Mẹ kiếp! Sau này tôi đây có tiền, tôi sẽ càn quét hết các loại túi Channel, mỗi ngày một chiếc không trùng chiếc nào! Thật là đẹp! Ý tôi là cái túi xách ấy.
10-11-2006 9:05:28
Tối ngủ muộn quá, sáng nay suýt đi làm muộn. Không biết những hồi ức này của tôi sẽ kéo dài đến bao giờ, sáng nay vừa nghĩ có hơi không muốn viết tiếp nữa.
Sắp đến giờ tan làm, tôi nhận cuộc điện thoại của Green, cô ấy nói đang tới chỗ tôi, muốn gặp tôi. Tôi và Green đã lâu lắm chưa gặp nhau, chắc phải cả nửa năm.
Các đồng nghiệp lần lượt về hết, dần dà chỉ còn lại mình tôi trong văn phòng rộng lớn và trống trải. Tôi quay về phòng làm việc riêng, đóng cửa lại, châm điếu thuốc, công ty không cho phép hút thuốc trong phòng. Bên ngoài toà nhà có trạm hút thuốc công cộng, nhưng đối với người có phòng làm việc riêng như tôi mà nói, quy định đó cũng coi như trưng cho có khi đến giờ tan làm.
Lật xem vài trang tài liệu thí nghiệm còn đọc dở, trả lời vài tin nhắn email, tôi gọi cho phòng an ninh bảo rằng sẽ tan làm muộn một tiếng. Nhân viên trực ban hôm nay là một người đàn ông da đen ục ịch nhập cư từ Ghana, ông nhiệt tình chào hỏi tôi qua điện thoại. Chúng tôi cũng có thể coi là bạn bè thân quen, vì mỗi lần tan làm, trong danh sách những người xin tăng ca hầu như đều có tên tôi, hơn nữa tôi cũng là một trong số những người phương Đông ít ỏi trong công ty, vô cùng dễ nhớ. Thực ra tôi không phải người cuồng công việc, chỉ là so với việc về nhà lạc lõng ăn không ngồi rồi một mình và nhớ lại những chuyện mà tôi cố gắng muốn quên đi, chẳng thà ở lại đây làm thêm chút việc, điều đó nghiễm nhiên lại khiến tôi trở nên siêng năng hơn người. Tôi nghĩ, việc tôi thăng chức dần dần một cách “vô tình cắm liễu, liễu lại xanh” có liên quan mật thiết đến việc này.
7 giờ, tôi đi ra khỏi toà nhà, lái xe tới một quán bar trong thàng phố, sau đó Green cũng đến.
“Khiếp, xe tắc dã man, chị đã phải lái tận 3 tiếng,” cô vừa tháo chiếc khăn xuống, vừa than thở: “Lạnh quá.”
“Cool.” Tôi phả khói thuốc, cười nhẹ.
Cool chỉ là câu cửa miệng của tôi, không mang ý nghĩa đặc biệt gì lắm đối với những thanh niên nơi đây, chỉ là một từ đơn vạn năng, cũng như người Mỹ hay hói “uh -huh, well” vậy. Sau khi chia tay với bạn trai, hình như tôi ngày càng ít nói đi, nhưng không thể im bặt khi người khác nói chuyện với mình được. Vậy nên, một chữ cool này đã giúp tôi giải quyết kha khá vấn đề.
“Cưng à, để chị nhìn em một cái,” Green cởi áo khoác ngoài ra, cúi người hôn xuống má tôi: “Ồ, sắc mặt tốt hơn nhiều đấy. Cưng sao vậy, công việc thế nào? Nghe nói em đang dẫn dắt vài đứa học sinh?”
“Trước mắt cũng ổn, học sinh cũng tốt.” dập tàn thuốc xuống, tôi cười: “Chỉ phí thời gian thôi, em cũng không tận tâm chỉ bảo bọn chúng lắm.”
“Luận văn của em thì sao? Khi nào em tốt nghiệp?”
“Em gửi lên rồi, cũng đã bảo vệ luận văn, chắc sau lễ tốt nghiệp tháng 11 đấy.” Tôi hút điếu thuốc.
“Nhanh quá, vừa tròn hai năm, em đúng là một thiên tài,” lời ca ngợi của người Anh luôn không tiếc rẻ những biện pháp tu từ, dù ý nghĩ trong lòng có một trời một vực đi chăng nữa: “Nhưng mà, Minh, hình như em hút thuốc nhiều hơn.”
Tôi làm tư thế sắp dập tàn thuốc, “May I?” (xin lỗi, tôi không biết nên dịch thế nào, các bạn đọc cứ việc chê)
“Ôi, không, không, em có thể.” Cô ấy lịch sự xua tay: “Ý chị là, em biết đấy, ở mặt này em là chuyên gia, đương nhiên em biết điều này có nghĩa gì.”
Tôi bật cười: “Đương nhiên.” Tôi lại lấy điếu thuốc ra, hút một hơi.
Có hơi ngột ngạt, tôi ưỡn thẳng lưng, cười nói: “Chị đến tận đây không phải chỉ để khuyên em bỏ thuốc chứ?”
“À, không, lâu lắm không gặp em, ngày mai là thứ sáu, em biết cứ thứ sáu là chị sẽ không đi đâu mà, nên qua đây xem đứa nhỏ này có hay không đã biến thành trẻ hư.”
Chúng tôi đều cười.
Ngừng một lát, Green lại nói: “Tất nhiên cũng có việc, nghe nói tuần trước em đến London?”
Tôi hơi khó xử, mặc dù tôi đã gần như đoán được rằng đối tác công ty luật trị giá 100 nghìn bảng một năm này sẽ không lái xe suốt chặng đường chỉ vì chị ấy nhớ tôi, nhưng tôi vẫn ngại, thật đấy, không ngờ chị ấy lại biết chuyện nhanh như vậy, mà cũng phải, tất nhiên chị biết chuyện nhanh như vậy.
Tôi xoa mũi, rồi lại lau mắt kính, nụ cười vẫn không giấu nổi sự ngượng ngạo. Nghĩ một lúc, tôi nói: “Chỉ tại cuối tuần em không có việc gì, chị biết em ở đây có mỗi một mình mà, chỉ đi ngó nghiêng qua thôi.”
“Nếu em không để ý thì chị nói luôn vậy.”
“Vâng, không để ý, tất nhiên.”
“Em đến, là vì muốn đến gặp cô ấy sao?”
Khi tôi nghe chữ “see” phát ra từ miệng chị ấy, tôi đã đoán ra tân ngữ đằng sau ám chỉ ai. Tôi im lặng, tôi cũng không biết tôi muốn nói gì.
“Chúng ta có thể nói chuyện khác không.” Tôi rất ít khi nói chuyện gượng ngạo thế này với người ngoài, trừ Thẩm Phương ra.
Sau đó, tôi đã uống rất nhiều rượu, nói về công việc, học tập của tôi, nói về việc văn phòng, việc giá phòng, việc xe cộ của chị ấy, rất nhiều rất nhiều, chỉ riêng không nhắc lại chuyện mà chị muốn hỏi. Green đưa tôi về nhà, sau đó lại bắt taxi trở về thị trấn để lái xe của tôi về. Tôi nghĩ tôi vẫn còn tỉnh táo, tôi nói với chị, nếu chị không phiền thì sáng mai hẵng về, Green từ chối khéo léo: “James đề nghị ngày mai đi ăn barbecue, Peter và Isabella đang ăn ở nhà, chị vẫn nên về thì hơn.”
Tôi cười: “Vậy em không giữ chị lại nữa.” Trong lòng có chút áy náy, chị từ nơi xa đến mà em vẫn chưa để chị nói hết: “Chị lái xe cẩn thận.”
“Đương nhiên. À phải rồi, vài ngày nữa em sẽ đón sinh nhật đúng không? Không biết cái trí nhớ này có còn phù hợp với tuổi như chị không nhỉ?”
“Ha ha, nhìn chị vẫn còn trẻ lắm.”
“Vậy thì tốt quá.” Chị lôi một chiếc hộp ra từ túi đựng laptop: “Em thân yêu, sinh nhật vui vẻ.”
Tôi tiễn chị ấy ra ngoài cửa, nhìn đèn xe chị ấy dần rời đi, rồi quay trở về trên tầng. Trong hộp là một chiếc ví Armani màu tím rất tinh tế. Armani, tôi thích đồng hồ và nước hoa của hãng này.
Đứng ngây ngốc khoảng hai phút, rồi tôi ngồi xuống trước máy tính. Thật ra các bạn hẳn phải đã biết nhỉ, vì sao tôi lại lập tức đăng nhập vào id, thức mấy đêm liền để viết những thứ này. Chỉ là tôi nghĩ, trước khi vào sinh nhật 27 tuổi sắp tới, tôi nên nhắn nhủ bản thân vài câu để đặt dấu chấm hết cho mọi thứ.
10-11-2006 – 11:00:25
Khoang hạng phổ thông trên máy bay luôn làm tôi nhớ đến khoang hạng dưới của Titanic, một nơi luôn đông đúc, đầy ắp những giá để hành lý và những bữa ăn khó nuốt. Tất nhiên, điều làm tôi khó chịu không chỉ dừng lại ở đó. Tôi có chứng say máy bay rất nặng, tôi hệt như một sinh vật ngủ đông trong mỗi chuyến đi xa (ngoài việc thi thoảng đi vệ sinh hoặc uống một chút nước hoặc nước trái cây giữa chừng), tôi ngủ liên tục suốt 9 đến 10 tiếng. Ngay cả khi tôi theo chân Thẩm Phương lên khoang hạng nhất, chỉ được nửa giờ đầu nhìn trái ngắm phải những thứ lạ mắt xung quanh, tôi vẫn gục xuống cho đến khi máy bay hạ cánh.
Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy người mẹ tóc bạc phơ cùng với người bạn trai đang rươm rướm nước mắt vì xúc động, tôi vẫn đủ sức phi như bay vào vòng tay của họ như vừa được chích liều thuốc phiện.
Còn nhớ lúc đó, bạn trai ôm tôi rồi hôn tôi trước mặt mẹ, đây là lần đầu tiên chúng tôi có hành động thân mật như thế trước mặt mẹ tôi. Tôi có chút, nói thế nào nhỉ, có chút khó chịu, trong lòng thật sự không thích lắm. Nhưng dù sao thì tôi vẫn ôm anh ấy, nhưng đó chỉ là sự bồi hồi do khoảng cách đem lại. Sau này, tôi mới nhận ra điều đó khi chúng tôi chia tay.
Chia cách đã lâu, dù rằng có nhớ nhung đấy, nhưng dần dần, mỗi người đều phải trải qua những thay đổi về thời gian và không gian khác nhau, dần dần, người mà ta nhung nhớ chỉ còn là hình bóng trong trí tưởng tượng, còn người trong đời thật kia, không biết từ bao giờ đã trở nên xa lạ, trong quá trình sinh sống cùng nhau, ta sẽ chợt nhận thấy người trước mặt chỉ là người có ngoại hình và giọng nói giống với người trong lòng mình, còn những thứ khác, đã bắt đầu thấy xa lạ mất rồi.
Nhưng vòng tay của mẹ vẫn như ngày nào, tôi nghĩ là do sự gắn kết của ruột thịt, hoặc có thể như anh ấy nói, thật ra tôi không hề thật lòng yêu anh ấy, tôi cũng không biết nữa, tôi thực sự luôn coi anh ấy là một phần trong cuộc sống trước khi chúng tôi chia tay. Nếu như đó không phải là yêu, trước kia tôi luôn cho rằng tình yêu nào rồi cũng sẽ biến thành tình thân, chỉ là, bởi vì dã tâm của tôi, bởi vì những chuyện đó đến quá nhanh, nên tình yêu của chúng tôi đã biến thành tình thân từ lâu.
Một tháng trôi qua chỉ trong nháy mắt, tôi lại phài đi xa, mẹ mong tôi đi, nhưng cũng lưu luyến thương yêu, còn bạn trai vẫn không nỡ rời xa như xưa, đó là lần đầu tiên anh ấy cầu hôn tôi. Tôi đã từ chối. Tôi an ủi anh khi nhìn thấy những giọt nước mắt của anh, rằng tôi làm vậy vì một tương lai chúng ta có đầy đủ điều kiện vật chất để sống vô lo vô nghĩ. Nhưng thật ra bên trong, tôi bị tham vọng làm cho mù quáng, nên cái kế hoạch về dài ấy không hề diễn ra. Nghĩ đến đây, tôi thực sự có lỗi với anh ấy.
Lúc đó bạn trai tôi bắt đầu làm việc tại một bệnh viện lớn của thành phố. Ý tôi là, anh ấy cũng được coi là một người đàn ông độc thân có tiền dưới góc độ của những người bình thường, nhưng theo tôi, mức lương 2000 tệ/ tháng của anh ấy vào thời điểm đó, không phải xấp xỉ bằng 0 mà là bằng số 0 tròn trĩnh luôn.
Nhưng dù sao cũng tốt, anh ấy hiếu thảo với mẹ tôi còn hơn hiếu thảo với mẹ anh, mỗi ngày sau khi tan làm đều mua thức ăn đến nhà tôi, sau đó cùng ăn cơm với mẹ tôi rồi mới ra về. Cũng thật làm khó anh ấy, không biết mẹ anh ấy sẽ nghĩ thế nào, con mình coi như đem tặng cho nhà khác nuôi nấng. Vậy nên, tôi hiểu sự tức giận của anh không phải là vô cớ khi tôi nói lời chia tay lần cuối với anh. Tôi biết anh hận tôi, mà tôi, cho dù những điều anh ấy làm sau đó khiến tôi đau lòng tột độ, nhưng tôi chưa bao giờ hận anh ấy, chưa bao giờ. Tôi có lỗi với anh ấy.
Tôi lại trở về London
Tôi mang theo nỗi nhớ mong của mẹ và hoài bão lớn lao cho tương lai, nóng lòng quay trở lại London. Về phần bạn trai, lúc đó tôi đã nghĩ sẽ có cuộc sống tốt đẹp với anh ấy mấy chục năm nữa chứ không phải chỉ trong một sớm một chiều, mà cái thái độ sống “một túp lều tranh, hai trái tim vàng” ấy của anh làm tôi lần đầu tiên cảm thấy anh hơi hèn nhát, tại sao thân là đàn ông lại nghĩ như vậy? Đây là lần đầu tiên tôi nghĩ vậy, tôi không nói ra, nhưng về sau, câu nói đó luôn treo trên miệng tôi trong một thời gian khá dài, và cả trong tim.
– —–
Trong ký ức của tôi, lần đầu tiên tôi gặp Thẩm Phương, chính vào ngày sinh nhật lần thứ 23 của tôi.
Do bệnh viện của bạn trai tôi đã thuận lợi cấp cho tôi giấy chứng nhận rối loạn tâm thần, tôi thành công gia hạn thị thực thêm một năm. Lúc đó, chính quyền trong nước không có yêu cầu khắt khe về tính xác thực của giấy tờ bệnh viện, nên tôi lại được xin nghỉ nửa năm trong trường. Nghĩa là, trước Giáng sinh năm đó, tôi có 4 tháng để làm thêm thay vì đi học.
Lúc đó tôi mới bắt đầu cân nhắc có nên mua thuốc Bắc về tự làm hay không, nhưng lại không muốn sử dụng số tiền tiết kiệm của mình, nhỡ như thua lỗ thì phải làm sao? Tôi rất khinh thường bản thân, khinh thường chính mình vì đã luôn thiếu quyết đoán như thế.
Vào ngày sinh nhật tuổi 23 đó, như thường lệ, tôi đến nhà cung cấp thuốc Bắc lớn nhất Anh để nhập hàng, không cần viết lại tên, mà chỉ dùng “H” để thay thế, vì đây là công ty Hong Kong.
Tôi ngồi đợi rất lâu trong văn phòng, tay cầm đơn hàng, nhưng không ai để ý đến tôi. Tôi nhìn đồng hồ, có người hẹn đến massage vào lúc 2h chiều, Lão Đinh chắc chắn không thể tự xoay xở được. Tôi nôn nóng hỏi lễ tân nhiều lần, lần nào cũng bị người Hong Kong trực ban đó cãi lại bằng thứ tiếng phổ thông không có thanh điệu. Cuối cùng, thấy một người bán hàng tên là David đi tới, tôi túm lấy anh ta, “Này, có chuyện gì vậy, tôi đã đợi gần một tiếng rồi.”
“Sorry, hôm nay rất xin lỗi, ông chủ về trễ, có chút rắc rối, sorry.”
“Anh đừng nói sorry mãi như thế, tôi sắp phải đi, buổi chiều còn có khách đến tiệm.”
“Hay thế này đi, tôi đưa cô tới khoang chứa hàng luôn, mau lên.”
Thế là, tôi ngồi xe David tới khoang hàng khu phía bắc. Bên trong thực sự rất nhộn nhịp, những chiếc xe tải chở những thùng hàng chất thành núi đi đi lại lại không ngớt, trước cửa là một hàng dài những chiếc xe container lớn. Hèn chi, tôi chỉ cần mỗi 30 hộp thuốc, họ không những không giao mà tôi còn phải đợi lâu như vậy mới có thể tự mình đi lấy. Đúng là tiệm lớn ức hiếp khách hàng.
David dẫn tôi tới khu vực lễ tân, đưa đơn xin nhập hàng của tôi cho nhân viên: “Cô đợi một lát, sẽ có hàng ngay đây.”
Rồi, rồi, đợi thôi.
Lần này khá được, hành của tôi rất nhanh đã đến. Tôi kiểm hàng, vừa đúng 30 hộp, được đóng trong hộp các tông cứng lớn với chiều dài và chiều rộng gần 60 cm.
Tôi bắt đầu gặp một số rắc rối, hôm nay ra ngoài vội quá nên quên mang theo chiếc xe đẩy quen thuộc. Số hàng này tuy không nặng, nhưng thể tích lại rất lớn, nếu như ôm đi chỉ có thể dùng một tay giữ một góc thùng, tay kia giữ đáy thùng. Vốn dĩ bụng nghĩ công ty họ nằm trong thành phố ngay cạnh tàu điện ngầm, tưởng kiểu gì cũng sẽ khiêng lên được tàu điện ngầm thôu, khi ra sẽ có Lão Đinh đến đón.