04-06-2007 – 09:05:46
Hôm nay tranh thủ viết vài thứ mặn mặn vậy, viết đến đâu hay đến đấy.
Haiz, tôi không nghĩ tôi là chủ lâu lười nhất Tianya, có chủ lâu rảnh rỗi cả ngày cuối tuần còn không viết chữ nào, các bạn cũng đâu có nói gì. Xem ra các bạn chỉ thích bắt nạt người trung thực như tôi, lẽ trời ở đâu??????
Thoáng hay không thoáng.
Ngồi trên chiếc xe mới toanh của Thẩm Phương, đi đến nhà mới của chị Sue, vừa ngắm cảnh thành phố vừa cảm nhận làn gió ôn hoà dịu nhẹ buổi tối, trong xe còn có gái đẹp làm tài xế, đúng là không còn gì bằng. Chiếc xe này là “tâm ý” của Lão Yêu dành tặng cho Thẩm Phương nhân dịp sinh nhật chị, chỉ là mẫu xe này là do tôi bí mật tư vấn giúp Thẩm Phương, đó là một chiếc xe mui trần tự động bằng kim loại của Volvo.
Thẩm Phương vẫn luôn muốn “khoe khoang” một chút, “thoáng” một chút nhân lúc vẫn còn “trẻ”. Ban đầu chị không mua, “nghe nói” là do không tìm được lý do để mua, trước đây. Sinh nhật năm nay, “tình cờ có tâm trạng tốt”, tự nhiên cầu được ước thấy như “nắng hạ gặp mưa rào”.
Để phù hợp với chiếc xe “thoáng” này, tôi và Sue âm thầm bàn bạc, lên kế hoạch hợp tác tặng cho chị một chiếc ô và một chiếc phao cứu sinh, bảo chị cất ở cốp sau phòng khi trời mưa. Theo lời của tôi, đây gọi là “phòng trước tính sau”, cũng vì muốn tốt cho chị. Tuy nhiên, vì bà chị Sue oang oang cái mồm làm lộ bí mật, nên kế hoạch đã thất bại. Kết quả cuối cùng là chính tôi đã bị mắng thậm tệ. Tôi cảm thấy khá “oan”, tại sao chị còn chưa hỏi mà đã chắc chắn đây là kế hoạch của một mình em chứ?
Xe vừa lăn bánh ra khỏi nhà, tôi lập tức giục Thẩm Phương: “Mau mở mui, mau mở mui.” Thẩm Phương tỏ ra thẹn thùng: “Ngay bây giờ sao? Trời vẫn còn sáng lắm… nhiều người như vậy…”
Tôi xỉu… chị có xe mui trần chỉ để “lộng hành vào ban đêm” thôi sao?… Chị có muốn mặc thêm áo choàng và mũ rộng vành để cosplay Zorro không?
Trong chớp mắt đã lái được một đoạn đường dài, chị vẫn chưa mở mui! Tôi không nhịn được, nói: “Đừng làm bộ, không phải chị mua xe mui trần để trông bắt mắt sao, nếu sợ mọi người nhìn, thì thà mua xe tăng…” Còn chưa kịp dứt lời, tôi đã bị ăn một chưởng Hắc Hổ Moi Tim, và sau đó, ù ~~~ đỉnh đầu chợt thấy quang đãng…
Tôi đột nhiên phát hiện ra, cảm giác dạo quanh thành phố trên chiếc xe mui trần, một chữ: tuyệt. Hai chữ: căng thẳng. Ba chữ: rợn gai ốc. Bốn chữ: khá là xấu hổ.
Tôi run không chịu được, thế là phải nói nhiều lên, tự cổ vũ bản thân. Tôi nói: “Trời! Nghiền nghê! Mua xe mui trần là phải thế này chứ, nào có ai lén lút như làm sai chuyện gì vậy, chúng ta đâu có gì phải sợ chứ?”
Người ta không nhìn tôi lấy một cái: “Chị không sợ, là em sợ, vừa ra ngoài đã né tít ra xa.”
Tôi chột dạ, đáp: “Thật á? Em không nghĩ em sợ, bây giờ em đang rất cong.”
Thẩm Phương ngay tức khắc, ngay tức khắc đến nỗi như chị luôn chờ trực nói câu này: “Ok, I dare you not to kiss me now!” (Chị thách em hôn chị ngay bây giờ) Giọng nói rất khiêu khích! Lại còn khích tướng!!
Tôi bó tay: “Lại giở trò này, chị không chán sao?! Di chứng sau phim Saving Face à!”
Sau đó chị quay đầu đi, cười rất tươi và đắc ý, đôi lông mày nhướng cao: “See ~~~”
Tôi thể hiện sự can đảm của mình: “Double dare you…” (nghĩa là, chị dám thì em dám!)
Nguy to rồi, chị lập tức bật xi nhan rồi dừng xe. Bốn mắt nhìn nhau một lúc… tôi đầu hàng. Khụ, ai bảo tên tôi là hèn nhát và dè dặt cơ chứ~ Tôi phải xứng đáng với cái tên khét tiếng này.
Thoáng hay không thoáng, chỉ là vấn đề về dũng khí, nhưng thoáng như thế nào? Đấy mới là vấn đề.
(Nhưng giờ nghĩ lại, tôi lại cong trở lại rồi. Sầu, thật là sầu, lần sau em nhất định sẽ hôn chị thật mãnh liệt trước đám đông! Đến lúc đó ai chạy người đó làm con rùa! Đến lần sau, em sẽ nói: “Of course, but I need a bed as well” Đã nói là làm!)
…
Poor Sense Of Direction (mù đường) VS Speech Impediment (Rối loạn ngôn ngữ)
Sau gần 1 giờ đồng hồ lặn lội, cuối cùng Thẩm Phương cũng lái xe đến nơi dưới sự hỗ sợ của máy định vị GPS và bản đồ thủ công của tôi. Tôi thực sự nghi ngờ Thẩm Phương có trở ngại trong việc phân biệt phương hướng, không đề cập đến Dyscalculia nữa nha, ít nhất cũng phải là Poor Sense Of Direction. Nhất là ngay khi bạn gặp Round about (vòng xuyến), chị thực sự sẽ đi lòng vòng. Trong GPS cũng đã nói phải đi lối ra thứ hai, thứ hai, chị ấy hoặc là sẽ đi sớm một đoạn, hoặc sẽ đi quá một đoạn. Nghĩ đến việc chị ấy xuất thân từ trường kinh tế mà tôi thực sự bái phục. May mắn thay, hầu hết các khu đô thị ở Anh đều là những con đường một chiều dài lê thê, chỉ lái xe 8 dặm rồi quay lại, rẽ một lần, rồi lại bị lạc.
Buồn cười nhất là khi chúng tôi đã đến cửa nhà chị Sue, tôi đã thấy biển chỉ đường phía trước rồi, vừa chỉ: “Này, kia kìa…”
Sau đó chị ấy lập tức bật xi nhan, bíp bíp, rẽ trái, kèm theo đó là giọng nam véo von trong GPS “Reception Lost!” Tôi nghĩ có lẽ người đàn ông trong GPS đang bị tra tấn đến sắp phát điên, một lúc lâu sau đó nó trong trạng thái nửa sống nửa chết, dù Thẩm Phương đập như thế nào, nó cũng không phản ứng lại. Chị không đập dậy nổi người đàn ông trong GPS, nên chỉ đành đập tôi: “Em cứ chỉ loạn xạ cái gì?” (Ầm ĩ cả buổi, ngón trỏ tay trái của tôi có thể cong về phía bên trái, tôi là gái cong mà.)
Mặt Thẩm Phương đỏ bừng bừng, muốn nói nhưng không nói nên lời, cũng mang theo chút biểu cảm không can tâm, nhưng cũng vô cùng đáng yêu.
Sau đó, một thời gian dài trôi qua, dài đến mức tôi gần như đã quên mất chuyện này. Lúc đó tôi đang nói chuyện điện thoại với một người hẹn Appointment vào tuần sau. Tôi vừa nhớ lại Diary vừa buột miệng nói: “Make it on Tuesday, no, make it on Wedn,” chữ Wednesday vừa nói đến âm Wedn thì một người bạn trong nhà Sue vẫy tay ra hiệu: “Do you need more (rượu)?” Tôi lập tức xua tay, xua tay xong lại nói lại với người trong điện thoại: “Make it on Wedn…” Sau đó lại có ai đó hỏi: “You sure?” Tôi xua tay lần nữa rồi lặp lại: “Make it on Wedn….”, có lẽ là do party tối hôm đó ở nhà Sue khiến tôi hơi căng thẳng, hoặc do tôi đã uống chút rượu, một câu nói lại đến 3 lần và không thể nói tiếp được nữa, cứ lặp đi lặp lại: “Wedn, Wedn, Wedn…” Sau đó người ta nói thay tôi: “Wednesday?” Tôi mới: “Yeah~”. Cúp máy xong, cảm thấy thật buồn cười, lại còn vô thức lầm bầm: “Wedn Wedn Wedn.” Lúc này bên cạnh bay đến một câu: “Giờ chị mới biết em bị Impediment?”
*Wedn phát âm giống Wan (弯: cong) trong tiếng Trung.
…
Detached House VS Modern Lifestyle
Chị Sue yêu thích của mọi người đã chuyển đến nhà mới.
Cái gọi là nhà mới này thực sự rất mới, “mới” đến mức chị Sue phải nhẫn tâm bán căn Detached House đứng tên chị xong mới có thể trả hết số tiền còn lại. Chỉ là căn nhà ấy đã được bán cho Thẩm Phương nhà tôi. Có hai lý do, một là vì mối tình giữa chị Sue và “người làm vườn” đã làm khiến các “bậc trên” trong gia đình nhà Sue tức giận, vì thế, thật không may, nguồn thu nhập chính của chị đã bị đóng băng, trong khoảng thời gian ngắn chưa thể dư dả, chỉ còn cách bán nhà. Thứ hai, Thẩm Phương nhà tôi tập trung chuyển hướng sang lĩnh vực bất động sản, thêm một căn hay bớt một căn chỉ là chuyện muỗi với chị, hơn nữa tình chị em sâu nặng, chị ngã em nâng, sao có thể trơ mắt ra nhìn? Theo lời Thẩm Phương nói: “Coi nhu ủng hộ chị Sue đi, cũng như chị ấy ủng hộ chúng ta vậy.”
Tôi rất “cảm động” trước “mối quan hệ đối tác chiến lược” giữa hai người họ, nhưng tôi cũng hoang mang vô cùng, thân là một It Girl cao quý khiến chúng tôi phải trầm trồ, người có thể càn quét mọi Selfridges ở Anh mà không chớp mắt như chị Sue, nay đã phải bán nhà rồi sao?
Đầu tiên, đó là một khu vực đắt đỏ, trung tâm thành phố. Trước đây, chỉ cần báo chí đề cập đến mảnh đất ở khu vực này, luôn có những cuộc thảo luận đại loại giống như, có phải một chỗ đậu xe có giá 60.000 bảng không? Tôi cũng ở Anh khá lâu, ngoại trừ khu cổ tích thần tiên này ra thì thực sự không biết còn chỗ nào ở Anh có thể bán nhà mà không đi kèm chỗ đậu xe. Thực ra ban đầu tôi cũng không biết khu này cũng có nhiều nhà không có chỗ đậu xe. Mãi cho đến khi nhìn thấy căn biệt thự tư nhân của bạn học Bố ở khu này, tôi mới biết, ồ, hóa ra thủ tướng cũng phải đau đầu về vấn đề đậu xe. Sau đó mới chú ý, cũng thấy rất nhiều bài báo có liên quan.
Sau đó, Thẩm Phương nói với tôi rằng Sue cũng mua nhà ở khu này, tôi không lấy làm lạ, nhưng khi nghe căn nhà đó đắt đến mức khiến Sue phải bán căn cũ đi mới tậu nổi, làm tôi có chút tò mò.
Trăm nghe không bằng một thấy. Khi xe đỗ dưới tầng, điều đầu tiên làm tôi ngạc nhiên là có một nhà để xe riêng (dưới tầng hầm), ngay lập tức cảm thấy căn này đáng đồng tiền bát gạo. Ra khỏi xe, thấy xung quanh đúng là triển lãm ô tô tầm cỡ thế giới, nói thật là tôi có thể bất tỉnh ngay tại chỗ. Tôi đã nhìn thấy Lotus, cũng đã thấy Ferrari và Lamborghini, cũng đã nhìn thấy chiếc Bentley của Thẩm Phương, cũng đã thấy xe R kép của người Ấn Độ, nhưng khi tất cả những chiếc xe này cùng chen chúc trong tầm mắt cùng một lúc… tóm lại là tôi không ổn một chút nào. Tôi nhìn chiếc Volvo mui trần của Thẩm Phương, nhìn như thể một phiên bản tiết kiệm hơn của Santana vậy.
Sau đó, Thẩm Phương chỉ vào chiếc Lamborghini đó và nói với tôi: “Ồ, XXX đến rồi này.” Tôi lại sắp ngất. XXX là người Anh gốc Ấn, là bạn học của Thẩm Phương và Sue, quan hệ rất tốt, rất là tốt. Ừm.
Tôi hơi run, chủ yếu là do biển số của chiếc lamborghini, phía trước có chữ tiếng Anh, phía sau chỉ có một con số, 7.
Tôi run lẩy bẩy, nói với Thẩm Phương: “Chị mà không nói, em còn tưởng đó là Beckham đến.”
Thẩm Phương cũng gật đầu, quay đầu lại nhìn chiếc “Poussin” của mình, nói: “Xe của chị không đủ để mua biển số của anh ấy sao.”
Đi thang máy lên lầu, bước vào “nhà mới”. Khụ, nói một cách ngắn gọn, thực ra đó chính là loại “nhà thông tầng” mà Trung Quốc hay gọi. Tuy nhiên, Sue rất tự hào, tôi hỏi rất quê mùa rằng: “Mua biệt thự không phải tốt hơn sao, có thảm cỏ và sân vườn to, nếu là ở Trung Quốc, mức giá sẽ ngược lại.”
Sue, chị đại Sue bây giờ đang so đo “Nghệ thuật làm vườn” với tôi, đương nhiên chị ấy rất khinh thường kiến thức ít ỏi của tôi, nói: “Đây là Lifestyle khác nhau, hiểu không?”
Lúc đó, tôi gật đầu, hiểu.
Bây giờ, tôi lại khó hiểu, tại sao lại bán biệt thự đi mua nhà thông tầng? Tôi thực sự không hiểu, không thể hiểu, vì thế tôi đã đem nỗi khúc mắc này ra xin ý kiến của Lãnh Đạo, Lãnh Đạo nhắc nhở: “Do chị ấy thích thôi, em bận tâm điều gì vậy?”
Tôi muốn bày tỏ sự chân thành, chém gió: “Sau này khi em cũng có tiền, em sẽ mua cho chị cả một phòng, chị, chị thích ở tầng một hay tầng hai?”
Thẩm Phương còn không thèm nhấc mí mắt lên: “Tuỳ em.”
Chị nói xem, tại sao câu Whatever này của chị toàn treo trên miệng vậy? Trường hợp nào cũng có thể dùng được.
Hay là, đợi sau này khi em có tiền, em sẽ mua một biển số xe viết chữ “Whatever” cho chị nhé?