Phù... A...
Lý Trạch Vũ chép miệng, thản nhiên nói: "Biết một chút."
"Một chút là bao nhiêu? Cháu có thể chữa khỏi cho lão Diệp hay không?"
Lý Viễn Sơn thốt lên, hỏi.
"Cháu có thể thử một chút!"
Lý Trạch Vũ ném tàn thuốc xuống đất rồi giẫm lên nó, sau đó nhìn về phía một đám người nhà họ Diệp đang đứng: "Nhưng mà tôi phải cảnh cáo trước, nhỡ đâu chữa chết thì tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu!"
Chữa không khỏi đã đành, còn có thể chữa người ta đến chết sao?
Mẹ nó ai mà dám cho hắn chữa nữa!
Xe cứu thương còn chưa tới nhanh như vậy, vốn dĩ mấy người Diệp Chính Bình còn muốn để Lý Trạch Vũ thử một chút, nhưng bây giờ nghe hắn nói như thế thì lập tức cắt đứt suy nghĩ này.
"Cái đó, Tiểu Diệp à, không bằng để cho thằng nhóc thúi nhà tôi thử một chút đi?"
Thế mà Lý Viễn Sơn lại mở miệng.
Khóe miệng Diệp Chính Bình co giật mấy hồi, ông ta rất muốn nói một câu: "Chú Lý, nếu chú muốn thì để hắn chữa cho chính chú đi, cha cháu thì không được!"
Lý Định Quốc cũng đi tới, vỗ vai Diệp Chính Bình.
"Anh Diệp, vừa nãy lão Tiêu cũng đã nói rồi, cho dù Hoa Đà tái thế cũng không xoay chuyển được tình trạng cơ thể của chú Diệp, không bằng lấy ngựa chết làm ngựa sống, để cho cháu trai tôi thử một chút..."
Lấy ngựa chết làm ngựa sống!
Mấy chữ này khiến mí mắt Diệp Chính Bình nhảy lên điên cuồng, nói thế nào cũng không chịu để Lý Trạch Vũ ra tay.
Nhưng mà giờ phút này Diệp Trung Đường đã là hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, chỉ sợ không kiên trì được đến lúc xe cứu thương tới mà đã buông tay nhân gian.
Vào thời khắc mấu chốt, Diệp Khinh Nhu nhẹ nhàng bước lên phía trước: "Cha, hay là để hắn thử một chút đi!"
“Hắn” này đương nhiên là ám chỉ Lý Trạch Vũ.
Chính bản thân Diệp Khinh Nhu cũng không biết tại sao mình lại tín nhiệm Lý Trạch Vũ, có lẽ từ ngày đó thua ở trong tay người này, cô ấy đã triệt để bị đối phương tin phục.
"Vớ vẩn!"
Diệp Chính Bình trầm giọng dò hỏi: "Nếu xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?"
"Con..."
Diệp Khinh Nhu nhất thời không phản bác được.
"Ông nội, ông cố đang gặp nguy hiểm, dù sao thà thử một lần vẫn hơn chỉ ngồi đó chờ đợi.”
Diệp Khuynh Thành bình tĩnh khuyên nhủ.
Thậm chí Diệp An do dự một chút, sau đó cũng khuyên một câu: "Cha, Tiểu Nhu và Khuynh Thành nói đúng, không bằng để thằng nhóc kia thử một chút đi!"
"Các con..."
Diệp Chính Bình nhíu chặt lông mày, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ không hề đứng đắn.
Ông ta không thể không thừa nhận, sự thay đổi của thằng nhóc này làm cho tất cả mọi người phải nghẹn họng nhìn trân trối, hai mươi mấy tuổi mà thực lực đã đạt tới cảnh giới Tông Sư, hoàn toàn có thể nói là từ xưa đến nay chưa hề có!
Nghĩ đến đây, Diệp Chính Bình trầm ngâm thở dài: "Vậy ... Để hắn thử một chút đi!"
"Nhóc con, cháu mau làm đi!"
Lý Viễn Sơn nóng lòng thúc giục.
Những người bạn già năm đó chẳng còn được mấy người, ông ấy thật sự không muốn nhìn thấy Diệp Trung Đường xuống phía dưới nhanh như vậy.
"Được, vậy để cháu thử một chút."
Lý Trạch Vũ đi đến trước mặt Diệp Trung Đường đang được đặt ở trên ghế sofa.