Lòng tôi chợt vui sướng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà lấy xe. Vừa ra khỏi cửa đã chạm mặt Zoe, thấy cô như định nói gì đó với tôi, bèn vội vàng dựng rào, nói: “Em có hẹn, gặp lại sau bữa trưa nhé.” Sau đó vọt chạy khỏi công ty, các anh bảo vệ lại bị hoa mắt, hay là tôi đổi tên ID thành “X Lưu Hương” nhỉ?
12:29, tôi cấp tốc chạy để đến đúng giờ, time keeper lại hiện hồn rồi. Chuẩn bị đi vào, bồi bàn hỏi đi mấy người, tôi nghĩ, có PJ, tôi, cộng thêm vài* người: “Bàn bốn người.”
*PJ nói đem theo vài người (两人), ở Trung Quốc, cách nói này cũng có nghĩa là “hai người”.
5 phút sau, có một chiếc Transit chạy đến trước cửa. Cửa xe mở ra, cả đám người hì hục bước xuống, xung quanh chói loà những ánh đèn flash của máy ảnh làm tôi hoa cả mắt. Cửa trước mở ra, có người đeo chiếc kính râm to oạch bước xuống, vẫy tay lia lịa với tôi qua tấm kính cửa, tôi suýt nôn ra máu, đúng là mang theo “vài người” thật.
Tôi vội chạy ra đón chị, còn chưa kịp mở lời đã bị ôm chặt lấy: “Tóc dài ra thế này rồi sao, F4 à!” Não tôi sung huyết, người bên cạnh tiếp lời: “Siêu cấp Nữ thanh, Siêu cấp Nữ thanh.” Tôi hận không thể bóc lớp da mặt ra và chôn nó thật sâu trong một cái hố. Quẹt đi ngụm máu vừa phun ra, tôi thề tuần sau sẽ đi cắt tóc.
“Giới thiệu với mọi người, đây là em gái tôi, Tiểu C, làm trong một công ty tầm cỡ thế giới, mà đang làm gì ấy nhỉ?” Tôi nhanh chóng lấy tấm danh thiếp từ trong túi ra, may mà vừa chạy từ công ty đến đây, “Thấy chưa, supervisor, còn trẻ như vậy” – PJ tâng bốc tôi lên mây, người ngồi bên cạnh: “Tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao.”
Sau đó PJ lại nói: “Nhìn là biết, công ty lớn làm ăn nghiêm túc đấy!” Người bên cạnh: “Có triển vọng lớn, có triển vọng lớn.”
“Chứ còn gì, number 1 thế giới!” PJ bật ngón cái, người bên cạnh: “Công ty lớn, công ty lớn.”
Tôi nhắm trúng cơ hội thể hiện sự khiêm tốn: “Cũng thường thường thôi ạ, thứ 3 thế giới” Nhưng người Mỹ sẽ nghĩ đó không phải chỉ là chém gió; nếu người Trung Quốc nghĩ rằng họ đứng thứ hai, thì người Anh sẽ chém lên number1 giống như PJ vừa nói. Cá nhân tôi nghiêng về cách nói của người Mỹ. Nhưng, lúc đó, tôi lại cảm thấy máu xông lên.
Cố gắng lắm mới nuốt trôi được, PJ lại hỏi “Supervisor và giám đốc, chức nào lớn hơn?” Chết tiệt, tại sao tôi lại nghĩ PJ luôn hỏi những câu sâu sắc như vậy?
“Giám đốc lớn hơn, giám đốc lớn hơn” – Tôi nói. Người bên cạnh: “Cũng không tồi, không tồi.” Rốt cuộc tôi cũng nôn ra ngụm máu thứ hai, thề rằng lần sau sẽ không phát bừa danh thiếp đi nữa.
Sau đó, một đoàn người lũ lượt kéo đến, khiến các nhân viên quán như ngẩn ra.
Tôi nghĩ đây là “phong cách mị lực” của PJ, dù chúng ta có ở đâu đi nữa, chỉ cần cô nàng này tới, lập tức sẽ biến nơi đó thành địa bàn của riêng mình.
Bữa ăn này chẳng khác nào một hội thăm chùa, tôi ngồi cả tiếng để nghe tấu hài, chỉ uống một bát Taro Sago và ăn một thìa cơm rang.
Ăn xong, tôi định đứng dậy thanh toán, PJ ấn tôi ngồi xuống: “Em ngồi im cho chị, ai lại làm thế.”
“Chị đừng khách sáo với em, lần trước ta đã nói rõ rồi mà, chị đến chỗ em thì em mời.” Tôi kiên quyết, đằng nào cũng cần trả phí nghe tấu hài.
“Em đừng lắm chuyện, đừng tranh với chị nữa, biết em đi làm có tiền, nhưng vẫn ngồi im đấy, nghe chưa.”
Tôi vẫn một mực nói: “Nếu chị coi em là bạn thì chị hãy để em trả, lần sau, đến khi về Trung Quốc chị lại mời em nhé?”
“Bạn sao? Trong mắt chị em chỉ là đứa trẻ con.” PJ rất ra dáng một đại tướng, một tay ngăn tôi lại, tay kia chỉ ra đằng sau: “Cậu kia, mau tính tiền.” Sau đó chị nói thầm vào tai tôi: “Giữ thể diện cho chị, cứ để chị.” Xong lại đắc ý, nói: “Thanh toán!”
Lần thứ ba tôi ói ra máu, lặng lẽ đặt 10 bảng Anh lên chiếc đĩa, tôi thề, tôi sẽ không đến đến đây trong hai tháng tiếp theo.
Tạm biệt PJ, tôi tiễn chị đến trạm dừng tiếp theo, bụng nghĩ lại sắp có một phần lãnh thổ khác của Anh sẽ bị phía chúng tôi chiếm đóng. Vạn tuế!
Về đến công ty, tôi đang hút thuốc dưới lầu thì thấy Zoe đi tới và vẫy tay với tôi, tôi dập điếu thuốc, bước ra khỏi khu vực hút thuốc.
“Có tin tốt.” Z chớp chớp đôi mắt xanh dương: “Sáng nay chị đi đưa đồ cho Andrew, nghe thấy anh ấy đang khen em với người trong điện thoại đấy.”
“Anh ấy nói gì?”
“Anh ấy nói, Thuý Hoa thật f*cking perfect.”
“Thay em cảm ơn lời tục tĩu của anh ấy nhé.”
“Em biết gì chưa? Jeff không quay về nữa, hợp đồng của anh ấy với công ty năm sau là ở Mỹ.”
“Cool.”
“Em không hiểu sao?”
“Hiểu cái gì?”
“Nghĩa là từ năm sau trở đi, mảnh giấy có tên em trên cửa văn phòng sắp được thay thành bảng cứng!”
“Cũng chưa biết được, nhỡ như có ai đó sẽ được điều đến từ công ty khác.”
“Nên là, đó chính là điều đầu tiên chị nói với em, Andrew nói em thật fucking perfect.” Zoe nói cứ như đây là công ty nhà chị mở: “Chúc mừng em, supervisor cấp giám đốc trẻ nhất trong lịch sử của công ty chúng ta.”
“Zoe hỏi em một câu hỏi, supervisor và giám đốc, chức nào to hơn?”
Tôi nhớ tôi cũng hỏi Thẩm Phương vế sau, lúc đó chị rất mơ hồ: “Trả lời sao được?”
– ——–
Bước ra khỏi phố Trung Quốc, tâm trạng tôi lúc đó cũng giống tối nay, có chút vui mừng, có chút lúng túng, có chút vui sướng không kìm lại được. Chiếc xe không đi lòng vòng nữa, chở tôi một mạch về nhà.
Đèn điện trong tiệm thuốc đã tắt, Lão Đinh tự đóng quầy.
Tôi dẫn Thẩm Phương đi từ cửa sau, lên tầng hai, Lão Đinh nghe có tiếng động, ông mở cửa, đang định hỏi: “Thuý Hoa, sao muộn thế này mà còn…” thì bỗng thấy cái mặt lợn xui xẻo sưng phù của tôi: “Ối, bị đánh hả!”
“Không sao ạ, làm việc nghĩa mà ra.” Tôi mở cửa phòng mình: “Chú cứ ngủ đi, cháu không sao đâu.”
Trong phòng hơi bừa, sáng nay dậy vẫn chưa kịp gấp chăn. Thẩm Phương nhìn xung quanh, rõ là biết nhưng vẫn cố hỏi: “Phòng em à.”
“Vâng, sao vậy? Thấy hợp với phong cách của em hay là khác nhau một trời một vực.”
Chị cười, không nói gì nữa, tôi cũng cứ đứng đấy.
Ngừng một lúc, chị nói: “Này, hay là em nằm xuống luôn đi, không phải đang buồn ngủ sao?”
Tôi đồng ý: “Em thay quần áo đã.”
“Được.” Chị vẫn đang nhìn xung quanh, đi tới bên máy sưởi, sờ thử nó.
Không cần sờ, máy sưởi ngừng hoạt động rồi, tôi nghĩ. Hệ thống sưởi trong nhà này bằng khí đốt tự nhiên, ông chủ cho rằng vì chúng tôi được ở miễn phí nên phải tự túc chi trả cho khí đốt, nước và điện. Công tơ điện thì chia chung với tiệm, còn khí đốt lại là một cái riêng. Tiền khí đốt tự nhiên khá đắt vì cửa hàng thường xuyên tiếp khách nên phải bật nguyên ngày. Vì vậy, theo gợi ý của Lão Đinh, sau giờ làm việc chúng tôi sẽ tắt máy sưởi, theo như ông nói, vì đã bật cả sáng nên cả căn nhà đã ấm đủ rồi, dù nước Anh có lạnh đến đâu đi chăng nữa thì vẫn ấm hơn quê hương Hồ Nam của ông, nơi đó không có máy sưởi vào mùa đông. Lúc đó tôi cũng đồng ý với lời nói ấy.
Thẩm Phương sờ xong máy sưởi, chị quay đầu lại, thấy tôi vẫn đứng đó không di chuyển, chị nói: “Phòng vệ sinh ở đâu.”
“Đến cuối hành lang là đến.”
Tôi vội vàng cởi bỏ quần áo, thay vào chiếc quần đùi mặc trong nhà và chiếc áo thun mặc đi ngủ. Sau đó nhanh chóng ném tất cả những thứ tôi cho rằng không nên xuất hiện vào chiếc tủ lớn. Do dự một lúc, cảm thấy hơi làm màu, nên lại lấy ra một số thứ có vẻ bình thường như sách vở, tài liệu, bày ra mỗi chỗ một ít.
Thẩm Phương trở về phòng tôi, dường như chị đã nhìn thấu những trò vờ vịt của tôi, nhưng chị chỉ mỉm cười. Tôi thấy chị vẫn đứng đó mà chưa đi, nên đành kéo chiếc ghế bàn ra: “Hmm, chị ngồi đi, chị muốn uống gì không?” Thực ra trong tủ lạnh không có gì, nếu chị ấy muốn uống thì cũng chỉ có nước lã, phải vặn vòi để uống. Quả nhiên, chị hỏi: “Có nước không?”
Tôi khịt mũi: “Chỉ có tap water.”
“À, cũng được, em đừng đi nữa, mau nằm xuống đi, cho chị cái cốc chị tự đi rót.”
Chị lại ra ngoài. Tôi nghĩ, sắp tới kiểu gì cũng phải mua vài chai nước khoáng, coca dự phòng, đề phòng có người đến.
Tôi trèo lên giường, kéo chiếc chăn lên che đôi chân, nằm đó nghĩ ngợi lung tung.
Thẩm Phương bưng cốc nước vào phòng, thấy tôi đã nằm xuống, chị kê chiếc ghế đến gần ngồi cạnh bên giường tôi. Vừa uống nước, vừa hỏi: “Đã thấy đỡ hơn chưa? Em mau ngủ đi.”
Tôi thấy chị không có vẻ gì là định rời đi, đành nói: “Cảm ơn chị đã đưa em về, cũng không còn sớm nữa, chị về đi, Danny vẫn đang đợi chị ở dưới.”
Chị đặt cốc nước xuống, nhìn tôi với biểu cảm thật kỳ lạ: “Có vẻ em không chào đón chị lắm.”
“Không phải, không hề, chỉ tại muộn quá rồi, chị về muộn quá nhỡ bị người nhà nói.”
“Haha,” chị cười nghiêng ngả, vô thức dùng tay chơi đùa với những lọn tóc: “Chị á, chả ai nói cả, chị chưa nói họ là còn may đấy.”
Tôi cũng cười, thì đúng là vậy thật, chị là chủ mà.
Chị nhìn tôi, bỗng phì cười, lại nhịn cười ngay sau đó, giả vờ nhìn đi chỗ khác như không có chuyện gì.
Tôi nghĩ chắc chắn 80% chị cười vì nhìn môi tôi sưng lên như Trư Bát Giới. Tôi nhìn chị, chị cố gắng không cười, nhưng có lẽ chị nghĩ như vậy không lịch sự, thế là đặt tay lên lên bàn viết chữ, nghịch chiếc bút máy. Một lúc sau, chị không nhịn được nữa mà lại phì cười ra tiếng, lần này tiếng cười của chị còn to hơn lần trước.
Tôi chịu không nổi: “Có gì đáng cười chứ, chỉ là sưng miệng thôi mà, chị còn không có lòng tốt tự kiểm điểm mình đi.”
Chị xua tay: “Không phải chị cười cái đó,” chị chơi với cái bút để không quá tập trung vào tiếng cười: “Em mau ngủ đi.” Chưa đầy hai giây, lại phì cười, lần này chị cười bò ra bàn luôn.
“Này, chị sao thế. Chị cười cái gì?”
Chị liếc nhìn tôi, mặt chị ửng đỏ, cười hư hỏng nói: “Không nói đâu.”
“Ê, mệt chị thật đấy, em vì chị mới ra nông nỗi này, mà chị còn cười em.”
Chị càng lúc càng cười đến khó thở, đây là lần đầu tiên tôi thấy chị không còn cố ý khống chế cảm xúc, cũng không còn lộ ra vẻ tao nhã thường ngày như phải gồng mình luyện tập mà nên. Dáng vẻ của chị lúc đó bỗng nhiên khiến tôi cảm thấy chị không còn là tiểu thư khuê các xa vời trên mây nữa, mà chỉ là một cô gái bình thường trạc tuổi tôi.
Tôi ngồi thẳng người, lay đôi vai chị: “Mau nói, mau nói, chị cười cái gì?”
Chị cũng tự biết bản thân cười nhiều, lúc này mới ưỡn thẳng lưng, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa: “Rồi, chị nói, em đừng bụng dạ hẹp hòi mà lại giận đấy nhé.”
“Thề có Mao chủ tịch, em không giận.”
Chị lại cười: “Sao em nói chuyện vui thế nhỉ.”
Tôi nghĩ thầm, đó là vì chị chia cắt với tổ quốc lâu quá, nếu có ngày chị đến Bắc Kinh, chắc chị còn cười mệt hơn nữa.
Chị xác nhận lại lần nữa: “Không giận chứ?”
“Không giận!”
“Ồ, vậy thì tốt, mà, thực ra cũng không có gì đâu,” hình như chị lại chuẩn bị cười tiếp, chị cứ cố nhịn: “Chỉ là chị nhớ đến câu nói của em khi em lên xe vào ngày đầu tiên mình gặp mặt.”
Tôi suy nghĩ rất lâu, không hiểu gì. Chị thấy tôi không phản ứng, phải nhắc lại: “Là câu mà em nói là em bị sao ý.”
“Em bị suy dinh dưỡng.” Đầu tôi toàn sương mù.
Không phải, câu trước nữa.”
“……”