23-01-2007 – 08:02:52
Hôm nay não tôi bắt đầu đình công, hoặc có thể không phải là não, là tâm trạng. Không còn quan trọng gì nữa. Tóm lại, rất không vui.
Nghĩ lại, dường như không thể tìm thấy bất cứ chuyện gì khiến tôi không vui. Vậy cứ coi như tôi không ốm mà rên đi.
Hôm nay hỏi hai người cùng một câu hỏi, liệu tôi năng lực công việc mà tôi cần có không?
Anh bạn Ấn Độ kể lể dài dòng. Tóm lại: đừng nói về chuyện Leadership trước mặt người ngoài.
Lúc đầu, vấn đề của tôi bị cậu ấy coi là “dã tâm của Trương Hiến”. Sau đó, phát hiện ra vô số lần tôi buồn rầu. Vì vậy, từ an ủi biến thành động viên. Một người phụ nữ, ngoại tịch, 27 tuổi, việc có thể ngồi vào vị trí của tôi là phải cảm ơn Chúa mới phải.
Đúng, tôi thực sự rất biết ơn. Nhưng kể từ năm nay, tôi cứ thi thoảng lại bắt đầu nghi ngờ năng lực của mình. Có lẽ là bởi tôi có một ngọn núi chống lưng vững chãi như Jeff, hoặc có thể vì sự xuất hiện của Thẩm Phương đã vô tình trung khiến tôi có một đối tượng mới để so sánh. Tôi vốn đã không đủ tự tin, tự thẹn kém người, hoặc có thể không lý do nào đúng cả, chỉ là do tôi dở hơi.
Ban nãy nói với Thẩm Phương về vấn đề này, đúng là Thẩm Phương tinh tế, trong chốc lát đã nhận ra nỗi niềm trong sâu thẳm trái tim tôi – cuộc sống vô vị, không có mục tiêu (ban đầu thì có, gần đây tiêu tan rồi), bắt đầu khủng hoảng và lo âu một cách khó hiểu.
Thẩm Phương hỏi tôi: “Em có còn bằng lòng yêu chị không?”
Đương nhiên bằng lòng, không có gì phải do dự cả.
“Vậy hãy coi chị như một cô gái vô cùng bình thường, hoặc có thể nói là phụ nữ.”
Được, em sẽ thử.
Hình như bệnh viêm tai giữa của tôi lại tái phát. Cả ngày nay có thể nghe thấy tiếng tim đập trong tai những lúc yên tĩnh. Buổi chiều họp, phải lấy găng tay áp vào hai bên đầu, sau đó lấy một ngón tay bịt tai lại. Như vậy mới dễ chịu hơn chút. Nhưng lúc lấy ra, lại lập tức nghe thấy, thịch, thịch, thịch. Vẫn may mà có người quan tâm, ít ra thấy dễ chịu hơn trong lòng.
– ——–
Tôi không kỳ thị bản thân. Chỉ là con đường này khó khăn hơn con đường nhiều người đi. Đi qua, là sẽ biết.
Tôi cũng nói như vậy với Bà Cụ Non. Khi tôi còn trẻ, nghĩ rằng tình yêu chính là Thượng Đế, là tất cả mọi thứ. Chỉ sau khi trải qua tình yêu, mới nhận ra rằng cuộc sống là tất cả.
Ban đầu tôi không ăn cà rốt. Tuy nhiên, sau khi đến Anh, không thể không ăn. Đến bây giờ, tôi bắt đầu thích ăn, cũng không phải thích, mà là ngày nào cũng ăn quá nhiều, nó đã trở thành một thói quen. Cuối cùng, nếu mở tủ lạnh ra và phát hiện đã hết, ngược lại sẽ thấy bất an. Đây chính là cuộc sống, không có gì là mãi mãi, chỉ có những thay đổi một cách vô tri vô giác.
Tình yêu của tôi và Thẩm Phương cũng vậy. Vì tình yêu đã đến, hãy để nó trở thành một phần của cuộc sống đi. Tôi sẽ không nghĩ về tình yêu như hồi còn mười mấy tuổi nữa, hôn nhau, nắm tay và hứa hẹn thiên trường địa cửu. Lời thề quá nặng nề đối với tôi, nhưng cũng không phải không có lòng tin. Ngày ngày trôi qua, có người đến, có người đi. Tôi không có cách nào nắm bắt suy nghĩ và cuộc sống của người khác.
Vì vậy, chỉ đành tự chịu trách nhiệm. Tự chịu trách nhiệm với trái tim mình. Ít giả tạo lại, ít cực đoan lại, ít cố chấp lại. Chí ít, hãy đối mặt với chị ấy, đối mặt với cuộc đời với một con người giống với diện mạo vốn có nhất của mình.
Xem đến đoạn Sue làm tổn thương Maud, tâm trạng của tôi cũng sa sút, vô cùng thấu hiểu cảm xúc của các đồng chí đối với tôi của ngày đó. Tát, tui tát, tui tát, tát, tát!
Nhớ rằng tối qua rất ủ rủ, kể khổ với Thẩm Phương, ai oán rất lâu. Thẩm Phương vẫn cười. Qua một lúc sau, nhận được một Text:
“This string of unfortunate events is just like shit falling out of the sky. But it would only make sense that one thing would lead to another…”
“…You can only handle so much stress without unloading it somehow, and during this time, I am sure you don’t want to deal with any relationship problems too…”
Hôm nay đọc đến tình tiết miêu tả Sue, nhảy sang xem Maud bộc bạch tâm tình, bỗng tưởng tượng đến dáng vẻ của Thẩm Phương khi viết những lời này, đầu tôi chỉ có một ý nghĩ là, I’m full of shit.
Nhưng lớn thế này rồi, sẽ khó có thể thay đổi chỉ trong ngày một ngày hai, bản thân tôi cũng không có cách nào hay, vốn dĩ trước giờ đều tự mình lần mò, thôi vậy, hô to khẩu hiệu nào.
Vực dậy tinh thần! Vực dậy tinh thần! Kiên quyết chống lại ý nghĩ tiêu cực!