Lên lượn một chút trước giờ cơm.
Cảm ơn sự quan tâm của các bạn, chị ấy đang rất ổn. Nhưng khi thấy tin tức về tai nạn tàu hoả, ít nhiều tôi vẫn thấy sợ hãi.
Đối với các tàu hoả ở Anh, ga London là địa điểm giao thoa của gần như mọi chuyến tàu, nhất là các chuyến tàu từ Nam lên Bắc, đều phải đổi chuyến tại London.
Những vé chị đặt đều là những chuyến của công ty đã xảy ra tai nạn. Bởi vì các đoàn tàu của công ty này có kiểu dáng tương đối mới, dịch vụ tốt, thoải mái, hơn nữa đi nhanh hơn. Vì vậy, khi nhìn thấy tin tức, tôi không khỏi sợ hãi. Tai nạn xảy ra ở vùng núi phía Bắc, nghĩ đến giờ khởi hành từ London mà thấy may mắn. Tôi dự định tuần sau sẽ đi hiến máu tình nguyện, cảm ơn ông trời đã thương.
Vì điều này mà tôi đã bất an thấp thỏm không yên. Cả ngày trời, hai người nói mãi cũng không thể kìm được mà cảm thấy bi quan. Than thở cho sự vô thường của thế giới này.
Ban nãy khi tôi lên đây, thấy bên trên có bạn gắn ảnh một cô gái lên, hỏi tôi xem có giống Thẩm Phương không. Chúng tôi mở lên xem, tôi cười và hỏi Thẩm Phương có cảm nghĩ gì, chị ấy nói: “Đỡ chị một cái, chị sắp ngất rồi…”
Từ tối qua đến nay, đây là chuyện duy nhất có thể làm chúng tôi cười cùng nhau. Cảm ơn sự yêu mến của bạn đăng ảnh nha. Nhưng cũng hy vọng các bạn không vì chúng tôi nhiều quá mà ảnh hưởng đến cuộc sống của bản thân.
Lần sau sẽ nói nhiều hơn nhé, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.
– ——-
25-02-2007 – 12:59:30
Unhappy, hope; Happy, be cautious.
Mỗi lần nhìn thấy câu này, đều không thể không nghĩ đến lời răn mà tôi đã nhiều lần được khuyên bảo từ khi còn nhỏ: Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi trốn của hoạ.
Không biết do cách nhìn về cuộc sống của tôi quá tiêu cực hay do từ nhỏ chúng tôi luôn được giáo dục như vậy. Tôi sẽ sang tuổi 30 chỉ trong nháy mắt, nhưng không biết tại sao, càng lớn lại càng nhút nhát, càng sống lại càng do dự. Sống như đứng vất vưởng trên một tảng băng mỏng, rốt cuộc vì tôi vẫn có gì đó chưa hài lòng, hay do đã hài lòng nên sợ bị ngã xuống? Tôi đã nhiều lần tự hỏi mình câu hỏi này, từ trước khi chị ấy quay lại cho đến tận hôm nay. Mà câu trả lời của tôi sẽ thay đổi theo thời gian với những thăng trầm của tâm trạng.
Nhiệm vụ nguyên tác mà Lão An giao đã gây cho tôi áp lực rất lớn. Mà tâm trạng gần đây của tôi không ổn định, nhưng không phải do công việc tạo nên.
Sáng sớm, sau khi đột ngột sa sút tinh thần vì tin tức bất ngờ ấy, Thẩm Phương kéo tôi ra ngoài, đi thăm cậu cháu trai của chị đang ở trọ gần thành phố của tôi. Tôi nghĩ, cũng không tồi, cùng đi giải sầu.
Trời luôn tí tách cơn mưa dai dẳng, chiếc xe lăn bánh rất chậm, chị ngồi bên cạnh tôi, chơi chiếc máy CD trong tay, bật bài hát yêu thích của chị cho tôi nghe. Có lẽ sau khi nghe bản tin đó, chị luôn biểu hiện ra một tâm trạng vui thích không thể giải thích rõ vì cho rằng tôi đã chuyện bé xé ra to. Mỗi khi tôi lén nhìn chị, chị luôn trong trạng thái giương khoé môi lên, ngây thơ thuần khiết như một cô bé còn chưa trưởng thành.
Xe chạy được nửa chặng, trong đài phát ra tiếng điện thoại zi zi zi, tiếp đó, chiếc điện thoại di động trong túi cũng rung lên theo. Chị giúp tôi lấy ra, tôi nhìn dãy số điện thoại, lập tức dừng xe lại bên lề đường, người gọi đến, là bố tôi.
Nội dung cuộc gọi là về công việc kinh doanh của bố tôi. Nói cụ thể hơn, đó là công việc kinh doanh giữa ông ấy với một doanh nhân cung ứng ở đây, và cũng là, việc kinh doanh giữa bố và tôi.
Nếu muốn định nghĩa một cách chuẩn xác hơn, thì, trong công việc kinh doanh này, bố tôi là bên bán, người cung cấp là bên mua, còn tôi, theo một phép ẩn dụ thì chính là kẻ mối lái.
Sau khi viết xong “Viết chút xuống hồi ức”, có vài người bạn hỏi tôi, chuyện giữa tôi và bố sao rồi? Tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi này. Những uẩn khúc rối rắm này rất khó để giải thích chỉ trong đôi câu vài lời, và những gì diễn ra sau đó là cuộc chạy đua của trái tim giữa việc đúng và sai.
Nhưng có thể do tôi đã đồng ý với câu nói đó, hoặc do mẹ luôn treo trên miệng câu nói “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, vì thế mối quan hệ giữa tôi và bố dần dần được cải thiện.
Sau khi chia tay với Thẩm Phương, thành thật mà nói, tôi vẫn nghĩ mình không sai trong một khoảng thời gian. Trong giai đoạn mất mát đó, tôi an ủi sự thống khổ trong tim và sự mất mát của bản thân, lánh nặng tìm nhẹ bằng cách đùn đẩy trách móc mọi nỗi tủi thân và tội lỗi của mình lên bố, đồng thời mù quáng tin rằng “tiền là cốt lõi của mọi tội lỗi”.
Còn bố tôi, sau khi bị tôi – một đứa không biết đang sống chết ở xó nào – chặn ngang chiếc gậy vào sự nghiệp của ông, việc kinh doanh của ông với Ji Shang không cần nói cũng rõ mười mươi, đương nhiên thái độ của ông với tôi cũng rơi vào thảm cảnh tương tự. Trong khoảng thời gian đó, dường như chúng tôi đều phải hứng chịu nỗi đau giống nhau một cách nực cười, chúng tôi đều bị mất đi những thứ trân quý nhất trong cuộc sống, mà người cướp đi tất thảy lại chính là máu mủ ruột thịt. Sự việc xảy ra đột ngột, không cách nào tránh né. Nhưng sau tất cả, chúng tôi cũng chỉ biết lắc đầu, vì đâu có thể nói gì được thêm.
Điều may mắn là, khi hệ thống phạt tử hình của Trung Quốc vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay, chúng tôi đã may mắn rụt lại bước chân khi suýt soát tiến đến bên bờ vực thẳm. Có lẽ do lương tâm của chúng tôi vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan. Thật ra, khoảnh khắc khiến tôi thực sự cảm thấy mọi thứ tôi từng làm trong quá khứ thật hoang đường, không phải là những cuộc điện thoại của Thẩm Phương, không phải việc tôi bán nhà chuyển đi, mà là khoảnh khắc khi bố kéo tôi ra khỏi xe, cõng tôi trên lưng rồi chạy ra đường chặn một chiếc xe lại, được ông cõng lên lưng và chạy đến phòng cấp cứu.
Lúc đó là buổi tối, tôi bị mất kính, nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ mái tóc hoa râm của bố; lúc đó xung quanh tôi rất ồn, nhưng tôi vẫn có thể nghe ông ấy nói: “Con yêu, không sao đâu, con đừng sợ.” Giọng ông nghe rất kỳ lạ, đây là lần đầu tiên tôi nghe giọng bố như vậy trong suốt hơn 20 năm cuộc đời.
Thực ra không nghiêm trọng đến vậy. Chiếc xe bị lao xuống rãnh bên đường, thứ hỏng là chiếc xe, tôi không sao, chỉ là mặt tôi bị úp xuống và kẹt giữa ghế ngồi và vô lăng, như một tên khốn bị lật nhào, chỉ có thể vùng vẫy khua tay đá chân, có lẽ chiêu Vương Bát Quyền của tôi đã luyện đến thức cửu trùng vào lúc đó, nhưng có lẽ tôi đã thực sự bị đánh nhất bởi chiếc túi khí bung ra đột ngột, sau đó phải ở lì trong nhà hai tuần do nửa khuôn mặt sưng vù, sưng xong biến thành tím, như bị ai đó đá một cước vào mặt vậy.
Sau khi mọi việc qua đi, tôi không nhục nhã không dám nhìn mọi người như tôi của trước đây nữa, lại còn đi khắp nơi khoe khoang về cảm nhận sau khi bị túi khí đánh ngất, như bị khổ dâm vậy.
Ngày hôm đó, bài học duy nhất mà tôi học được là từ vết thương phải khâu 8 mũi ở cánh tay, nhưng vết thương đó là do tôi tự gây ra khi ở trong phòng. Có lẽ đống máu của tôi đã khiến bố sợ, cũng may ông ấy cũng được tính là một nửa bác sĩ, làm sao có thể không biết ngoài cánh tay không có động mạch, làm sao không biết nguyên lý khi không làm tổn thương đến động mạch, máu sẽ tự ngừng lại? Hoặc nguyên nhân cũng chỉ có một, là ông ấy vẫn lo lắng cho tôi. Khi được bố cõng trên lưng và chạy xóc nghiêng ngả bình bịch bình bịch, tôi đã bắt đầu có suy nghĩ như vậy.
Vì vậy khi leo xuống khỏi lưng bố, tôi đã nói với y tá rằng: “Giúp ông ấy kiểm tra tim mạch….” Lúc đó, ngay trước mặt tôi, bố đã khóc. Tôi cũng khóc.
Sau đó, bố nghĩ gì tôi không biết, tôi chỉ nghĩ rằng mình nên làm hết sức mình để làm tròn hiếu đạo của người con gái. Sau đó, tôi có duyên gặp được nhà cung cấp này, tôi gọi điện cho bố, mặc dù sản phẩm không liên quan trực tiếp đến bố tôi, nhưng cũng được tính là trong nghề. Bố liên lạc ở Trung Quốc, tôi ở đây làm đầu mối cho ông. Còn về lợi nhuận, không thể lớn bằng những cuộc làm ăn trước đây của ông, nhưng theo như ông nói, “dù sao bố cũng đang rảnh”.
Làm xong lần đó, tôi không còn nhúng tay vào nữa, trong lần chia hoa hồng cuối cùng ấy, tôi cảm thấy bố quá mức quan tâm đến tôi, tôi hiểu, có lẽ đó là cách đền bù của bố, cũng giống như cách ngay từ đầu tôi dẫn mối cho bố vậy. Giống như mẹ nói, chúng tôi rất giống nhau, đến cả việc giải quyết vấn đề tình cảm cũng dùng chung một cách thức.
Lúc nhắc lại thương vụ này là sau năm mới. Sự trở lại của Thẩm Phương đã khiến tôi bắt đầu hoảng sợ vô cớ về tình hình tài chính của mình. Tôi nghĩ tôi không nên “chỉ lo miệng mình no mà để cả nhà đói” như ngày xưa, tất nhiên tôi cũng biết Thẩm Phương không tiếc gì vun vén cho tôi, tôi chỉ nghĩ đây là cách để tôi thể hiện tình cảm của mình, dù rằng nhìn có vẻ rất biến thái. Tôi bắt đầu không yên phận tìm cách kiếm nhiều tiền hơn. Thật trùng hợp, năm mới bố gọi điện cho tôi để nói về một đơn hàng khác. Tôi nhớ nhà cung cấp bên này cũng đang có nhu cầu, bèn tìm lại, thật khéo, họ cũng có hứng thú.
Hôm nay, bố gọi điện là để báo rằng bảng báo giá đã được gửi đến hộp thư của tôi, cần cho nhà cung cấp xem sớm, nhà sản xuất ở đó đang gấp, nóng vội chờ tin. Tôi nói, được, thứ Hai đi làm con sẽ gửi fax cho bố.
Đặt điện thoại xuống, tôi tiện tay gọi điện cho nhà cung cấp. Tất nhiên, tôi thấy không có gì không ổn với thời gian vào một buổi sáng cuối tuần, bởi theo tôi, lợi nhuận là điều quan trọng nhất trong mắt những người kinh doanh. Nhưng bên cạnh việc đoán đúng tâm tư của doanh nhân, tôi đã quên mất Thẩm Phương đang ngồi bên cạnh.
Qua điện thoại, nhà cung cấp quả thực rất vui, chỉ là ngày mai anh ấy và gia đình mới về được. Tôi nói, ngày mai anh có rảnh không, bên kia nói, buổi trưa có thể quay về, nhưng tôi muốn cùng vợ đi hành lễ. Tôi thản nhiên trả lời: “Hành lễ xong thì sao?” Bên kia vẫn chưa lên tiếng, nhưng tôi nghe thấy tiếng động bên cạnh, vô thức quay sang, thấy Thẩm Phương đang nhìn tôi, miệng chị mấp máy như thể đang nói điều gì đó. Tôi không nghe thấy. Trong điện thoại, nhà cung ứng nói: “Hay là chúng ta đi cùng nhau, Service xong chúng ta sẽ nói chuyện.” Tôi tâng bốc: “Được, lâu lắm không đi Sunday Service.” Lúc này, Thẩm Phương chợt gõ vào cánh tay tôi. Tôi quay đầu lại nhìn, không hiểu sao, chị ấy tỏ ra không vui.
*Sunday Service: Hành động đi hành lễ tại các nhà thờ, cầu nguyện trước Chúa.
Gọi điện thoại xong, tôi hỏi chị có chuyện gì vậy. Thẩm Phương liếc tôi một cái: “Em không phải tín đồ, em đi làm gì?” Ban đầu tôi rất vui, nhưng khi bị chị ấy gây chuyện, tôi chợt khó hiểu: “Em đi bàn công việc.” Chị nhìn tôi, thở dài: “Kiếm tiền rất quan trọng sao?” Tôi cười nói: “Không có tiền thì làm sao nuôi chị được? Ngày nào cũng để chị phải húp cháo sao?”
“Vậy tại sao em không suy nghĩ về những điều chị đã nói?”
Câu hỏi này đã hoàn toàn khiến tôi khựng lại. Chị đã từng nói muốn chúng tôi cùng nhau mua nhà. Ban đầu khi tôi quen biết chị, chị đã bắt đầu thực hiện kế hoạch này. Vào thời điểm đó, giá đất ở Anh vẫn ở mức thấp, tăng vọt lên là chuyện của hai năm này, sau khi chị biết tôi định làm ăn với bố, chị cũng nói với tôi. Có nhiều người giàu Trung Quốc đang đầu cơ bất động sản với nhiều quy mô khác nhau, bọn họ động tay sớm, sau nhiều lần như vậy, số nhà trong tay họ đã khiến tôi phải bật ngửa vì kinh ngạc. Hơn nữa, tập đoàn nhỏ của họ còn đứng ra làm trung gian, tuyển vài công nhân lặt vặt để giúp họ thuê và bán nhà. Khi đó Thẩm Phương nói với tôi, chỉ đếm trên đầu ngón tay: “Trước 30 tuổi phải có được căn XX. Sau 30 tuổi, dùng mortgage, mỗi năm không tiêu tiền này và mua hai căn, đợi đến năm 45 tuổi sẽ nghỉ hưu. Lúc này trong tay chúng ta sẽ có N căn, cho dù tính theo giá bình quân 2000k như hiện nay…”
Chị chưa nói xong tôi đã tính ra, sau khi tính ra lập tức ngất xỉu, tỉnh lại thấy chị tươi cười, nói: “Ngay cả khi việc kinh doanh gia đình không thành, chúng ta có thể kiếm tiền bằng cách kinh doanh nhà.”
Tuy nhiên, tôi vẫn từ chối. Tôi rất hư vinh, tôi không muốn phụ thuộc vào chị. Tôi tuỳ tiện đưa ra một cái cớ, với thân phận và gia cảnh của em, chi phí trả nợ mortgage sẽ rất cao. Chị không thuyết phục thêm, nhưng không biết tại sao, hôm nay lại lôi chuyện này ra.
Chuyện này càng nói thêm, càng trở nên không vui, tiếp đó, lại nhắc đến chuyện nhập tịch, lại nhắc đến chuyện đi Mỹ. Nói chung tôi cũng nghe ra hàm ý của chị, mọi chuyện chỉ kết thúc khi chị khăng khăng muốn tôi thừa nhận rằng tôi có ý định chừa cho mình một con đường lui khi chia tay: “Đúng thế, bây giờ em tính toán chi li với chị, đến lúc chia tay em sẽ không lo mang gánh nặng.”
Nên tôi nói: “Chị muốn nghĩ như vậy em cũng hết cách, tuỳ chị.”
Nói đến đây, đi tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Tôi hỏi chị còn muốn đi tiếp không, chị không nói gì, thế nên tôi lái xe về.
Chưa đi được bao lâu, dần dần bên cạnh không có tiếng động nào nữa. Tôi nhìn sang, Thẩm Phương lại khóc ngập núi kim. Tôi lại dừng xe lại, tôi nghĩ rất lâu, đầu tiên nói về chuyện sau này của tôi và bố cho chị nghe. Tôi nói: “Với bố em, với chị, em đều kém hơn về mặt tiền bạc, em không muốn dẫm lên vết xe đổ, em muốn tốt cho chị, muốn xứng với chị, ít nhất em không muốn cho chị một cuộc sống thiệt thòi. Nhưng em cũng không muốn…” không muốn cái gì, tôi nghĩ rất lâu cũng không nói được. Chị thấy tôi ngừng một lúc lâu mới lên tiếng: “Khi chị gặp em vào năm ngoái, thấy em an phận thủ thường như vậy, chị còn nghĩ em đã hiểu lý, hiểu chuyện, đã biết thứ gì là trân quý. Giờ thì sao, chỉ sau hai tháng em đã lại thay đổi.”
Tôi cười và nói: “Unhappy, hope; happy, be cautious. Trước đó khi chưa gặp được chị, ước nguyện lớn nhất của em là đợi khi em thành công, em sẽ đi tìm chị. Giờ đây chị đã về bên em, mục tiêu đó cũng đã thành hiện thực. Vì thế, em cần tìm mục tiêu mới, ví dụ như mục tiêu về nghề nghiệp, nếu không sẽ mất đi phương hướng trong cuộc đời, đó gọi là sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy.”
Nào ngờ, vừa nói xong, tôi đã nghe một câu: “Vì thế, chị chỉ là một mục tiêu của em.”
…
Liệu tôi có phải là một người chỉ biết công danh lợi lộc không? Tôi vẫn luôn nghĩ về vấn đề này.
Đúng vậy, trước khi Thẩm Phương trở lại, tôi thực sự đã thanh tâm quả dục trong một thời gian rất dài, cũng gạt đi hết những cái gọi là cơ hội, vì tôi thấy chẳng có nghĩa lý gì. Tiền, dùng đủ là được. Nhưng khi chị ấy quay lại, khi tôi cảm thấy bản thân càng ngày càng say đắm trong mối tình này, mọi chuyện lại bắt đầu thay đổi nhanh chóng. Nếu là trước năm ngoái, nỗi sợ hãi của tôi chỉ đến từ cảm giác tội lỗi và cô đơn về mặt tình cảm, vậy thì, đến khi tôi không còn cô đơn nữa, tại sao nỗi sợ hãi của tôi lại mạnh mẽ và thường xuyên hơn trước?
Có phải vì tôi vẫn còn gì đó chưa hài lòng, hay vì đã hài lòng nên lo sợ trượt ngã? Nếu bây giờ tôi trả lời câu hỏi này, tôi nghĩ là do vế đằng trước. Nhưng tôi vì ai nên mới có nhiều tham vọng như vậy? Tôi không nghĩ kỹ. Tôi thấy oan ức cho bản thân và đau lòng cho chị ấy, phần nhiều là nghĩ không thông.
Sau khi trở về nhà. Không ai nhắc lại chuyện này nữa, chỉ là bầu không khí trở nên quái lạ một cách rõ ràng. Tôi tiếp tục viết nguyên tác của mình, chị ở phòng khách hình như đọc sách hoặc xem DVD. Chỉ khi đến giờ ăn, mọi thứ mới có chuyển biến tốt, bởi vì chúng tôi xem được bài đăng khiến chị ấy ngất xỉu.
Ăn xong, tôi vẫn viết nguyên tác, chị không làm phiền tôi, vẫn cứ như vậy.
Không biết đã viết được bao lâu, dần dần tôi cũng thấy hoa mắt. Thế nên nằm xuống sofa nghỉ ngơi một lúc. Không lâu sau, tôi nghe tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, có người tới gần. Tôi giả vờ ngủ để trêu chị. Bàn tay mềm mại nhẹ lướt trên khuôn mặt tôi, tôi mở mắt ra, không nói gì, chỉ nhìn thấy ánh mắt khiến tâm hồn và trái tim tôi nóng như lửa đốt.
Tôi ngáp một cái: “Tired…”
“Me too.” Chị nhàn nhạt đáp.
Nhìn ánh mắt chị, nhớ tới câu me too của chị, bỗng trong lòng tôi buồn đau, tôi nói: “Có lẽ do bản tính em không tốt, rất khiến người khác không dễ chịu, không lâu sau sẽ khiến người khác không chịu nổi… sorry about that…”
Chị nhìn tôi với ánh mắt dường như rất dịu dàng, nhưng tôi biết trong đó chứa đựng cảm xúc mà tôi buộc phải đối mặt, chị chỉ nhẹ nhàng nói: “Nothing to be sorry about.”
Tôi nhìn vào mắt chị, hỏi chị: “Có phải chị nghĩ chị bị lừa không, là em nguỵ trang, nguỵ trang thành thanh thiên lương thiện giản dị lừa chị quay về.”
Lúc này chị mới cười lên, nói: “And then?”
Tôi nói: “Em đã từng nghe một bài hát, Nothing about love make sense… right?”
Chị chỉ cười mà không nói gì, tôi thích nhìn chị cười, chị cười lên sẽ khiến tôi cảm thấy thật ấm áp. Sau đó, chị cúi người xuống hôn tôi, dường như còn thở dài, nhè nhẹ nói:
“Able Was I Ere I Saw Elba.”
Chị đứng dậy và đi ra ngoài, để lại một mình tôi ở đây. Tôi đã nghĩ rất nhiều, đã hiểu ra vài điều, nhưng vẫn còn bối rối không ít. Không biết phải trải qua một quá trình mới có thể hiểu, hay chỉ có mỗi mình tôi như vậy. Viết xong một nửa, tôi đến phòng ngủ, chị tỉnh dậy, tôi nói: “Em vẫn phải làm việc thêm một lúc nữa.
Chị nói: “Ngày mai còn phải dự lễ Sunday Service, đừng để biến thành gấu trúc.”
Tôi gật đầu rồi đóng cửa ra ngoài. Nghĩ đến những lời chị nói, mắt tôi lại đầu cay cay:
“Able Was I Ere I Saw Elba.” — Trời đã gần sáng, vậy bây giờ đã là ngày mai.
– ——–
Lời editor:
“Able Was I Ere I Saw Elba” là câu nói (được cho) là của Napoleon trước khi bị trục xuất khỏi đảo Elba.
Ere nghĩa là Before, đây là một câu khi lộn ngược lại vẫn sẽ có ý nghĩa và chữ y hệt.
“Trước khi tôi nhìn thấy Elbra, không gì có thể địch lại được tôi.”