tốt, rất tốt, đừng lo lắng. Tôi biết đánh Vương Bát Quyền, thân thể rất tốt, ăn ngon mặc thơm! Lại còn uống rượu với Lão Yêu. Lão Yêu cũng mời tôi điếu thuốc. Trung Hoa lại gặp Trung Hoa. Khi châm thuốc, tôi nói: “Sao lại biến thành thuốc lá Nha Nội nhỉ?”
Mặt Lão Yêu hiện lên một đường đen kịt….
Mặc dù tôi không thích Lão Yêu, nhưng tôi phải nói thật với các bạn. Lão Yêu là người rất lịch sự. Tất nhiên tôi cũng rất lịch sự, chỉ hơi run thôi, nhưng là do lạnh.
– ——–
Hai ngày nay điên cuồng đua xe, Lão Yêu phái người đi lái chiếc Porsche “bóng cứt” với tốc độ cao, trong khi tôi mang tạo hình “tiểu kê phi nước đại”, liều cái mạng quèn này bám đuôi theo đằng sau, tốc độ mỗi giờ đã vượt quá giới hạn của tôi không ít lần, phải biết rằng ngày xưa tôi chạy 80mph là đã là tốc độ tối đa. Bất lực, “bóng cứt” lại còn bắt cóc Thẩm Phương, thôi vậy, đua thì đua đi.
Rất nhiều lần, tôi thấy Thẩm Phương ở đằng trước nhìn tôi với ánh mắt quan tâm ân cần, dù không nhìn rõ, nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy như đứng trong một làn gió xuân. Trên suốt chặng đường, tôi đã nhiều lần nhớ đến một truyền thuyết: “Khoa Phụ đuổi mặt trời”.
Nhưng đó vẫn chưa phải là câu tôi nói nhiều nhất. Trên thực tế, mỗi lần tăng tốc độ, tôi đều phải đọc thầm chữ “Fxck Off” trong đầu, thực ra tôi cũng biết nghĩa chính xác của từ này là “cút đi”. Tuy nhiên, tôi cũng khá bất lực, chỉ một từ Fxck yếu ớt đứng một mình rất khó để diễn tả cảm xúc lẫn lộn của mình về chiếc “bóng cứt” trước mặt và tất cả những người trong đó (ngoại trừ Thẩm Phương). Vì vậy, nhất định phải thêm một chữ Off, nhất định, tôt ghét nhất là lái xe nhanh.
Năm ngoái, có một người bạn hết lòng với đất nước nói với tôi, một tỉnh nào đó ở Trung Quốc sắp có đoàn thanh tra đến thăm, là lãnh đạo cấp T. Cậu ấy hỏi tôi muốn giúp đỡ đưa đón không, đương nhiên sẽ có tiền. Trùng hợp thay, lúc đó tôi đã bị phạt lần đầu tiên trong đời vì chạy quá tốc độ trong thành phố (tốc độ giới hạn trong thành phố là 40mph. Tôi đạp ga tăng tốc vào nửa đêm nửa hôm và bị camera bắt gặp.) Từ đó tôi đã quyết định ngã ở đâu thì đứng dậy ở đấy, hơn nữa đó là ngày cuối tuần, hơn nữa địa điểm là một thành phố du lịch mà tôi đã định đến. Vì vậy, vui mừng đồng ý.
Trước 5 giờ sáng thứ bảy, tôi thức dậy và lao đến thành phố B. Khi đến nơi, tôi đã vội vàng khởi hành trong khi còn chưa kịp uống ngụm cà phê. Tôi nhớ hôm đó, người ngồi ở ghế lái phụ là một vị bố đời, tính khí ngênh ngang ngút trời. Có lẽ vì ông ấy đã quen với việc làm hoàng đế, nên suốt cả chặng đường luôn ai oán bạn tôi không tiếp đón cẩn thận. Nghe vậy làm tôi khá chán nản, cái chức của ông mà được có chiếc xe rách đưa đón là tốt lắm rồi, lại còn muốn người tốt xe tốt? Hay là ông cứ thăng lên hai chức đi? Cũng không phải không đến Bắc Kinh không biết quan nhỏ, mấu chốt là ông mới vừa đạt đến cấp ra nước ngoài với chi phí công kém mà đã vênh mặt lên, còn chưa được chính thức đã tỏ vẻ? Sau đó ông B này bắt đầu nhìn tôi lái xe, đồng thời khua tay múa chân, nói cái này tôi làm chưa thạo, nói cái kia phải rẽ ngoặt sang. Lúc đầu, tôi phớt lờ ông ta, mặc dù tôi cực kỳ ghét khi có người nhìn tôi lái xe (ngoại trừ Thẩm Phương), nhưng chúng tôi cần kiếm tiền, cần phục vụ người ta, nhịn tạm vậy. Tiếp đó nữa, ông B này bắt đầu phàn nàn tôi lái quá chậm, chỉ vào đồng hồ đo tốc độ của tôi và nói: “Còn chưa đến 80, cao tốc của tỉnh chúng tôi ít nhất cũng phải đến 100.” Đó là lần đầu tiên tôi có suy nghĩ muốn đập cái xe đi, không phải trách công năng của xe tôi tốt hay không, chỉ là rất muốn gỡ tấm kính giảm tốc ra, để tránh ông bố đời kia không biết đồng hồ đo tốc độ tăng 1,6 được chuyển thành km.
Nhưng lúc đó ông ấy vẫn chưa được tính là “cực phẩm” nhất. Tôi còn gặp qua một anh bạn (nghe nói đã lăn lộn bên ngoài N năm) chém gió với người ta rằng, hắn lái xe 100mph trong sương mù dày đặc trên dưới M1 Motorway. Lúc đó tôi nghĩ rằng chỉ có thể hai trường hợp, một là hắn không có xe, chỉ là ảo tưởng; hai là hắn chính là Michael Schumacher (cựu tay đua người Đức). Sau này, tôi luôn nói với người ta rằng, mật độ giao thông trên Motorway Anh rất dày dặc, ngay cả khi không có sương mù, chơi 100m có quá cường điệu không?
Tuy nhiên, hôm nay tôi xin rút lại câu cuối cùng của đoạn trước. Bởi vì, trên một đoạn đường nào đó, vì Chủ Nhật ít xe, tôi dẫn đầu với 90mph. Khi tôi đang ráng nhịn giới hạn cực độ trong tâm và âm thầm hoan hô chính mình, thì đoàn người của Lão Yêu bắt cóc Thẩm Phương… vụt…một cơn gió yêu ma… thổi qua…. từ bên cạnh tôi.
Dù có hùng biện đến mấy, nhưng sự thật đã chứng minh rằng: trên những Motorway của Anh, vào những giờ thoáng xe, lái 100mph không phải là chuyện không thể. Đương nhiên tôi vẫn khăng khăng rằng, vào những giờ xe ít hoặc khi có sương mù, nếu tự nói bản thân có thể lái 100mph, người đó nên tham khảo GP và đặt lịch hẹn với chuyên khoa Mental Illness thì hơn.
Khi vừa đến nơi, tôi liên tục buông lời gièm pha về Lão Yêu trước mặt Thẩm Phương, giương cao ngọn cờ chủ nghĩa quan tâm, cái gì mà thờ ơ với tính mạng, coi thường sự an toàn cá nhân của Thẩm Phương, vân vân.
Ban đầu Thẩm Phương chỉ khẽ cười, đợi khi thấy đám người ở đằng trước đi xa dần xa dần, Thẩm Phương bất thình lình thưởng tôi một cái hôn, tôi đang đắc chí, thì bên cạnh bay đến một câu nói: “Làm gì có ai tính kế gây chia rẽ như em chứ.” —— Ôi, câu đó nói kiểu gì mà? Sao mà sao mà hai tay đều muốn cứng lại….
Hôm nay còn có một phát hiện “động trời” nữa, khi tôi đưa Thẩm Phương đến tụ họp cùng Lão Yêu, Lão Yêu đang nói chuyện cùng một ông chủ nhà hàng người nước ngoài. Vốn dĩ tôi định chọn một chỗ ngồi cạnh cửa để tránh né, nhưng Thẩm Phương nhất quyết kéo tôi qua đó. Khi ngồi xuống, cà phê còn chưa được bưng lên, sự chú ý của tôi tập trung vào tiếng Anh nửa vời của Lão Yêu. Khó khăn lắm mới kìm nén đến tận khi ra về, tôi kéo Thẩm Phương lại và hỏi: “Tiếng Anh của anh trai chị so với tiếng Anh của chị như thế nào?”
Thẩm Phương đắc ý: “Còn phải hỏi sao, chị từ lúc nhỏ đã đến đây, còn anh ấy học đến A level mới đến, tốt nghiệp xong về nước luôn.” Nghĩ một lát, chị lại nói: “Chắc trình độ ngang ngửa em.”
Không biết là do tối qua không được nghỉ ngơi tốt, hay do cãi nhau với Piggy nên hao tổn chân khí, tóm lại lúc đó não tôi giật giật, nghĩ ngay ra: “Ha ha, hoá ra là gà mờ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lão Yêu và cười trên nỗi đau của người khác như bị ngốc, cười đến nỗi Thẩm Phương cảm thấy khó hiểu, tôi còn trơ mặt mo ra, ghé vào tai Thẩm Phương nói: “Vì anh ấy không giỏi tiếng Anh, chúng ta nói tiếng Anh để cô lập anh ấy đi?”
Phản ứng của Thẩm Phương lúc đó rất bối rối, chị dùng ánh mắt lưỡng lự liếc nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng không tiếp lời nữa.
Tôi thầm cười ngốc nghếch, một lúc lâu sau mới thoã mãn và bình tĩnh lại được, sau đó mới nhớ lại, chợt hiểu ra hàm ý trong lời nói của Thẩm Phương. Sau đó, không biết tiếp theo sắc mặt của tôi có tốt hay không, đến bây giờ tôi phải mãnh liệt thừa nhận rằng tôi nên gọi cho GP vào thứ Hai để hẹn khám chuyên khoa Mental Illness.
Hét to ba tiếng: “Tôi đến từ sao Hỏa! Tôi đến từ sao Hỏa! Tôi đến từ sao Hỏa!”
Trái đất thực sự rất nguy hiểm.