Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Anh có tin bà đây dùng một quyền đánh nát cây tăm ở giữa hai chân anh không?”

Quả phụ Liên đang muốn ra tay.

“Mở sòng mở sòng.”

“Tỷ lệ cược của Khương Mộ Bạch là 1:1.65, tỷ lệ của Lý Trạch Vũ là 1:1.3.”

Lúc này hai thanh niên kháu khỉnh bụ bẫm đi về phía đám người.

Một thanh niên trong đó chắp tay với đám người: “Làm ăn nhỏ không chấp nhận ghi nợ.”

Đám người sững sờ một lát mới phản ứng lại, có người muốn cược một ván.

Chuyện này cũng không kỳ lạ.

Kỳ lạ chính là rốt cuộc là Ngọa Long Phượng Sồ* đến đâu mới có thể thiếp lập ra tỉ lệ đặt cược như vậy?

*Ngọa Long - Phượng Sồ: chỉ Gia Cát Lượng - Bàng Thống trong "Tam quốc diễn nghĩa". Ý là hai người đều giỏi giang, tài năng như nhau. Trong câu trên thì ý tác giả là hai bệnh này đều là bệnh nặng, không nói được cái nào tốt hay tệ hơn cái nào.

Khương Mộ Bạch 1:1.65?

Như vậy quá nhiều tiền, muốn bắt mọi người giúp đỡ người nghèo sao?

“Nhóc con, hai cậu không nói đùa chứ?”

Một người đàn ông lưng hùm vai gấu gân cổ hỏi.

Cẩu Phú Quý nghiêm túc trả lời: “Quân vô hí ngôn, chỉ cần mọi người dám cược, chúng tôi sẽ dám tiếp.”

Nói xong, hắn lấy ra một máy tính bảng: “Muốn đặt cược thì tranh thủ thời gian.”

“Ha ha ha!”

Cường đầu trọc cất tiếng cười to: “Ông đây có tiền, chỉ sợ các người lát nữa không đền nổi.”

Lời còn chưa dứt, gã ta đã trừng lớn hai mắt.

Chỉ thấy trong tay Vật Tương Vong hiện ra một thẻ Kim Long, tiếng nghi ngờ tại hiện trường lập tức biến mất.

“Chỉ cần các người dám cược, chúng tôi lập tức dám theo.” Cẩu Phú Quý nhắc lại.

“Vù vù vù…” Lập tức có mười mấy người vây lại.

“Người anh em, chúng tôi muốn xác nhận lại một tí, tỉ lệ đặt cược thật sự như các người vừa nói?”

Lúc trước người đàn ông lưng hùm vai gấu đã xác nhận lại một lần, nhưng lần này rõ ràng khách khí hơn.

Dù sao người có thể có được thẻ Kim Long ở nước Hạ, người nào sẽ là hạng người hời hợt?

“Lặp lại lần nữa, tỉ lệ đặt cược của Khương Mộ Bạch 1:1.65, tỉ lệ đặt cược của Lý Trạch Vũ 1:0.3, làm ăn nhỏ không chấp nhận ghi nợ.” Cẩu Phú Quý gân cổ hét.

“Tôi đặt 30 triệu Khương Mộ Bạch thắng.”

“Tôi đặt 80 triệu Khương Mộ Bạch thắng.”

“Khương Mộ Bạch 200 triệu…” Trong nháy mắt có mười mấy người đặt cược, số tiền lên đến gần một tỷ.

Có điều đều đặt cược lên người Khương Mộ Bạch, bởi vậy có thể nhìn ra không ai xem trọng Lý Trạch Vũ.

Cách đó không xa, một người phụ nữ đeo mạng che mặt cười ẩn ý, dặn dò người hầu bên cạnh: “Tiểu Mẫn, đi đặt một tỷ Lý Trạch Vũ thắng.”

“Ồ.” Tiểu Mẫn khẽ nhếch miệng, khó có thể tin hỏi: “Cô chủ, phần thắng của Lý Trạch Vũ rất nhỏ, ngài không sợ tiền này đổ xuống sông xuống biển sao?”

Cô gái khinh thường cười nói: “Không ai đặt hắn thắng, tôi đặt cho hắn cứu vớt mặt mũi.”

“Vậy cũng không cần đặt nhiều như vậy, đặt đại mấy triệu là đủ rồi.” Tiểu Mẫn không hiểu lắm.

“Cô đừng quên, lần này tôi đặc biệt đến vì hắn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK