"Tuỳ em thôi." Chị thực sự mặt không đổi sắc.
Tôi thực sự không hiểu nổi chị. Yêu tôi, không yêu tôi, nói gì cũng như thật.
Tết năm đó tới vô cùng sớm.
Vé của Thẩm Phương đặt cũng chỉ trước 2-3 ngày. Chị cần xin thị thực, may mà đại sứ quán ở London, chỉ cần nộp phí cấp tốc là 20 hoặc 40 bảng Anh là sẽ được phát luôn trong ngày, nhưng chỉ được cấp phép 3 tháng.
Tôi cười nhạo chị: "Chị đúng là theo giặc bán nước, về quê mà cũng phải trả tiền. Này, tại sao những người khác đều được đi nửa năm, chị bị đảng ta truy nã sao?" Thẩm Phương bị tôi chọc tức không thể làm gì được, chỉ biết uy hiếp lại: "Em mà nói tiếp là chị không đi nữa đây này."
Tôi nói: "Được thôi, vậy em sẽ tự đi." Chị cũng phản công: "Tuỳ em." Tôi không lắm điều nữa, tôi nghĩ, nếu chọc chị giận thật, nhỡ như chị không đi nữa thì phải làm sao? Tôi biết nếu chị đi cùng chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị tổn thương, nhưng tôi thực sự không muốn rời xa chị.
Chúng tôi lật đật sắp xếp hành lý, tôi không kịp mua quà tết cho nhà, chỉ vội cuống cuồng lên máy bay.
Trên máy bay hôm đó hầu như toàn là người Trung Quốc, đó cũng là lần tôi may mắn được ngồi ké khoang First Class với Thẩm Phương, được lên máy bay trước. Tôi hào hứng khám phá chiếc ghế to đùng, vô cùng phấn khởi nói với Thẩm Phương: "Hèn nào nhiều người nóng lòng kiếm tiền đến thế, cảm giác được ưu ái thật là quá đỉnh."
Thấy tôi vui vẻ múa tay múa chân, nhìn đông nhìn tây, Thẩm Phương vẫn dỗ tôi như dỗ một đứa trẻ con: "Easy, easy." Tôi như biến thành một người không còn bất cứ chuyện gì đáng âu lo, đem tất cả những tổn thương khôn lường và ắt đến vứt lên chín tầng mây: "Không easy được, đây là lần đầu tiên của em. Chị còn nhớ lần trước ở sân bay Amsterdam khi em chạy đến chen hàng của các chị, ai ngờ, chị nói xem, lúc đó chị có nghĩ rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ ở bên nhau không?"
Thẩm Phương nhìn tôi, cười ha ha và đưa tôi một tấm chăn: "Em xem, sao em giống đứa con nít thế."
Cơ mà, chưa hứng thú được bao lâu, ngay khi máy bay cất cánh, tôi đã héo hon. Sau khi lật qua lật lại vô số tư thế trên ghế, tôi lần mò chạm vào tay Thẩm Phương: "Trời đất, tại sao khoa hạng nhất mà vẫn bị say vậy?"
Thẩm Phương như muốn rút tay ra: "Không phải em chị cảm chứ?" Chị vừa động đậy, tôi đã phản đối đành đạch: "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, chị vừa nhúc nhích là em đã say." Thế là, chị chỉ đành hạ ghế xuống theo tôi, cho tôi cầm tay chị.
Tôi nhìn chị, chị nhìn tôi, tôi cười và nói: "Chị này, nếu chúng ta làm chuyện đó ở đây, liệu bọn họ có thấy được không?" Thẩm Phương nghe đây không phải câu nói mà con người có thể thốt ra được, chị lập tức chỉnh ghế lại, không để ý đến tôi nữa, tôi cười khà khà, sau đó ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết. Trên đường đi, tôi lại không ăn không uống như ngủ đông, Thẩm Phương muốn đưa cho tôi một ít đồ ăn, nhưng tôi chỉ nhìn và nói:
"Mang, mang về, lãng phí tiếc lắm, vé đắt như vậy."
Thẩm Phương chỉ biết cười khi thấy tôi như vậy. Nhưng hình như chị không được vui cho lắm. Tôi hiểu tại sao, nhưng điều tôi không hiểu là, tôi mới là người nên không vui hơn chị mới phải chứ?
Đến Bắc Kinh, chúng tôi vẫn được đối đãi đặc biệt đến tận cửa quan. Tôi hít bầu không khí thân quen, nhìn sang Thẩm Phương bên cạnh, nói: "Ta Hồ Hán Tam đã trở lại.". Truyện Quân Sự
Chúng tôi bắt xe vào thành phố. Trên xe, chúng tôi xảy ra tranh chấp về việc sắp xếp chỗ ăn chỗ ở, Thẩm Phương kiên quyết muốn ở khách sạn, còn tôi lại muốn chị về nhà ở cùng tôi. Nhưng theo ý chị, nếu tôi thực sự đưa chị về, nói không chừng mẹ tôi sẽ bị doạ chết khiếp, lúc đó tôi sẽ giải thích thế nào đây? Thế là tôi miễn cưỡng thoả hiệp, chỉ vướng nỗi tôi rất không an tâm để chị ở một mình bên ngoài. Vốn dĩ tôi định tìm cho chị một khách sạn gần nhà. Nhưng chị vẫn kiên quyết muốn ở tại khách sạn nằm trên con đường nổi tiếng nhất Trung Quốc ngoài thành phố. Chị nói, nơi chị quen thuộc nhất ở Bắc Kinh chính là con đường đó, ít nhất lúc ra ngoài sẽ không bị lạc.
Tôi nghĩ một lúc, cũng được. Trên con đường đó cũng chất chứa rất nhiều ký ức của tôi, vả lại ở đó cũng có rất nhiều khách sạn cao cấp. Tôi hỏi chị muốn tiêu chuẩn khách sạn như thế nào, chị không bận tâm lắm. Tôi nghĩ một lúc, rồi nói: "Đừng ở khách sạn chỗ đầu đường nhé, nơi đó bắt mắt quá. Em biết giữa con đường ấy có một khách sạn, tên nghe rất kêu, được xây dựng khi em còn nhỏ, lúc đó em chưa biết chữ phồn thể, cứ tưởng chữ thứ hai là "trộm", làm âu sầu rất lâu. Đẳng cấp của khách sạn đó hơi thấp, nhưng em nghĩ không cần thiết phải tiêu tiền uổng phí, thật ra tiêu chuẩn bày trí cũng ổn, khá sang trọng, hơn nữa ngoài cửa có bến xe buýt, rất tiện đến nhà em."
Thầm Phương vẫn tỏ ra không quá quan tâm và đồng ý với tôi. Nhưng tôi nghĩ, lẽ nào để chị đi xe buýt thật sao? Lại nghĩ, tôi đi xe buýt tìm chị cũng tiện mà, được, tốt đấy.
Khi đến cửa khách sạn, Thẩm Phương xuống xe và nhìn lướt qua biển hiệu, bỗng chốc chị cười đến mức suýt tắc thở: "Này, em biết đọc thật đấy, chữ của người ta đẹp như thế mà." Tôi nói mà không chút xấu hổ: "Đọc sai chữ cũng phải có trình độ đấy nhé. Từ nhỏ em đã biết khi lớn lên em sẽ trộm ngọc tha hương (quyến rũ phụ nữ), đem về nhà một cô nương xinh đẹp đến vậy."
Tôi giúp Thẩm Phương sắp xếp chỗ ở, sau đó vội vàng đưa chị đi dạo vòng quanh cửa khách sạn, tôi chỉ vào nơi cách đó không xa nói: "Trước khi nơi này bị dỡ bỏ, đi vào trong ngõ này chính nhà nhà ông nội em, chỗ này em nhắm mắt cũng không lạc được."
Thẩm Phương nhìn vào đó: "Hồi xưa em lớn lên ở đây hả?" Tôi nói: "Gần như vậy, cứ nghỉ hè là em sẽ đến đây chơi." Thấy chị như có chút ngẩn ngơ, tôi hỏi chị làm sao vậy, lúc đó chị mới thu tầm mắt lại, chậm rãi nói: "Chị đang thử xem có thể nhìn thấy dáng vẻ hồi nhỏ của em không. Hồi nhỏ em cũng nghịch như vậy à?"
Tôi ăn trưa cùng Thẩm Phương xong mới về nhà. Mẹ tôi vẫn sốt ruột: "Gọi được một cuộc mà đã không thấy tăm hơi đâu, sao không về nhà trước rồi mới đi chơi." Tôi cười nói: "Mẹ xem, con lớn đến chừng này rồi mà mẹ vẫn lo xa. Con vừa lo xếp chỗ ở cho sếp con." Mẹ tôi ngạc nhiên: "Thẩm Phương đến à?" Tôi ngập ngừng: "À… đến để công tác." Có vẻ như mẹ tôi tin thật, bà không nói gì nữa.
Nói chuyện qua loa về chuyện học hành và tình hình trên đường về nhà,… tiếp đó mẹ hỏi tôi: "Sếp con biết con không làm việc nữa, cô ấy có nói gì không?"
Nghe thấy cơ hội đã đến, tôi chớp thời cơ nhấn mạnh lòng vị tha và giàu lòng nhân ái của Thẩm Phương. Mẹ tôi ngay lập tức nghĩ Thẩm Phương đúng là một người tốt, thậm chí còn nói: "Tết này mời cô ấy đến ăn bữa cơm đi."
Sau đó, chuyện gì đến cũng đến, là chuyện bạn trai và tôi, từ khi chúng tôi chia tay, anh ấy cũng tránh mặt mẹ tôi. Vốn dĩ mẹ tôi muốn gọi anh ấy đến nói chuyện tử tế, nhưng hoặc là không nhận điện thoại, hoặc là nói bận việc trong bệnh viện. Mẹ tôi hơi giận, nghĩ rằng anh rất không hiểu chuyện, nhưng tôi nghĩ như vậy cũng tốt, nhiều khi chia tay rồi mới nhìn ra người đó rốt cuộc là người như thế nào. Hơn nữa, không hiểu sao tôi lại thấy rất tốt khi anh ấy làm vậy. Mẹ hỏi chúng tôi đã bao lâu không liên lạc, tôi nghĩ, chắc được khoảng 20 ngày. Mẹ lại hỏi, anh ấy có biết tôi về không. Tôi nói, tôi đã gửi tin nhắn cho anh ấy, không trả lời, nhưng chắc là biết.
Mẹ không nói nữa, một lúc sau, bà bắt đầu rơi nước mắt: "Con xem con làm thế, cứ nhất thiết phải dính đáng đến bố con làm gì, ngay từ đầu hai đứa vẫn tốt đẹp thế cơ mà…" Thấy mẹ khóc, nước mắt tôi cũng chảy theo, tôi cảm thấy mình rất hỗn láo, đã lớn như vậy, mà vẫn làm mẹ phải chịu khổ cùng.
Tôi không biết nên giải thích điều gì, chỉ biết khóc hết nước mắt. Mẹ vừa khóc vừa nói: "Được thì hãy nói chuyện lại với Hiểu Quân, nếu thằng bé không tức giận thì hai đứa làm lành, nhiều năm như vậy mà, hai nhà cũng đã cùng nhau ăn cơm, nhẫn cưới cũng mua rồi, ban đầu còn định năm nay kết hôn, đáng lẽ năm sau mẹ đã được lên chức bà…"
Mẹ tôi càng nói càng buồn, lòng tôi như có con dao cứa vào vậy. Tôi không thể kìm lại được mà quỳ xuống bên mẹ, tôi vừa khóc vừa nói: "Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con sẽ nghe lời mẹ, con sẽ nói chuyện với anh ấy". Tôi quỳ xuống cho mẹ và khóc đến nửa ngày, sau rồi chúng tôi cũng dần dần gạt đi nỗi đau. Mẹ tôi đơn giản cho rằng chỉ cần tôi và bạn trai gặp mặt nhau thôi là sau cơn mưa bầu trời lại nắng.
Tôi không nói gì thêm gì về chuyện đó. Tôi nghĩ có lẽ đây là số phận của tôi. Tôi nhớ về chiếc quạt mà cô Ninh tặng, lúc đó mới hiểu một chút về thứ gọi là: Viễn ly điên đảo mộng tưởng (rời xa những giấc mộng điên rồ)
Tôi đã làm những điều mà tôi không nên làm, đã nghĩ những điều mà tôi không nên nghĩ, tôi đáng bị trừng phạt, tôi đáng phải chịu tất cả. Nhưng thật khó cho Thẩm Phương. Nghĩ đến đây tôi lại khóc.
Tôi đã làm bữa tối và cùng ăn với mẹ. Sau bữa cơm, tôi về phòng, trước tiên cầm chiếc quạt của cô Ninh lên và đọc kinh trên đó. Sau đó, mang theo chiếc đồng hồ mà Thẩm Phương tặng, nhẹ nhàng hôn lên mặt đồng hồ. Tôi nghĩ tôi có thể, và nên, bị quả báo. Tuy nhiên, hết cách, chỉ biết chấp nhận.
Tôi ở trong phòng gọi điện cho Thẩm Phương, chị nói rằng chị đang ngủ. Tôi hỏi chị ăn cơm chưa, chị nói ăn rồi. Tôi hỏi thêm nhiều điều khác, chị đều nói rất ổn. Không hiểu tại sao, chị càng tỏ ra thờ ơ, tôi lại càng cảm thấy khó chịu, chẳng thà chị lấy dao chém tôi còn hơn.
Tôi lại gọi điện đến nhà bạn trai. Nghe có vẻ thái độ của bố mẹ bạn trai rất khó xử, có thể hiểu. Tôi hỏi liệu tôi có thể để lại lời nhắn cho bạn trai không, nói rằng tôi đã về, có thể gặp nhau hay gì đó không. Sau khi không còn gì để nói nữa, tôi cúp máy.
Tôi xuống tầng, khi đang thay giày, mẹ thấy và hỏi tôi đi đâu, tôi nói: "Con đi xem sếp thế nào." Mẹ không nói gì nhiều, chỉ bảo tôi đem theo điện thoại, trên đường nhớ đi cẩn thận.
Tôi không đủ kiên nhẫn để đi xe buýt, vì vậy tôi bắt taxi đến chỗ của Thẩm Phương. Khi tôi đứng ngoài cửa và bấm chuông, không biết tại sao tôi đột nhiên cảm thấy rằng tôi thực sự không nên dẫn theo Thẩm Phương đi.
Cánh cửa mở ra, tôi lại được gặp chị. Hình như chị vừa ngủ thật, vì chị ra mở cửa mở trong bộ đồ ngủ. Tôi bước vào phòng, giả vờ bình tĩnh nói vài câu chuyện phiếm thì chị nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay tôi. Chị cười hỏi: "Chị còn tưởng em không thích nên không đeo." Tôi nói: "Thật ra, em rất thích, chỉ là em không nghĩ mình xứng đáng." Thẩm Phương thực sự nhạy cảm hơn tôi, chị phát hiện ra cảm xúc của tôi chỉ bằng lời nói. Chị thu lại nụ cười: "Còn bây giờ thì sao?" Tôi run rẩy lắp bắp: "Dù thế nào đi chăng nữa, em, em, cả đời này em sẽ trân trọng nó.
Nói xong, tôi bước đến ôm chị vào lòng, chị gạt ra, tôi lại ôm chặt. Không biết ai là người chủ động trước, chúng tôi lại làm tình.
Nhưng lần này Thẩm Phương không bị động tiếp nhận cơn vòi vĩnh của tôi như những lần trước, chị khá hoang dã. Ban đầu tôi không định làm chuyện đó với chị, nhưng chưa được bao lâu đã chào thua và không còn kháng cự.
Sau khi tôi đưa chị lên đỉnh, chị lại bắt đầu chủ động vuốt ve tôi, tôi không thể chịu nổi nữa, kéo tay chị ra. Nhưng có vẻ như chị rất kiên trì, sau khi vùng vẫy, tôi nói: "Thẩm Phương, em không muốn." Thế là chị dừng lại, nhưng vẫn khăng khăng nói: "Thực ra, chị có thể làm em vui vẻ hơn nữa."
Tôi nhìn vẻ mặt của chị, cúi người xuống ôm chị: "Em ở bên chị không phải vì điều này, chị biết mà." Bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của chị: "Không phải sao?" Trong giây lát, nước mắt tôi lại rơi xuống: "Không phải."
Chị không nói gì, tôi cũng vậy, chỉ nằm trên người chị và ôm chị. Cho đến khi khóc cạn không còn một giọt nước mắt, tôi mới nâng người dậy, mà chị thì vẫn gắt gao ôm lấy cổ tôi. Tôi lại nằm xuống. Một lúc lâu sau, chị nói: "Em có ở lại đây không?" Tôi nghĩ, rồi nói: "Không được đâu. Hôm nay em về với mẹ, ngày mai em sẽ đưa chị lên phố chơi."
Tôi ra khỏi phòng tắm, Thẩm Phương nhìn tôi cầm chiếc đồng hồ và nhẫn trên bàn cạnh giường — đeo lên. Chị đột nhiên bước đến tháo đồng hồ của tôi xuống, tôi nghĩ, nếu chị ấy muốn lấy nó thì hãy lấy đi. Nhưng sau đó chị lại đeo đồng hồ lên tay phải của tôi. Tôi nói: "Đeo ở tay này bất tiện lắm, dễ bị đụng phải." Chị nói với giọng điệu rất cứng rắn: "Đeo ở đây." Tôi vẫn hỏi: "Tại sao?".
Chị ngẩng đầu lên nhìn tôi rất lâu, hét lớn: "CHỊ KHÔNG THÍCH."
Bầu không khí đang yên đang lành bị sự nổi nóng đột ngột của chị làm cho xấu đi. Tuy nhiên, dù chị có hét thêm với tôi đi chăng nữa tôi cũng nên chịu đựng, tôi đành dỗ dành chị: "Được được được, em nghe chị."
Chị không cho tôi cơ hội làm chị vui, đi thẳng vào phòng tắm mà không quay đầu lại. Tôi đứng ngoài cửa một lúc lâu, chỉ đành nói: "Vậy, em về nhé, tối chị nhớ khoá cửa cẩn thận… Sáng mai em sẽ đến gặp chị…"
Bên trong không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng nước chảy róc rách. Tôi hậm hực đóng cửa bước ra ngoài. Đứng trong thang máy, tôi chống lên tay vịn, cảm thấy không biết phải nhịn thế nào, muốn hét lên vài tiếng mới thấy thoả lòng. Tôi nhìn chiếc nhẫn trên tay trái, phiền lòng. Đồng hồ trên tay phải, tức giận. Nhưng chính vào thời khắc đó tôi mới chợt hiểu ra ý của Thẩm Phương, giơ tay lên tát mình mà không cần nghĩ gì nhiều. Trong thang máy không có ai, nhưng có lẽ những người bên ngoài đã nhìn thấy.
Chẳng sao cả.