08-12-2006 – 07:31:41
Kiên quyết ngăn chặn việc sử dụng thuốc kháng sinh bừa bãi!
Mặc dù tui và đồng nghiệp của tui kiếm sống chủ yếu dựa vào buôn bán thuốc kháng sinh, nhưng vẫn phải khuyên một cách có lương tâm rằng, việc lạm dụng thuốc kháng sinh tại khối thế giới thứ ba (cũng như Trung Quốc) đã giúp các công ty dược phẩm của chủ nghĩa tư bản kiếm được quá nhiều tiền, đặc biệt là cho nước Anh, đặc biệt là cho công ty chúng tôi.
Thuốc kháng sinh là một sản phẩm rất quan trọng giúp cứu sống con người, nhưng, nó là một con dao hai lưỡi. Các nước phát triển, đặc biệt là Vương quốc Anh, Bắc Âu và Bắc Mỹ, đều có yêu cầu nghiêm ngặt về việc hạn chế sử dụng thuốc kháng sinh. Tôi đã ở Anh lâu như vậy, mặc dù công ty của chúng tôi độc quyền gần một nửa số thuốc kháng sinh trên thế giới, nhưng tôi chưa bao giờ hỏi GP (bác sĩ đa khoa) cho một viên nào, kể cả aspirin, cho dù cổ họng tôi có đau đến mức gần như mất giọng, hay dù có sốt lên đến 40 độ, hoặc đã bị biến chứng thành viêm phổi nhẹ.
Nên là, vẫn cứ nên hạn chế uống thuốc kháng sinh nhé. Nước, thật nhiều nước, mỗi ngày uống ít nhất 2 lít rưỡi, đây là lời khuyên của GP ở Anh.
Sức mạnh của hệ thống miễn dịch không thể thay thế bằng bất kỳ loại thần dược nào. Đó là lý do tại sao NHS (Dịch vụ Y tế Quốc gia) Anh không thể kê toa thuốc kháng sinh cho công dân nước họ một cách dễ dàng được, mặc dù gần 6-7/10 số thuốc kháng sinh trên thế giới đều được sản xuất tại Anh.
Hôm nay đến một nhà hàng Ý, bắt đầu bằng món khai vị đến món bánh nướng Focaccia, may mà vẫn giữ được bụng để ăn món Tiramisu yêu thích nhất. Tôi nhớ lần đầu tiên được ăn Tiramisu là hồi tôi vẫn ở London. Gần trường tôi có chuỗi cửa hàng pizza của Ý tên là Pizza Express, chủ yếu làm đồ ăn kiểu miền bắc Ý. Chỗ đó trang trọng hơn nhiều so với Pizza Hut mà chúng ta thường đến, tất nhiên Pizza Hut vẫn thuộc thể loại mang hương vị thức ăn nhanh của Mỹ.
Tôi nhớ lần đầu tiên tôi trả tiền boa khi đến Anh là ở đó. Lần đó tôi chỉ gọi pizza và nước, đáng lẽ không trả quá 10 bảng, nhưng sau đó xem lại hóa đơn, có vẻ như nhiều hơn thế rất nhiều. Thẩm Phương chỉ vào cột cuối cùng và nói rằng có một số nhà hàng bắt buộc phải trả thêm 10% phí phục vụ, lúc đó tôi mới ngộ ra. Chúng tôi đã có một bữa ăn rất vui vẻ, cuối cùng, Thẩm Phương gọi một món tráng miệng nhìn giống kem Viennetta. Thẩm Phương bảo tôi ăn thử, và nói với tôi đó là Tiramisu. Lúc đó tôi cười và nói: “Ồ, chính là nó, mấy người tiểu tư sản trên TV lúc nào cũng nhắc đến nó.” Sau đó, cầm thìa lên, không khách sáo mà bắt đầu xúc từ bên phải. Ăn được nửa chừng thì dừng lại, nhìn thấy Thẩm Phương mới ăn được 1/4, thế là tôi vô tư vượt qua Bức tường Berlin, cho đến khi chiếm lĩnh được gần 2/3 địa bàn mới lưu luyến nói một câu, vị cà phê và vị rượu hòa quyện vào nhau, thật là ngon.
Sau này khi tôi bắt đầu đi làm kiếm tiền, tôi vẫn thỉnh thoảng lui đến các nhà hàng Ý gần đó. Mỗi lần, dù tôi có thật sự đói hay không, nhất định cứ phải học theo cách của Thẩm Phương khi đó mới chịu, gọi một cốc Expresso nhỏ và một chiếc Tiramisu. Rốt cuộc tôi cũng không biết tôi làm vậy là vì muốn học đòi làm sang, hay chỉ vì một ký ức bị chìm vào quên lãng.
Sau khi ăn xong món tráng miệng, tôi trả tiền, ra khỏi nhà hàng. Rất muốn gọi điện cho Thẩm Phương. Hình như hôm nay có gió to đổ bộ trên toàn nước Anh, nghe nói vùng bắc London còn xuất hiện gió lốc khiến nhiều căn nhà bị hư hại. Tôi cầm điện thoại bước đến chỗ đậu xe, nghĩ một lúc, nhưng vẫn không gọi. Tôi lên xe, cuối cùng quyết định gửi một tin nhắn: “Gió to lắm, em đã ăn rất nhiều, mặc rất nhiều quần áo nên mới không bị gió thổi đi, tặng chị kinh nghiệm cuộc sống này.”
Tôi đang lùi xe thì chuông điện thoại reo lên, vội vàng đậu xe vào lề đường, chị nói qua điện thoại: “Ồ, chị biết rồi, cảm ơn em.” Tôi nói: “Chỉ vậy thôi sao, chị nhắn một câu là được mà, không cần gọi đến đâu.” Chị cười ha ha và nói: “Nhắn tin thì lại giống mấy đứa nhóc ở công ty chị, không nghĩ chị lớn hơn người ta những 7-8 tuổi hoặc hơn hả. Haiz, càng già càng không muốn tốn sức, ha ha, lại còn lười.”
Tôi cười: “Chị đã nghĩ xong muốn được tặng gì chưa? Chính xác thì chị muốn quà gì?”
Chị cười và nói: “Sao cũng được. Nước hoa, chocolate, tùy em đấy. Chị đã nhận tấm lòng em. Chị cảm ơn.”
Tôi nói: “Được rồi, vậy chọn nước hoa đi. Must be của Cartier được không? Thật ra ban đầu em định tặng chị Hypnose của Lancome, nhưng nghĩ đến việc chị là đồ lười biếng, sợ chị ngửi êm mũi quá, thành ra trốn việc hoặc đến muộn thì toi.”
Chị nói: “Must Be? Chị già đến vậy sao?”
Tôi nói: “Không phải chị đang dốc sức đi trên con đường nữ cường sao? Hợp lắm đấy.”
Chị nói: “Được rồi, tùy em đó.”
Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là Hypnose đi, em thấy chai đó khá thú vị.” Thực ra tôi đang nghĩ chai đó có cảm giác rất giống chị. Hoa oải hương, trong suốt, nhưng cong vòng, khiến người ta cảm thấy vừa ưa nhìn, vừa khó chịu.
– ——–
Tôi cố gắng phân tích lại tình cảm của Thẩm Phương dành cho tôi. Tôi nghĩ tôi so với Thẩm Phương, ngoài việc tôi cao hơn một chút, học thức cao hơn và hài hước hơn một chút, còn lại dường như tôi không tìm được điểm nào có thể sánh được với chị. Chị lớn tuổi hơn tôi, có nhiều kiến thức hơn tôi, sẽ không bao giờ yêu tôi chỉ vì những lý do vớ vẩn kia. Nếu là vậy thì chị đúng thật là ngốc hết chỗ nói.
Nếu chị không thích tôi, tại sao chị lại đối xử tốt với tôi như vậy, ngoài bạn trai và mẹ tôi ra, không ai khác có thể giúp đỡ, chiều chuộng và yêu thương tôi như chị đã làm. Tôi đã nghĩ rất lâu, nhưng tôi không thể hiểu nổi, tôi không hiểu tại sao Thẩm Phương lại thích tôi; và nếu như chị không thích, tại sao chị lại thương tôi thế?
Nhưng dù sao. Tôi nghĩ, sớm muộn gì tôi và chị cũng sẽ đến lúc chia xa, dù tôi thật lòng yêu chị, chị thật lòng yêu tôi, nhưng mẹ tôi vẫn còn đó, còn cả ánh nhìn của thế tục.
Hơn nữa, chị là thật lòng yêu tôi, hay đó chỉ là một phút bốc đồng? Hình như chị chưa bao giờ thừa nhận điều đó. Chị nói rằng, nếu em muốn ở bên chị, thì yêu, nếu không muốn, thì không yêu. Có lẽ thậm chí chị còn chưa nghĩ kỹ về việc có muốn ở bên tôi hay không.
Còn tôi thì sao? Tôi có yêu Thẩm Phương không? Tôi thích chị ấy, chắc chắn là vậy. Còn yêu chị ư? Tôi không biết. Tôi có muốn buông bỏ mọi thứ để ở bên chị không?… đôi khi cũng muốn, nhưng hầu như vẫn không…
Thôi, bỏ phiếu vậy. Tôi yêu bạn trai, tôi cũng yêu Thẩm Phương, mỗi người một phiếu. Bạn trai yêu tôi, còn Thẩm Phương? Không chắc, 2: 1,5. Mẹ tôi thích ai? 3: 1,5. Mối quan hệ nào sẽ duy trì được suốt đời? 4: 1,5. Ở cùng ai sẽ có một cuộc sống tốt? Cái này khá phức tạp, chắc chắn là Thẩm Phương rồi. Nhưng còn bạn trai? Có lẽ anh ấy cũng biết dựng lên cơ đồ từ hai bàn tay trắng, dù cho anh ấy kém, nhưng chỉ cần gia đình hoà thuận, tôi vẫn có thể đảm đương. Được rồi, 4.5:2.5. Còn gì nữa? Người nào thương tôi, biết chăm sóc tôi? Đều ngang ngửa, lại mỗi người một phiếu…. chắc đủ rồi đó…. Thẩm Phương đã để thua đáng tiếc với 2 phiếu sít sao.
Tôi cũng hơi tiếc. Tôi thấy thương chị. Tôi lại nhớ về những khoảnh khắc cuồng nhiệt với chị, có vẻ như tôi đã thực sự phải lòng chị, nhưng xét cho cùng, dù sao chúng ta có chung một giới tính.
Tôi dường như đã đưa ra quyết định. Tôi đang định ngủ một giấc, sáng mai còn phải leo tháp “Ba chiếc bánh trôi” cùng họ. Đột nhiên mẹ tôi nói: “Trằn trọc gì vậy? Trời sắp sáng rồi.” Tôi nói: “Không sao đâu ạ, tự nhiên tỉnh ngủ thôi.” Mẹ tôi hỏi: “Con gái, con nói thật với mẹ, con không thích Hiểu Quân nữa sao? “
Tôi chết lặng, tỉnh ngủ hẳn, nói: “Làm gì có?” Rồi hỏi thử: “Sao mẹ lại hỏi như vậy?”.
Mẹ tôi nói: “Không có là tốt rồi, ý mẹ là, ôi, không biết nói sao, chỉ là… này, Hiểu Quân thực ra là một chàng trai tốt. Có lẽ không học nhiều bằng con, năng lực cũng hơi kém hơn con một chút, nhưng, đi đâu con cũng không thể tìm được người tốt với con như cậu ấy, xã hội bây giờ sợ lắm.”
Nghe xong lời này, tôi chợt nghĩ đến Thẩm Phương. Tôi sững sờ một lúc, và khẽ nói: “Thật ra có một người, người đó đối xử với con rất tốt, không phải, người đó đối xử với con vô cùng tốt.”
Mẹ tôi đột nhiên ngồi phắt dậy: “Ai vậy?”
Tôi cũng vội đứng dậy, nói: “Mẹ, mẹ nhìn mẹ căng thẳng chưa kìa, người đó là người con đã nhắc đến với mẹ nhiều lần, là bà chủ giàu có mà con biết hồi ở Anh đó.”
Đến lúc đó mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm: “Ôi, là người phụ nữ làm ăn đó hả, làm mẹ sợ chết khiếp, cứ tưởng con đã thay đổi.” Tôi không nói gì. Mẹ tôi lại nói: “Nghe con nói cô ấy là cháu gái của XXX đúng không?” Tôi nói, đúng rồi. Mẹ tôi nói, cô ấy vẫn đang đi công tác ở Thượng Hải phải không? Tôi nói, vâng, vẫn đang công tác. Mẹ tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Con xem nếu tiện thì mời người ta một bữa cơm xem sao? Để cảm ơn người ta đã giúp đỡ con nhiều như vậy, con xem, sau này con có thể quay lại Anh làm việc cho người ta…” Mẹ tôi vẫn đang nói, trái tim tôi lại bắt đầu bối rối. Tôi nói: “Người ta là lãnh đạo, bận lắm, không mời được đâu.”
Mẹ tôi nói: “Chúng ta không mời được, nhưng có người có thể.”
Tôi giật bắn mình: “Là ai?”
Mẹ tôi nói: “Cô Ninh đó.” Có lẽ mẹ tôi thấy tôi chưa kịp phản ứng lại, bà tiếp tục nói: “Con quên rằng bố của cô Ninh trước làm trong lực lượng Không quân sao, sau khi nghỉ hưu, căn nhà cũ ở Thượng Hải đã được trả về cho bọn họ sau một khoảng thời gian bị giao nộp, nên họ mới chuyển từ Bắc Kinh đến Thượng hải. Mẹ đã hỏi cô Ninh, ban đầu con nói cô gái ấy là cháu gái của XXX là mẹ đã nghe ngóng ngay. Gia đình cô Ninh đã ở cùng tầng với ông cô gái ấy trước khi họ chuyển ra khỏi đại viện.”
Ta vô thức ậm ừ: “Thật sao?” Thầm nghĩ, trời đất, không phải chứ, trái đất nhỏ như vậy sao?
Mẹ tôi vẫn tiếp tục nói: “Chỉ là không biết cô gái ấy là con của đứa con trai nào. Ngày xưa cô Ninh toàn chơi cùng con cả và con hai trong sân, lúc nhỏ thân thiết lắm. Nhưng hai người con trai nhà họ bây giờ nghe nói đều đang ở Mỹ, hình như có một người con thứ ba nhưng không biết đang ở đâu. Nhưng ba người con này đều do vợ cả sinh ra. Trước giải phóng, ông Phương lại lấy vợ, sau này gia đình có 2 con trai, 1 con gái, cũng trạc tuổi cô Ninh, nhưng cô vợ bé là bác sĩ, con cái nhà họ rất nề nếp, cứ đến tuổi sẽ bị gửi đi lính. Nên dì Ninh chỉ nhớ thế thôi, chứ chưa tiếp xúc bao giờ.
Tôi nhớ Thẩm Phương từng nói rằng bà của chị ấy là một y tá, nên tôi nói: “Chị ấy có thể là con của cô vợ bé thôi, nên mẹ đừng cố nữa.”
Mẹ tôi hừ một tiếng, nói: “Chẳng liên quan, dù sao cũng là hàng xóm cũ, hơn nữa, ở Thượng Hải, chú Ninh (chồng của cô Ninh) cũng có tăm tiếng, con không lấy được hộ chiếu nước ngoài thì cứ tìm một người chống lưng đi. Khi mẹ nói chuyện này với cô Ninh, cô Ninh cũng muốn gặp cô gái ấy xem sao, cô cháu gái lớn lên trong đại viện từ nhỏ mà trở thành người được con tâng bốc lên tận chín tầng mây như vậy, cũng phải gặp để mở mang tầm mắt.”
Tôi cười khóc không ra hơi, nói: “Mẹ, không phải chứ, bây giờ mẹ cũng biết tám chuyện sao? Có gì hay đâu chứ?”
Mẹ giơ tay đánh tôi: “Ra nước ngoài hai năm mà về ăn nói hồ đồ. Vì con nên mẹ mới làm vậy, muốn cô gái ấy cũng có ấn tượng tốt với con, sau này giúp đỡ con nhiều hơn.”
Suýt nữa thì tôi khóc, trừ khi chị ấy bị mất trí nhớ mới không có ấn tượng gì với tôi, nếu ban đầu mẹ sinh ra một đứa con trai, nói không chừng giờ này chị ấy đang làm con dâu bưng trà rót nước cho mẹ rồi.
Mẹ tôi đưa tay ra đánh tôi một lần nữa: “Mẹ đang nói chuyện với con đấy.”
Ta xoay người chạy vào bên trong: “Thôi thôi, con không muốn lợi dụng người ta, con làm được đến đâu thì làm thôi, mẹ cứ giữ cái quan hệ đó của mẹ đi.”
Mẹ tôi vẫn không tha: “Điểm này đúng là con thật giống mẹ, không muốn nịnh nọt, như thế cũng tốt thôi, nhưng sống tại xã hội hiện nay không nên quá tuân thủ chuyện đó, nếu con không nịnh bợ, thì có người khác nịnh bợ, hơn nữa, không nhất thiết phải nhờ cô gái ấy giúp đỡ, quan trọng là muốn cảm ơn người ta đã chăm sóc con suốt bao lâu nay thôi. Nếu không phải vì người ta nói cho con chuyện thạc sĩ gì đấy, chắc giờ này con không được thế này đâu. Làm người phải biết đền ơn đáp nghĩa. Chớ làm trò thất đức như qua cầu rút ván.”
Tôi cạn lời, tôi đối xử với Thẩm Phương như vậy có tính là qua cầu rút ván không? Nếu như chị chỉ muốn chơi đùa với tôi, vậy thì, thôi, cũng coi như tôi đã được một lần trải nghiệm xã hội. Dù sao người ta cũng là con gái, tôi cũng không quá thua lỗ. Nếu như chị thực sự thích tôi, nếu như chuyện của tôi và bạn trai đã định, vậy tôi có nên đi Anh nữa không? Nếu như đi, đây rõ ràng không phải chỉ là giẫm người khác để leo lên, dù có làm một tên khốn cũng không thể làm một tên khốn vô dụng.
Tôi lại đau đầu, suy sụp. Mãi mới ngủ được một lúc.
Tôi nhớ, tôi vừa chưa ngủ được bao lâu thì bạn trai đã tới. Sau đó, mẹ tôi mở cửa cho anh vào nhà, để anh vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Tôi mơ mơ màng màng chào hỏi anh, sau đó lại ngủ tiếp. Qua một lúc, hình như tôi ngửi thấy có mùi gì đó thoang thoảng trước mũi, mở mắt ra nhìn, thấy anh đang đung đưa một túi bánh bao chiên hấp trước mặt tôi và vui vẻ nói: “Ôi~~ thơm quá, thơm quá~~”
Tôi với tay ra bắt lấy, ngồi dậy, còn chưa đánh răng đã bắt đầu ăn, có lẽ do tối qua đã nôn ra hết nên cảm thấy vô cùng đói (hôm nay tôi không nôn, mà sao vẫn thấy đói nhỉ?)
Tôi đang ăn với bàn tay dính đầy dầu mỡ thì bạn trai ngồi xuống bên mép giường, tiến đến hôn tôi một cái: “Em yêu, em thật đáng yêu.”
Tôi nhìn khuôn mặt dịu dàng và ngọt ngào của anh ấy và nghĩ về quyết định của mình đêm qua. Vốn dĩ đã hứa sẽ yêu anh ấy suốt đời, hiện tại, có lẽ tôi nên gạt trái tim mình đi. Vì vậy, tôi cũng nhìn anh ấy một cách hạnh phúc, nhân lúc anh không chú ý cũng hôn lại anh với cái miệng đầu dầu mỡ. Tôi nhìn anh lau vết dầu trên mặt, giả vờ tức giận nhưng không giấu được vẻ vui mừng, lòng tôi cũng trở nên ngọt ngào. Tôi thấy như thể tình cảm của tôi với bạn trai đã lại quay về. Tôi nghĩ về Thẩm Phương, trái tim chợt quặn thắt lại, cảm giác này khiến tôi rất khó chịu, nghĩ theo cách chủ quan, tôi bắt đầu có mong muốn rời xa hết tất thảy.
Tôi đang ăn thì mẹ đi ra từ phòng tắm. Nhìn thấy tôi trong bộ dạng chỉ mải ăn mà không màng thế tục, bèn dạy dỗ tôi một trận, lúc đó tôi mới bỏ chiếc túi còn lại nửa phần bánh bao chiên hấp xuống, đi vào phòng tắm.
Khi bước ra ngoài với mái tóc còn ẩm ướt, thấy họ đã gọi lên đồ ăn sáng đã được tặng từ sớm, không biết vì sao hai người họ vừa thấy tôi bước ra đã cùng nhau nở nụ cười hăm hở. Tôi bước đến, tung một chưởng Lạc Anh Thần Kiếm vào sau đầu bạn trai, đánh anh gần như muốn phun ra sữa, tôi vừa cười vừa mắng: “Anh nói xấu cái gì sau lưng em!”
Sau bữa sáng, chúng tôi lái xe đến Phố Đông. Buổi sáng còn đỡ, không có quá nhiều khách du lịch, chỉ có một vài đoàn du lịch đang ồn ào huyên náo.
Chúng tôi đi lên bằng thang máy. Khi đến nơi có khắc các phương hướng của các tỉnh thành trên cả nước, chúng tôi tìm được tọa độ của quê hương mình và cùng nhau nhìn về phương xa.
Tay trái tôi nắm tay bạn trai, tay phải khoác tay mẹ, tôi nghe mẹ nói: “Đằng trước là quê nhà.” Trong lòng bỗng thấy rất ấm áp, rất hạnh phúc, những thứ gọi là danh vọng và tài sản chỉ là gió thoảng mây bay. Trên đời này không có gì quý giá hơn giây phút này.
Tôi đang ngẩn ngơ thì bạn trai xoay người lại, cười rồi gọi tôi, tôi quay qua nhìn anh, thấy anh đang mỉm cười một cách ngại ngùng. Trên tay anh là một chiếc hộp nhỏ màu hồng. Thật ra, chỉ cần lướt qua là tôi đã đoán được bên trong có gì, nhưng tôi vẫn nhận lấy và mở ra, thứ xuất hiện trước mắt là một chiếc nhẫn kim cương màu trắng.
Tôi ngước nhìn bạn trai, anh ấy muốn nói gì đó với tôi, nhưng ngay khi môi anh ấy mấp máy, mắt anh ấy đỏ lên. Mắt tôi cũng bắt đầu ngứa. Anh ấy làm việc chăm chỉ một lúc lâu trước khi nói: “Em yêu, em sẽ lấy anh chứ?”
Tôi gật đầu, nhìn giọt nước mắt anh rơi. Tôi cũng bật khóc cùng anh. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, mẹ tôi cũng đến, vỗ về cả hai chúng tôi và nghẹn ngào nói: “Thật tuyệt, thật tuyệt.”
Bạn trai giúp tôi đeo nhẫn vào dưới sự chứng kiến của mẹ tôi. Trên ngón áp út của bàn tay trái đã có thêm một trái tim sáng long lanh. Tôi nhìn ánh sáng rực rỡ ấy, ký ức về những năm tháng ngày xưa và tất thảy tiếng cười, nước mắt đều lướt qua tâm trí tôi, tôi không phấn khích, mà giống như đang xem một bộ phim do người khác đóng vai chính.
Tôi nhìn nó và thấy yên tâm. Tôi nghĩ, đây là cuộc sống mà. Cảm giác như đã đột ngột kéo trở lại trái tim đã bị treo lơ lửng suốt 24 năm, được ôm gắt gao bởi chiếc vòng nhỏ màu trắng, cảm giác an toàn, ấm áp, vô tư. Tôi nghĩ, chẳng trách hồi ở Anh có nghe nói, lý do ta đeo nhẫn cưới vào ngón áp út của bàn tay trái vì nó kết nối với trái tim ta.
Sau đó, dường như ba chúng tôi luôn được bao phủ trong bầu không khí hạnh phúc, cho đến khi tôi cảm thấy điện thoại của mình rung lên. Lấy ra xem, trái tim chùng xuống, tôi nhận máy, cố ý nói bằng tiếng Anh: “Hello, Thuý Hoa đây.”
Trong điện thoại, giọng Thẩm Phương nghe có vẻ vừa điềm đạm vừa nhẹ nhàng: “Không tiện nói chuyện sao?”
Tôi bước ra xa, nói bằng tiếng Anh: “Hi, boss, ồn quá, đợi một chút.”
Tôi bước tới một chỗ mà họ không nghe thấy tiếng tôi nói, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tôi, nhỏ giọng nói: “Sao thế?”
Thẩm Phương nói: “Em và mẹ đang ở ngoài sao.”
Tôi nói: “Ừm.” Tôi muốn nói thêm vài câu, nhưng, nghĩ lại, thôi vậy.
Thẩm Phương trầm mặc một lúc: “Trưa nay có thể dẫn chị tới một nơi được không?”