Tôi liếc sang mẹ và bạn trai, thấy họ đang nhìn tôi: “À, tài xế thì sao?”
Thẩm Phương ngừng lại một lúc: “Hôm nay là ngày lễ, chị thấy không nên.” Tôi im lặng, lại nghe thấy chị nói: “Không còn chuyện gì nữa đâu, em đi chơi đi, chị đặt xe là được.”
Tôi nghe giọng chị như có chút thất vọng. Tôi nghĩ về lời mẹ nói, làm người không được rút ván qua cầu, vốn dĩ tôi vẫn luôn áy náy với chị, nghe chị nói muốn đặt xe, tôi lập tức nói: “Đừng, bây giờ em đang cách đó hơi xa, nếu như chị không vội, bây giờ em sẽ lái xe quay về, có lẽ…” tôi nhìn kim chỉ thời gian đang chạy với vận đồng đồng đều trên chiếc đồng hồ cơ do Thẩm Phương tặng, trong lòng run rẩy, nói: “Chắc là 40 phút nữa.”
Tôi cúp điện thoại, nói với mẹ và bạn trai là sếp muốn tôi đi công tác. Mẹ và bạn trai cho rằng đó chính là cơ hội để tôi thể hiện bản thân, mau đi đi, chuyện công cấp bách. Bạn trai nắm tay mẹ tôi và nói: “Em đi đi, anh đi cùng mẹ, đến khi em xong việc, chúng ta nhắn tin sau. Buổi tối cùng ăn bữa cơm thật ngon, hê hê.” Tôi cười: “Sao miệng anh ngọt xớt thế, chưa gì đã lật lọng.” Mẹ tôi cười, nói: “Đúng vậy, thiệt cho Hiểu Quân, mẹ còn chưa chuẩn bị lì xì.”
Tôi ôm hai người họ, hôn mẹ tôi, sau đó hôn bạn trai và nói với anh thật trịnh trọng: “Đợi em trở lại.” Bạn trai không nghe ra ý ngoài lời trong ở câu nói ấy, anh cười và gật đầu: “Em lái xe chậm thôi, đừng lấn đường.” Tôi bày ra tư thế một con rùa, nói: “Em~ lái~ xe~ chậm~~~” Mẹ đánh tôi một cái: “Sắp lập gia đình mà sao vẫn nghịch thế.” Cả nhà cười phá lên.
Tôi lái xe về khách sạn. Suốt chặng đường, tâm trạng tôi vô cùng bình tĩnh, tôi không ngừng nhìn sang chiếc nhẫn đính hôn ở ngón tay trái. Nhân lúc đợi đèn đỏ, tôi tháo chiếc đồng hồ của Thẩm Phương ra. Tôi nghĩ, đây chính là lúc trả lại cho chị. Tôi gọi điện cho chị khi đứng ở dưới tầng khách sạn: “Em ở dưới này, chị chuẩn bị xuống đi nhé.” Nghe qua điện thoại, có vẻ như tâm trạng Thẩm Phương rất tốt, chị cười và nói: “Sao nhanh thế. Chị xuống ngay đây, lát gặp nhé.”
Khoảng 10 phút sau. Tôi ngồi trong xe, thấy chị nhìn xung quang khi ra bước ra khỏi tấm cửa kính trong suốt của khách sạn. Tôi không xuống xe, chỉ ngồi bên trong vẫy tay với chị, thấy chị cầm chiếc túi xách bước nhanh đến chỗ tôi. Hôm đó trời vẫn hơi nóng, chị không mặc váy ngắn và áo sơ mi như những ngày thường nữa, mà diện một bộ váy dài liền thân, hơn nữa còn làm tóc. Tôi có chút bồn chồn, chị đang định đi đâu?
Cánh cửa bên phải mở ra, theo vào trong xe là hương nước hoa mê người kèm theo giọng nói hoạt bát và gương mặt vui vẻ của chị, nghe như không đồng nhất với lớp trang điểm đoan trang lịch sự ấy cho lắm: “Ha ha, chắc em tức chị lắm nhỉ, ngày nghỉ mà cũng bị chị tóm về, em đừng nói chị là nhà tư bản đấy nha…”
Tôi nghe chị vui vẻ nói xong mới cất lời: “Nếu chị không phải nhà tư bản, chắc cả thế giới này đều bước vào giai đoạn chủ nghĩa cộng sản.”
Đột nhiên sắc mặt chị chùng xuống, sau đó vội vàng quay đầu qua nhìn vào mắt tôi.
Tôi thấy ánh mắt chị, thật khó hình dung xem đó là cảm giác gì, lông mày chị hơi nhướn lên, ánh nhìn xuyên thấu nghiêm khắc, cứ nhìn tôi đăm đăm mà không nói lời nào.
Tôi thấy nụ cười đã vụ tắt trên khuôn mặt chị, thay vào đó là cảm giác bình tĩnh như vừa xót xa mà cũng có chút phẫn uất, chưa kể còn mang nặng sự lạnh nhạt vô tình thấu xương. Tôi không biết mình đã nói sai ở đâu. Tôi có chút lo lắng hỏi chị: “Sao thế?”
Thẩm Phương không trả lời, chỉ quay phắt đi và nhìn về đằng trước, dường như đến mắt còn không buồn chớp, cứ thế thất thần nhìn về phía trước.
Tôi thấy vô cùng quái lạ, giơ tay ra định kéo chị lại, nhưng chị nâng tay lên, lại quay đầu sang bên phải nhìn ra ngoài cửa sổ. Chưa được hai giây sau, cúi đầu xuống, mở túi, lấy ra một tờ giấy, đưa cho tôi mà không thèm nhìn lấy một cái, nói: “Đến địa chỉ này.” Sau đó, chị im lặng mở cửa xe, ra ngoài và mở cánh cửa bên phải phía sau, ngồi vào, lạnh lùng nói: “Lái đi.”
Tôi quay đầu lại nhìn chị, nhưng chị chỉ nhìn qua cửa sổ. Tôi cứ nhìn chị nhưng vẫn không đợi được đến lúc chị quay lại nhìn tôi. Chỉ đành khởi động xe. Tôi không vui, tôi bỏ cả người nhà để đến đây làm đầy tớ cho chị đại này đây còn chưa nói gì, cớ sao chị lại tự dưng tức giận làm gì? Ít nhất chị cũng nên nói với tôi tại sao chị lại giận chứ.
Suốt cả chặng đường, tôi không ngừng nhìn chị qua tấm gương chiếu hậu, chị vẫn luôn xị mặt, duy trì tư thế nhìn qua cửa sổ, biểu cảm lạnh nhạt khác thường không thay đổi nhìn như không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào.
Tôi rất sợ khi nhìn thấy Thẩm Phương như vậy. Những người khác có thể không cảm thấy gì nếu họ không hiểu chị. Tuy nhiên, mỗi khi chị ấy tỏ ra như vậy, tôi đều có cảm giác như đại hoạ sắp ập tới, như khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi trước khi cơn bão kéo đến, khiến người ta cảm giác bồn chồn không thôi. Tôi thà rằng chị mắng tôi, cãi nhau với tôi, đánh tôi cũng được, còn hơn nhìn thấy bộ dạng chị như thế, khiến tôi dù muốn nhưng không thể tìm cái cớ tiến đến an ủi chị vài câu. Dần dần, tôi cũng bắt đầu tức giận. Tôi không biết tại sao, chỉ là tôi rất tức giận.
Đã đến nơi, đó là một nhà hàng nơi luôn huyên náo bởi những buổi tụ tập của những người có tai to mặt lớn ở Thượng Hải. Không dễ nhìn ra mặt tiền, nhưng rất nổi vang danh tiếng, bên trong cũng như bồng lai tiên cảnh.
Tôi đậu xe bên lề đường, nhìn vào gương chiếu hậu và nói: “Đến rồi”.
Lúc đó Thẩm phương mới tan ra khỏi tư thế tảng băng được điêu khắc điệu nghệ, chị nói: “Ồ, vậy đi thôi.” Giọng chị nghe có vẻ hơi yếu ớt. Tôi nhìn chị tháo dây an toàn ra, bảo vệ nhà hàng đã sớm mở cửa và đang đợi bên ngoài. Tôi không di chuyển. Chị nhìn dáng vẻ tôi vững chãi như ngọn núi, nói: “Đi thôi, ngồi đó làm gì?”
Tôi nói: “Em sẽ đợi chị ở bên ngoài.”
Chị do dự một lúc. Đóng cánh cửa lại. Chúng tôi đã im lặng rất lâu. Tôi lấy chiếc đồng hồ ra, đưa cho chị mà không quay đầu lại. Lúc đó tôi đã thực sự tức giận bởi khuôn mặt lạnh lùng không thể hiểu nổi của chị. Tôi nói: “Tốt hơn là chị nên lấy lại chiếc đồng hồ này. Em luôn… thấy xấu hổ khi đeo nó.”
Tôi nghe thấy tiếng cười lạnh của chị, hướng tầm mắt nhìn vào gương chiếu hậu, vẻ mặt chị có chút khinh khỉnh.
Tôi nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc nói: “Thẩm Phương, em không biết tình cảm chị dành cho em gọi là gì. Em… thật lòng em rất mến mộ chị… em nghĩ, thật sự em không xứng với sự tốt đẹp của chị dành cho em, thật đấy. Em vô cùng cảm kích mọi thứ mà chị đã làm cho em, em vô cùng cảm kích. Nhưng em nghĩ em không thể nào tiếp tục hưởng ké tiếng thơm của chị được nữa.”
Tôi vốn định nói vì tôi đã chọn bạn trai nên mới như vậy. Nhưng nghĩ tới việc Thẩm Phương chưa từng nói lời yêu thích tôi, nếu tôi nói vậy hẳn là quá tự mình đa tình, bẽ mặt lắm.
Tôi tiếp tục: “Chị có thể tiếp tục thuê em làm việc nếu như chị nghĩ em vẫn xứng đáng với mức lương mà chị trả cho em, nhưng nếu như chỉ vì một lý do nào khác mà chị cứ mãi chăm sóc cho em, thì hãy nói với em một tiếng, em sẽ tìm một lối thoát khác. Tuy nhiên, dù sau này em có đi đâu, em vẫn sẽ nhớ về những điều tốt đẹp mà chị đã dành cho em. Em thật lòng khi em nói những lời này.”
Khi tôi nói đến câu cuối cùng, tôi bắt đầu xúc động, giọng nói cũng bắt đầu run. Tôi dừng lại, rồi nói: “Em không thể, cũng không muốn bấu víu hào quang của chị mà leo lên. Em biết chị đối xử tốt với em, nhưng, em không xứng đáng.”
Tôi quay đầu qua nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lặng lẽ lăn dài xuống. Qua một lúc lâu sau, Thẩm Phương mới chậm rãi nói:
“Thực ra không có gì là xứng hay không xứng. Mỗi người đều có một cuộc sống khác nhau, có người có cuộc sống thuận lợi là vì bọn họ rất biết nắm bắt cơ hội kề bên. Có người dìu dắt, có người chỉ dẫn, đưa em từ phạm vi này đến phạm vi khác, những điều đó chính là cơ hội, không có gì gọi là lợi dụng hay không lợi dụng cả. Em suy nghĩ như vậy, có hơi, quá bảo thủ… trên thế giới này không có gì là miễn phí cả, cũng không có ai… can tâm tình nguyện chi trả mà không nhận lại điều gì, mỗi người đều có mục đích riêng, em không cần nghĩ nhiều quá… thôi, chúng ta đi thôi, chị dẫn em đi gặp một người.”
Tôi vẫn không nhúc nhích, cuối cùng tôi nói: “Thẩm Phương, chị, chị có điều kiện rất tốt, chị xinh đẹp, gia cảnh tốt, chị đừng dẫm vào một cục phân hôi hám như em, dựa theo điều kiện của chị, chị có thể có được bất cứ ai trên thế giới này, còn em ư, thật không đáng.”
Chị cười giễu cợt: “Điều kiện của chị? Không phải chị đang bị từ chối đấy sao?”
Tôi nói: “A, em, em không có ý đó. Em cũng không biết phải nói thế nào. Chị tốt như vậy, mà lại vì em… thật thiệt thòi.”
Thẩm Phương lại cười lạnh: “Cảnh Minh, chị hỏi em, nếu như chị không có ngoại hình và gia cảnh này, em sẽ… sẽ cảm mến chị chứ?”
Tôi nghe chị hỏi. Thật ra tôi đã nghĩ về câu hỏi này từ đêm qua. Nhưng, tôi nghĩ nếu phải nói ra, có lẽ câu trả lời sẽ khiến chị tức giận. Nhưng tôi thực sự không muốn nói dối chị. Thế là, tôi nói: “Sẽ không, nhưng, em thật lòng cảm mến chị, điều này không có liên quan gì đến dung mạo hay gia cảnh của chị.” Nói xong, lập tức cảm thấy câu trước đá câu sau.
Nhưng tôi thực sự không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng ra sao, chị hiểu thì hiểu, không hiểu thì thôi. Tôi cũng không biết liệu các bạn có hiểu hay không. Tôi thực sự động lòng bởi vẻ đẹp và sự giàu có của chị, sau đó mới dần dần thích chị. Tuy nhiên, tôi thật lòng thích chị, cảm giác yêu thích đó là thật.
Sau khi nghe xong, Thẩm Phương yên lặng rất lâu không lên tiếng. Sau đó, chị nói: “Đeo đồng hồ lên, hãy tham gia bữa tối này với chị, đây sẽ là một kinh nghiệm tốt cho em, tính là training đi.” Sau đó, chị nói thêm: “Bữa tối này không liên quan đến chuyện tư, mong em hãy trân trọng cơ hội này, và có thể hiểu được cảm xúc của người đã giới thiệu cơ hội này cho em.”
Có lẽ lời nói cuối cùng của Thẩm Phương đã thực sự nói trúng lòng tôi. Khi ai đó chân thành giúp đỡ bạn, ngay cả khi bạn không cần, hãy luôn quan tâm đến cảm xúc của người kia. Tôi nghĩ, vậy thì đi thôi, nếu lại từ chối chị lần nữa thì quá đáng quá.
Tôi đeo đồng hồ vào, ra khỏi xe và hỏi bảo vệ cửa xem tôi có thể đậu ở đâu. Bảo vệ đến gần, bảo, “bãi đậu xe cho khách”, hình như đó là tên của một bài hát từ rất xưa
Tôi hơi lưỡng lự, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Thẩm Phương, do dự giao xe cho bảo vệ. Thi thoảng lại ngoảnh lại nhìn chiếc xe dần dần khuất dạng, có chút lo lắng không biết có phải mình bị lừa hay không.
Tôi theo vào cùng Thẩm Phương. Sự bày trí và thiết kế của nhà hàng này khiến tôi phải tán thưởng trong lòng. Đến cả chỗ ngồi cũng không có, tất cả đều là phòng riêng, cũng không biết có bao nhiêu phòng. Tôi lén hỏi Thẩm Phương: “Gặp ai vậy?” Thẩm Phương đáp mà không quay đầu lại: “Anh trai chị.” Tôi run lên, có chút rụt rè, thầm nghĩ, chị đưa em đi gặp anh trai chị làm gì?
Chúng tôi bước đến trước một cánh cửa, người phục vụ giúp chúng tôi mở cửa bước vào, trong căn phòng riêng rộng hơn 30m2 đã có sẵn 5 người đàn ông ngồi quây quần bên chiếc bàn tròn.
Khi thấy chúng tôi bước vào, bọn họ đặt đũa xuống, người đàn ông trông khoảng 30 tuổi ngồi giữa nói với Thẩm Phương: “Này, không phải em nói buổi tối sao? Sao nhất thiết phải đến ngay.”
Người đàn ông đó nhìn có vẻ không lùn, có hơi rắn chắc, để tóc rất ngắn, nói tiếng phổ thông với giọng Bắc Kinh. Tôi đoán, chắc đây là anh trai của Thẩm Phương, người nhà họ đều có ngoại hình vô cùng bắt mắt.
Thẩm Phương cũng không nhìn những người khác, chị bước thẳng đến và cười nói: “Buổi tối luôn là thời gian dành cho gia đình và những người bạn quan trọng, hôm nay là ngày lễ mà. Hơn nữa, buổi tối ăn nhiều khó chịu lắm.”
Những người bên cạnh cười theo, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, cô gái xinh đẹp như vậy, đương nhiên phải giữ dáng.”
Người đàn ông ngồi bên tay trái của anh trai Thẩm Phương thấy Thẩm Phương đi ngang qua, nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ, đồng thời gọi người phục vụ lấy thêm ghế và dao dĩa.
Thẩm Phương đang hàn huyên cùng anh trai, còn tôi thì đứng đó với nụ cười khô khốc, khung cảnh xa hoa này khiến tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên. Những người bên cạnh thấy tôi đứng đó, bèn cùng nhau chào hỏi tôi, tôi đứng vào vị trí như khi vừa bước vào cửa, nói: “Đừng bạn tâm, tôi đứng đây được rồi”.
Khi bồi bàn mang thêm ghế và dao dĩa đến. Tôi thấy Thẩm Phương ngồi xuống, tôi cũng ngồi xuống. Sau đó Thẩm Phương giới thiệu tôi với mọi người: “Đây là cô Minh.”
Sau đó chị giới thiệu những người khác với tôi: “Thuý Hoa, đây là…,…,…,…, đây là anh trai của chị.” Tôi gật đầu chào hỏi với từng người, đến lượt anh trai chị, tôi bắt chước cách nói trên phim: “Nghe danh đã lâu.” Anh trai chị thế mà lại ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: “Anh cũng nghe danh em đã lâu.”
Tôi nghĩ trong mắt anh mang rất nhiều cảm xúc xem thường, điều này khiến tôi rất phản cảm. Giọng của anh sực nức chất Bắc Kinh, nghe rất ngầu. Tôi nhìn những người còn lại, Thẩm Phương không nói họ làm nghề gì, nhưng nhìn khí chất của những người đó, chắc họ đều người trong cuộc. Tuy nhiên, nghe giọng thì có lẽ họ đều là người Giang Tô và Chiết Giang.
Bữa cơm đó, nói thế nào nhỉ, nó có ý nghĩa vô cùng sâu sắc đối với tôi, ngay từ trưa hôm đó, cuộc đời tôi đã bắt đầu trở thành một màn trình diễn vô cùng kịch tính.
Về phần cốt truyện, hôm nay nhớ lại, đến tôi cũng cảm thấy thật khó tin, giống như đang xem màn ân oán hào môn vọng tộc như họ hay diễn trong các bộ phim Hồng Kông. Bây giờ, quả thật tôi rất khó hiểu rằng tại sao ban đầu tôi lại đi theo con đường này.
Nhưng điều đó đã xảy ra, dù có cố phủ nhận ra sao cũng đã quá muộn. Nhưng, trong màn kịch lớn mà đến nay vẫn khiến tôi thấy khó bề tưởng tượng ấy, người đóng cùng và đồng hành đến cuối cùng tôi lại không phải người anh trai cao quý mà Thẩm Phương đã vất vả dày công giới thiệu cho tôi ngày hôm đó. Thay vào đó là người đàn ông quê Ôn Châu ngồi cạnh tôi, trong bữa tối hôm đó, ông ấy luôn a dua, nịnh nọt và tỏ ra là một nhân vật phụ chính hiệu, tên ông ta sao, ở đây hãy gọi ông ta là “Ji Shang” vậy.
Ji Shang là một người rất tinh tế. Ngay từ khi tôi bước vào phòng, ông ấy là người đầu tiên thể hiện sự “tôn trọng” đối với tôi, bằng cách gọi người phục vụ lấy thêm ghế ngồi, trong lời lẽ luôn có những lời khen có cánh, thậm chí ông còn bưng trà rót nước.
Ngoài ra, nếu tôi không đi theo Thẩm Phương đến nhà hàng này ngày hôm đó, có lẽ ông ấy sẽ khó mà tìm được một đối tượng trò chuyện mà có thể “ngưỡng mộ” hoặc thậm chí là “bình đẳng” với ông ấy trong bữa tối đó.