Tôi tò mò về lý do tại sao chủ tử tôi vẫn chưa hoàn toàn trở thành một Christian. Chủ tử rất hời hợt nói: “Vì năm thứ 4 chuyển trường.”
“Sao lại chuyển trường?”
“Bố mẹ không chấp nhận được, lần đầu đi về, không không đội mũ đeo túi không ra ngoài. Lần thứ hai đi về, chị nói với bọn họ là muốn trở thành một Christian, lần thứ ba quay về, chị định trở thành Vegetarian…”
“Chuyển trường là sẽ không học những thứ đó à?
“Tất nhiên học. Chỉ là các bạn học đã thay đổi. Đó cũng là một trường tư thục, nhưng có rất nhiều học sinh quốc tế, là trường có cả nam lẫn nữ, có người ở ngoại trú, rất khó quản. Hơn nữa, lúc đó đang là thời kỳ nổi loạn, vừa được thả đã hút cần sa với hội Sue.”
Tuy nhiên, may mắn thay, chủ tử đã ý thức được nguy cơ của việc chơi bời bậy bạ, sau khi đau khổ phát hiện ra tình yêu của Chúa dành cho chị không được trọn vẹn như tình yêu chị dành cho Chúa, chị vẫn thuyết phục bản thân bắt đầu tự giác tuân thủ khuôn phép. Nhắc đến đây, chị nói: “Không thì sẽ ra sao? Con người sẽ hoàn toàn không còn ràng buộc, nhất định sẽ trở nên rất loạn.”
Sự hiểu biết của chị về khuôn phép sớm hơn tôi vài năm. Đương nhiên chị cũng ngoan hơn nhiều. Cũng như mới vài ngày trước chúng tôi cùng chơi mạt chược với nhau, chị nói với tôi: “Muốn chơi cùng người khác, em cần tuân theo quy tắc của người ta….” Tôi lập tức đáp lời: “Em đã sớm biết điều đó.” Thẩm Phương không để ý, tiếp dục “dạy bảo”: “Cho dù người ta đến tìm em chơi cùng, em cũng cần cho đối phương một quy tắc khiến người ta vui, như vậy mới chơi với nhau tiếp được. Nếu không, thì con bài này đánh sao được?”
Bất kể trong mạt chược Bắc Kinh hay mạt chược Hong Kong, các quy tắc không bao giờ chết, đương nhiên cũng không phải tự đeo cho mình sợi dây xích, một quy tắc có hiệu quả là một quy tắc có thể thuyết phục ham muốn cá nhân của chính mình, khiến bản thân càng hoà hợp hơn với các tiêu chuẩn của những người khác trong xã hội này.
Tôi luôn nghĩ rằng, có thể làm ra cách mạng khi được công nhận càng có sức sống hơn so với có thể làm ra cách mạng khi bị phủ định.
Từ việc giống như khi chế độ phong kiến phương Tây biến thành chủ nghĩa tư bản và biến thành chủ nghĩa cộng sản ở chúng tôi, đến việc thái độ của mọi người đối với tình yêu đồng tính. Tôi cần phải công nhận rằng, thực thế trên thế giới không có nhiều người muốn chúng tôi có thể sống quang minh chính đại như vậy. Hay là, đợi đến sau này chủ nhân sẽ đưa tôi đến Châu Phi sống ẩn dật đi.
Tôi khuyên mọi người nên xem chương trình của Vương Sóc trên Đài truyền hình Phượng Hoàng. Rất buồn cười, rất thú vị.
Chỗ buồn cười nhất là có một người mang đặc giọng Bắc Kinh còn nói cái gì mà: “Chúng tôi ở đó không bao giờ nói tiền Bắc Kinh, chúng tôi không hiểu tiếng Bắc Kinh, chúng tôi chỉ nói tiếng phổ thông.” Nghe đến đây, tôi quay sang nhìn chủ nhân, ra vẻ vô cùng tự hào: “Chị có biết tiếng phổ thông tiêu chuẩn là gì không?”
Thẩm Phương: “So?”
Tôi rút lui, tiếng Anh chuẩn em không chơi được. Nhưng chúng ta có thể đọc to thêm 20 phút mỗi ngày kể từ bây giờ được không?
Tôi nghĩ chủ tử tôi cũng thuộc loại người hướng tới sự giải phóng vĩ đại. Trước khi đến London vào thứ Hai, tôi phát hiện nước trong Emergency Shower của phòng thí nghiệm chúng tôi đột nhiên rất yếu. Trước khi đi, tôi nói với họ, tệ rồi, phải nhanh chóng gọi người đến sửa. Một đám người đáp, vâng vâng vâng.
Thứ Tư quay về, buổi sáng xuống tàu, ngủ một giấc, hơi chóng mặt. Chuẩn bị rửa mắt trong bồn, là loại có 4 vòi nước cùng lúc phun ra, giống Facial Massage vậy, rất được các chị em trong bộ phận tôi yêu thích. Ai ngờ, vừa ấn, nước vẫn chảy ra ọc ọc to bằng quả rắm như thế, khiến tôi tức điên lên. Về nhà kể khổ với Thẩm Phương, nói: “Em lại sắp phải làm thợ sửa ống nước, nhất định phải khiến đám nhóc ấy thấy thế nào là tinh thần tự giác tự nguyện của chủ nghĩa cộng sản.”
Thần tiên tỷ tỷ nói: “Đừng đi vào giờ nghỉ trưa, đợi đến buổi chiều đông người rồi sửa.”
Đợi đến buổi chiều khi có mặt nhiều người nhất, tôi ra lệnh đem cái tuốc nơ vít đến, sau đó một đống người bắt đầu cạnh tranh với tôi, đề cao tinh thần tự giác tự nguyện chủ nghĩa cộng sản. Về nhà, tôi tâng bốc Thẩm Phương “dự đoán như thần, thủ đoạn độc đáo.”
Thần tiên tỷ tỷ đại nhân rất không hiểu: “Chị không nghĩ em giở trò gì, em nói muốn cho bọn họ thấy, chị đang nhắc em là Lunch Break không có ai, dù đi cũng không ai nhìn thấy…”
Tôi nghĩ, chủ nhân nhà tôi có đôi lúc, khiến tôi rất cạn lời. Ví dụ như ban nãy tôi gọi chị dậy. Chị hỏi mấy giờ rồi, tôi nói gần trưa rồi, giọng chị rất nhẹ nhàng dịu dàng, nói: “Vậy chị ăn cơm trưa luôn là được, tiết kiệm cho em một bữa.”
– ——–
19-03-2007 – 04:53:04
Chuyện kể rằng, cách đây vài tuần, chủ tử thần tiên tỷ tỷ đại tiên đáng kính của tôi, cảm thấy bản thân sắp bước vào tuổi ba mươi nên hạ quyết tâm, nhất định phải điên cuồng lần cuối trước khi biến thành bà già nhăn nheo.
Ví dụ như, sẽ tuỳ theo ý muốn chơi một số trò chơi mà chỉ những cô gái trẻ mới có thể chơi; một ví dụ khác, đặt mua một chiếc váy dạ hội lộng lẫy, tận tình bày một đống trò trong Party đón tuổi 30.
Thật ra chủ tử đại nhân đã sớm từng bước thực hiện hành động đầu tiên. Ví dụ, gần như hầu như mỗi lần đi siêu thị, chị đều sẽ bày âm mưu đen tối nào đó, bắt tôi tự nguyện mua một vài đồ chơi cung đình về bầu bạn với Wilbur của chị và Victoria. Thủ đoạn này thật khiến người ta uất ức.
Phát lại cảnh tượng một:
1, Thẩm Phương nhìn chằm chằm vào món đồ chơi chị thích, nhìn trối chết, nhìn chai lì, nhìn như đinh đóng cột, không tha.
Ban đầu chiêu này rất có hiệu quả, tôi luôn vô cùng chiều chuộng mà lấy chúng xuống bỏ vào xe đẩy.
Sau đó, bắt đầu mất linh nghiệm, tôi sẽ tìm cơ hội tháo kính xuống, sau đó, cùng chị mắt to nhìn mắt nhỏ với khung cảnh mờ loà trước mắt.
Thẩm Phương đổi chiêu.
2, Đứng ỳ tại quầy đồ chơi, không đi.
Cho dù bị tôi cưỡng ép kéo đi, nhưng chỉ cần tôi lơ là mất cảnh giác đến sự tồn tại của chủ tử, vừa quay người lại, đã không thấy người đâu.
Nếu không tìm được chủ tử, đừng cuống, hãy đi thẳng đến quầy đồ chơi, là thấy ngay.
3, Đánh trống lảng.
Đây vốn là một trong những chiêu thức quen dùng của chủ tử. Ví dụ như hôm nay chủ tử đã áp dụng vào tình cảnh này.
Mỉm cười, ngọt ngào, cầm lên chó bông, gấu bông hoặc búp bê mà chị muốn có: “So cute.”
Tôi: “Vâng, vâng” bước đi. Sau khi đi một vòng, Thẩm Phương nhìn xa xăm vào giá bán, vẻ mặt đăm chiêu: “Cute, isn’t it?”
Không để ý chị ấy, chỉ tập trung xếp hàng. Thấy sắp đến lượt tôi, vội vàng khom người lấy đồ từ xe đẩy đặt lên quầy thu ngân. Tay chân bận bịu như vậy nhưng không thấy ai đến giúp tôi, đành nhìn lên, thấy ánh mắt chị lắp lánh dập dìu như nước, tiếc là chị không nhìn tôi. Quay đầu lại, quay đầu lại, mạnh mẽ quay đầu lại, chí khí đè chết hai con trâu.
Tôi chỉ đành nói: “Sắp đến chúng ta rồi, có quên cái gì thì mau đi lấy đi.”
Đừng nghĩ cái thang của chủ tử tôi dễ trèo như vậy, nếu không thì làm sao lại gọi là tiểu thư khuê các cơ chứ? Tôi nói xong, như người khác sẽ tìm nhanh chóng lấy đồ chỉ như uống một ngụm nước, nhưng chủ tử tôi vẫn ở đó, đung đưa nhàn nhã như không có chuyện gì.
Nhân viên thu ngân đã bắt đầu lấy xuống Bar ngăn cách đầu tiên của tôi, chị vẫn không di chuyển. Tôi thực sự không muốn lại phải xếp hàng dài như vậy một lần nữa vào cuối tuần, chỉ còn cách van xin: “Đi đi đi, đi lấy con gấu bông đó lại đây.”
Những lúc như vậy, chủ tử thường tỏ ra rất chững chạc, nhưng chỉ sau hai tiếng “lạch bạch” như bay, từ đâu có thêm một con gấu bông cạnh những món đồ mua sắm dài dằng dặc của chúng tôi.
Tất nhiên, sau đó không thể không có lời bình luận rằng: “Mua nhiều gấu bông như vậy, thật lãng phí.” Tôi vô cùng bất lực đáp lại một câu: “Em bần tiện.” Nhưng lời còn chưa nói ra, người ta vẫn còn nửa câu nữa: “May mà không đắt.”
Đúng vậy, đúng vậy, cũng chỉ bằng giá hai miếng bít tết ngon. Dù sao chị cũng không ăn thịt bò.
Phát lại cảnh tượng hai:
Thẩm Phương dùng chiêu thức trong “cảnh tượng 1” để dụ dỗ tôi “tự nguyện” mua hai gói kẹo dẻo hồng phấn, chị vừa ăn vừa chơi. Tôi nằm ngửa bên cạnh xem TV, vừa xem vừa cười khúc khích.
Lấy ra một miếng, xé đều ra, tiến đến đặt lên mép tôi, sau đó lùi xa hơn một chút, rút điện thoại ra chụp ảnh. Chú thích trên ảnh: St Santa Girl.
(Chen miệng hỏi: Santa không phải là ông lão sao?)
Chụp ảnh xong, cất điện thoại đi, tiếp tục ăn. Ăn được một lúc lại lặp lại những động tác trên. Lần này trên ảnh viết: French Beard (bộ râu kiểu Pháp)
Sau đó, lại lặp lại, look bộ râu đầu tiên từ khi tôi cha sanh mẹ đẻ, cũng dần dần tăng lên biến thành Piratic Beard (râu hải tặc), English Moustache, thật ra còn có kiểu Toothbrush Moustache của Nhật, nhưng chị đã chậm một bước, bị tôi ăn mất rồi.
Từ đó trở đi tôi có nghi ngờ mãnh liệt về tính chân thành của chủ tử khi chị nói không cần tôi chuyển giới. Haiz.
Chúng ta hãy nói về chuyện thứ hai mà Thẩm Phương nhắc:
“Đặt mua một chiếc váy dạ hội lộng lẫy, tận tình bày một đống trò trong Party đón tuổi 30.”
Đặt một chiếc váy dạ hội không khó, đặt một chiếc váy dạ hội lộng lẫy, đối với Thẩm Phương, cũng không khó.
Nhưng vì đây là chủ tử của tôi, không thể dễ dàng tuỳ tiện như vậy được. Nếu không hoàn mỹ tuyệt vời thì làm sao có thể tôn là thần tiên tỷ tỷ? Hơn nữa, chỉ cần qua năm nay, những năm sau đều là 30 có lẻ.
“Nghĩ đến mà sầu, em mới chỉ có hai mươi mấy tuổi.” — khi nói lời này, Thẩm Phương buồn thiu, miệng nhỏ méo xệch như sắp khóc.
Vì thế, Thẩm Phương quyết định: “Hav 2 lose 1/2 stone b4 b’day.” (Phải giảm 1/2 stone trước sinh nhật.)
Khi nhận được tin nhắn này, tôi nghĩ, yêu cái đẹp đúng là một trong những thiên tính của phụ nữ, nữ thần cũng không ngoại lệ.
Từ đó trở đi, chủ tử tôi nghiêm khắc kiểm soát lượng calo nạp vào, mỗi ngày ăn 800 calo, cộng thêm tập yoga.
Hậu quả là, so với tiêu chuẩn hấp thụ 1800 calo mỗi ngày đối với người trưởng thành, chủ tử cuối cùng cũng bắt đầu ho, tiếp đó, ngã bệnh, sốt cao.
Đi thỉnh an chủ tử đã, khi nào quay lại sẽ hồi tưởng lại dung mạo bệnh tật của chủ tử.