11-05-2007 – 11:07:52
Làm xong bài tập, chợp mắt một chút, viết vài mẩu chuyện cười đi, nói đến đâu thì đến vậy, trốn làm việc một chút.
1) Chị Sue “Single Step-Mother”.
Kể từ khi chị Sue và “người làm vườn” quen nhau qua mạng, phong cách của chị ấy đã thay đổi rất nhiều. Điều kiến mọi người ngỡ ngàng bật ngửa nhất là, chị ấy sẵn sàng nuôi con của “người làm vườn”, nói một cách chính xác hơn là nuôi một đống đứa con, hoá thân thành một Single Stepmother không lẫn đi đâu được.
Một đống đứa trẻ đó, nói một cách chính xác, là “kết tinh tình yêu” được tạo ra bởi “người làm vườn” và Ex-wives (số nhiều) của anh ấy. Tổng cộng có 3 đứa, hai nam một nữ, tất cả đều là người da trắng chính gốc. Đứa lớn nhất 11 tuổi, đứa nhỏ nhất 38 tháng.
Chị Sue “khá là tự hào” về điều này. Chị từng bùi ngùi ngay trước mặt tôi và Thẩm Phương, chị nói: “Ây da, quá tuyệt, không cần tự tốn sức, tìm được bạn trai tự dưng được đi kèm cả nếp cả tẻ~~”
Sau đó Thẩm Phương nói thầm với tôi: “Đó không phải một ý hay, ngoại hình mẹ và mấy đứa con quá khác nhau, đi ra ngoài sẽ bị người ta tưởng là Nanny trong gia đình…”
Tôi cũng cho rằng phân tích của Thẩm Phương nhà tôi rất hợp lý, bổ sung thêm: “Ở Anh sẽ bị coi là Nanny, nhưng nếu đến Trung Quốc, mọi người có thể nghĩ chị ấy là tội phạm buôn bán trẻ em.”
Đúng vậy, mới tuần trước thôi, sự cố không may này đã được tôi tiên đoán được — Tôi có phải là nhà tiên tri không? Có phải tôi không? Có phải tôi không??
Phải hỏi chuyện tuần này, điều gì đang gây sốt nhất trên bản tin mới của Vương quốc Anh?
Là chuyến thăm của Nữ hoàng đến hàng xóm Mỹ sao? NO! Là George Walker Bush đọc 1976 thành 17- và sau đó nháy mắt với Nữ hoàng ư? NO! Là Tony Blair từ chức hay ngân hàng đang có thêm hệ thống mới sao? NO! Hay Manchester United đang tiếp tục vương triều United? Hay là, hay là, không, tất cả đều không phải.
Tuần này, mọi ánh mắt của toàn nước Anh đều đổ dồn vào một cô bé 3 tuổi, được giới truyền thông nước Anh miêu tả là sở hữu gương mặt xinh đẹp như thiên thần, có tên là Madeleine (Maddie), thứ Năm tuần trước, cô bé đi nghỉ mát ở Bồ Đào Nha cùng bố mẹ và anh chị em thì bị bắt cóc.
Ôi! Người Anh sửng sốt! Ôi! Tất cả đàn ông, đàn bà, báo chí và truyền thông ở đất nước này đều phát điên! Ôi! Làm sao lại có một người (Sick Man) kinh tởm như vậy! Làm sao lại có thể làm ra chuyện đáng khinh như vậy! Truyền hình và báo chí thay phiên nhau lên tin tức! Bật đài lên, Madeleine Madeleine Madeleine. Lật tờ báo The Sun lên, Madeleine Madeleine Madeleine. Ngày nào mở trang web của BBC lên, hình ảnh của cô bé luôn là trang nhất! Còn Nữ hoàng thì sao? Đợi đã, thu nhỏ lại và đứng sang một bên đi. Kẻ tình nghi 7.7 chỉ trong vòng vài phút đã bị văng ra ngoài sau khi đăng nhập lại. Còn Tony Blair thì sao? Ông ấy đã làm Thủ tướng 10 năm, không dễ gì mới xuống được, các người cũng không để tôi lên trang bìa đủ 8 tiếng sao! Buổi sáng mới được lên, buổi chiều tan làm về đã thấy bị đổi, người đi trà nguội sao?! Nhưng dù bọn họ có tiếc nuối thế nào đi chăng nữa cũng không làm được gì, sự chú ý của người dân không đặt lên người họ.
Ôi! Một khi người Anh điên lên, người Bồ cũng điên! Toàn nhân dân huy động đi tìm! Thông báo tìm người được dán khắp các ngõ ngách! Đại sứ cũng phát biểu: “Chúng ta phải tin vào năng lực của công an Bồ Đào Nha…” còn chưa kịp nói hết câu, người chú của bé gái đã nói: “Các người chỉ giỏi nói vớ vẩn!” Chà, ban đầu Bồ Đào Nha quyết liệt từ chối sự can thiệp của cảnh sát Anh vì chuyện này “liên quan đến tư pháp của đất nước chúng tôi”, chưa đầy hai ngày sau, cảnh sát Anh đã đến hai lần….
Tôi cũng rất buồn vì sự việc này. Cô bé thực sự rất dễ thương, cha mẹ cô bé còn thuộc tầng lớp trung lưu điển hình được mọi người tôn trọng và đồng cảm. Nhưng chuyện một quốc gia dành sự quan tâm to lớn đến một chuyện “nhỏ nhặt” như vậy, đây là điều mà tôi chưa từng thấy trong vòng tay của tổ quốc hơn 20 năm qua. Một ngày nọ, tôi thấy một tờ báo đăng lại bình luận của Bồ Đào Nha rằng: “Sự quan tâm này có liên quan đến quốc tịch của Madeleine không?” Tôi càng không nói nên lời, thực sự không nói nên lời. Tôi đã luôn nghĩ, không phải Bồ Đào Nha cũng là một quốc gia phát triển sao? Không phải sao? Nó đã chiếm Macao của chúng tôi lâu như vậy….
Đây là một hiện tượng đáng để suy ngẫm. Tuy nhiên, nó vĩ mô quá, tôi vẫn nên quay lại kể về chị Sue của chúng ta vậy.
Tuần trước, sau khi chủ tử tôi quay về Anh sau chuyến thăm họ hàng. Tối thứ Sáu, nhận được cuộc gọi từ chị Sue, chị ấy phấn chấn kích động đòi tổ chức “lễ tiếp đón” cho chủ tử tôi, dự kiến vào thứ Bảy. Chủ tử tôi rất cảm kích, thậm chí còn không hài lòng bảo với tôi: “Nhìn xem, đôi khi bạn bè còn đáng tin cậy hơn bạn gái.”
Tôi, vâng, chỉ biết vờ như không nghe thấy…
Nhưng sau này nghĩ lại, tại sao lúc đó bổn nương không trả lời lại là: “Chị có chắc không? Có chắc không? Chắc chắn không?!!!”
Ban đầu chúng tôi tưởng chị Sue sẽ dẫn đi chơi chỗ nào hay ho hoặc mới mẻ, ai ngờ, sáng thứ Bảy, chị ấy gọi điện tới, nói địa điểm là ở nhà chủ tử tôi. Nguyên do: đứa lớn sắp phải học lớp piano ~~ đứa thứ hai đang bị đau bụng tiêu chảy ~~ đứa út đang gào khóc trong điện thoại… bận quá bận quá, chị Sue bận tối mắt tối mũi, vội vàng vứt điện thoại sang một bên, để lại chủ tử tôi vẫn cầm ống nghe với vẻ mặt “bi ai”, là chị ấy tiếp đón hay chúng ta tiếp đón đây…
Tôi thở dài: “Đúng là bạn bè mới đáng tin cậy…” Còn chưa nói xong, chợt có bóng người vụt qua phòng, dùng chiêu “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo” tấn công thẳng vào cổ họng tôi, kèm theo tiếng kêu: “Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!!”
Tôi biết chủ tử tôi đang muốn đánh chị Sue, thế nên tôi nhịn, chúng ta luôn rất nghĩa khí. Này thì bạn bè! Phải không! Phải không!
Chị Sue một lòng một dạ làm mẹ kế, vì thế chủ tử của tôi trở thành “người liên lạc qua điện thoại”, tôi bị giáng xuống làm “phụ bếp” và “hỗ trợ đi mua sắm”, may mắn thay, bà giúp việc cũng đã trở về sau chuyến thăm gia đình ở Hong Kong, còn cả ông chú người Malaysia, bận rộn đến tận chiều. Chủ tử tôi nhìn một bàn đồ ăn thức uống và Refreshment gần như đã chuẩn bị xong xuôi với vẻ mặt mệt mỏi: “Chị nghĩ chị có vấn đề về chênh lệch múi giờ, thật chóng mặt…” Nói xong chị quay sang hỏi tôi: “Tại sao chị ấy không nói sớm nhỉ, làm không kịp chuẩn bị bữa tiệc…” Tôi giả vờ an ủi Thẩm Phương, thực ra trong lòng cứ nghĩ: “Nếu như chị ấy không bất thường đến vậy, liệu chị ấy có còn là Sue kính yêu của chúng ta hay không.”
Những người bạn lần lượt kéo đến, cười nói vui vẻ, chủ tử tôi cũng dần lấy lại được sức sống. Chỉ là, chị Sue cực phẩm của chúng ta, mãi đến hơn 9 giờ mới ôm một đứa trong tay, theo sau là hai đứa chạy đến, cuối cùng là một người không lớn không nhỏ, một hàng 5 người lũ lượt kéo đến…
Chủ tử tôi vốn đang đi lại tiếp đón đám đông một cách duyên dáng, bỗng dưng nhìn thấy một nhà năm người hạnh phúc đi qua phòng khách, Thẩm Phương mạnh bạo kéo tôi lại: “Là chị ấy sao?”
Tôi gật đầu: “Hẳn là chị ấy.”
Thẩm Phương: “F***ing Bl**dy B**ch”.
(Đồng chí lãnh đạo thân mến, em đã nói rất nhiều câu chửi thề đi vào lòng người rồi, chị đừng chỉ học mỗi từ này được không, nào ~~ 3, 2, 1 You’r B*****d… khụ, đề cao văn minh ngôn ngữ mạng!)
Chị Sue thực sự rất giỏi khuấy động bầu không khí, sôi nổi hơn nhiều so với “người làm vườn” của chị ấy. Trong vòng chưa đầy 10 phút, chủ tử của tôi đã bị chị ấy làm cho quên cả lối về. Cả chiều nay chị ấy thê thảm giả vờ thiếu máu, cố ý vừa ngất lên ngất xuống vừa chửi rửa Sue trước mặt tôi, thế mà bây giờ lại nhảy nhót loạn xạ, toả ra hào quang mê người. Thế nên, tôi bị vứt sang một bên… ặc, đương nhiên không chỉ có mình tôi, còn có, một đống đứa con của chị Sue… tôi rất tự giác nhận nhiệm vụ, làm “nanny” cho đám trẻ đó…
Phòng khách quá ồn, đứa nhỏ nhìn có vẻ đang sắp ngủ gật. Vì vậy, tôi dùng đồ ăn ngon làm mồi nhử, dụ ba đứa nhỏ lên tầng hai. Thực ra tôi rất thích trẻ con, nhất là những đứa trẻ ngoan, những đứa trẻ nhà Sue đều rất ngoan. Lên lầu, dỗ đứa út đừng nghịch nữa, sau đó nói chuyện về Spider Man với hai đứa lớn hơn, thời gian trôi qua thật nhanh…
Đến gần 11 giờ, đột nhiên nghe thấy từ dưới tầng có giọng một người phụ nữ hét lên: “They’ve Been Abducted! They Must Be Abducted!…”
Thứ Bảy tuần trước, cũng là lúc giới truyền thông phản ứng mạnh mẽ nhất về chuyện Madeleine bị bắt cóc, cả mọi người trong Party đều nói về chủ đề này, họ cùng lên án cha mẹ cô bé không làm tròn trách nhiệm, họ nói, nếu ở Anh mà như vậy sẽ bị bỏ tù. Toàn bộ trang nhất của tờ The Sun ngày hôm đó là bức ảnh của Madeleine, vì vậy khi tôi nghe thấy từ “Abducted”, từ đó thực sự có hơi Made My Flesh Creep, thật rùng rợn. Tôi vội chạy nhanh ra ngoài, vừa rẽ đến nửa tầng cầu thang đã thấy chị Sue phi lên tầng, người chị nồng nặc mùi rượu, chị túm lấy tôi và hỏi tôi có nhìn thấy mấy đứa bé nhà chị không, tôi lập tức hiểu ngay ẩn ý của câu They’ve Been Abducted! Làm tôi tức đến mức suýt nghẹn chết, thì ra tên bắt cóc không phải chị Sue, mà chính là cô gái Thuý Hoa đây!
Trong lúc choáng váng, thấy bóng lưng chị Sue lao lên tầng, tôi ngậm một cục tức muốn đuổi lên theo, chuẩn bị dùng 5 chữ cái B I T C H tạo thành một từ quen thuộc với mọi nhà. Nhưng chưa chạy được hai bước, chị Sue đột nhiên dừng lại, quay người qua chửi tôi: “You Such A Bitch”
(Khụ, có ai có mẫu câu nào khác không? Ai nào, các anh hùng bàn phím? Đừng khiêm tốn…)
Nghĩ câu mình định nói bị người khác cướp mất, tự dưng tôi buột miệng nói: “Fine.”
(Á!!! Thực ra tôi không Fine tí nào!! Bị người khác bắt nạt tiếng Anh không tốt!!)
Sau đó, tôi quay lại, thấy Thẩm Phương đang dựa vào tường, suýt nữa thì ngất xỉu — cười ngất.
Đêm khuya, khi mọi người đã giải tán hết. Chủ tử tôi uống hơi say, vừa cười không ngậm được mồm vừa nói mình Alright. Tôi dỗ dành chị và nói: “Đừng Alright nữa, chị thành như vậy rồi mà vẫn Alright, những người khi say đều kêu là không say.”
Thẩm Phương cười khẩy, nói mấy câu tiếng Anh rồi ngất luôn lên giường không thèm nhúc nhích. Tôi nghĩ chắc chị ấy đã ngất thật, nên tôi giúp chị nằm cho thoải mái.
Ai ngờ, chị đột nhiên tỉnh dậy, khàn giọng nói bằng tiếng Trung: “Chị đây ngày xưa tung hoành khắp các hộp đêm, tí rượu này chỉ gọi là làm nóng người thôi…” Tôi vội vàng ngăn cho chị không nói nữa, tôi chịu không nổi mỗi khi Thẩm Phương bắt chước giọng tôi: “Em biết, em biết, tửu lượng của chị…” “Không phải tửu lượng, ngày xưa đi nhiều thì quen thôi.”
Tôi cười nói: “Ồ, thế hoá ra chị đang say hay do lâu ngày chưa vận động đây?”
Thẩm Phương chỉ cười hì hì, nhưng không nói. Tôi đùa chị: “Hay là sau này chúng ta vận động nhiều hơn?”
Thẩm Phương lại cười: “Hứ, đó là tại chị đây không muốn đi nữa thôi, chị đang chuẩn bị hoàn lương cưới vợ…”
Không biết tại sao câu nói đùa này lại có thể làm trái tim tôi quay cuồng đến thế. Trong lòng thấy rất ấm áp, cũng rất cay cay. Tôi nắm tay chị, ngồi bên mép giường nhìn chị ngủ say.
Đi tắm rửa, tắt đèn đầu giường rồi nằm xuống, Thẩm Phương vốn đã ngủ nhưng bị tôi làm cho tỉnh giấc, chị quay người lại, trong bóng tối, tôi nghe chị nói: “Mọi người đều cho rằng Sue thật ngu ngốc, nhưng Sue nói với chị, hiện giờ chị ấy đang rất hạnh phúc, lúc đó cả hai đã khóc… chị nghĩ chị hiểu chị ấy rất rõ… vì thật ra, chị cũng vậy…”
Vậy rốt cuộc lúc đó chị có say không?
Tôi nghĩ dạo này Thẩm Phương rất hay sến súa một cách có trình độ. Còn một người sến theo mùa như em, em xin trịnh trọng để lại lời khuyên ở đây rằng, kể từ nay về sau, hãy để hộp giấy ăn nhà chị trên chiếc kệ đầu giường phòng em nhé?
– ——–
Editor tâm hự:
Về vụ mất tích của Madeleine tại Bồ Đào Nha, đến giờ cô bé vẫn chưa được tìm thấy, các bạn có thể search google với từ khoá Madeleine McCann.
Also, một chút ngoài lề, mỗi khi thấy hai chị chửi thề là lại nghĩ đến giọng Anh đậm đặc của cặp Rose and Rosie (có ai đu không ạaa, chưa đu thì đu đi ạ, hề lắm, nhất là mấy video ngày xưa).
Lại một thời để nhớ, hồi vẫn còn đu Shannon – Cammie, Ally – Stevie (vẫn giữ kênh youtube Ally Hills Vietsub đã ngừng hoạt động vì quá đao lòng, nhưng không nỡ xoá hic), mới thế mà đã 6 năm…