Lý Trạch Vũ khuyên nhủ.
Diệp Khuynh Thành lại do dự một lát, cô hít sâu, chậm rãi cởi áo khoác.
Một cơ thể trắng nõn không tì vết nhanh chóng lộ ra trước mắt Lý Trạch Vũ, khiến hắn không kìm lòng được nuốt nước miếng.
Mặc dù hắn luôn mồm nhắc nhở đối phương không cần có tạp niệm, mà chính hắn lại không làm được.
Hết cách, dù sao người trước mặt này cũng là mỹ nữ số một thủ đô!
Diệp Khuynh Thành vẫn còn sốt cao, cả người cô run rẩy.
Lý Trạch Vũ thấy vậy, hắn bình tĩnh lại nói: "Cô ngồi xuống trước, tôi sẽ dùng ngân châm kích thích huyệt vị của cô, cô sẽ không thấy rét nữa!"
"Được!"
Diệp Khuynh Thành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lý Trạch Vũ cũng không lãng phí thời gian, hắn lấy ra chín cái kim châm cứu và chín lá ngân châm.
"Xẹt xẹt!"
Kim châm và ngân châm lần lượt đâm vào mười tám huyệt vị trên người Diệp Khuynh Thành.
"Ưm a!"
Diệp Khuynh Thành không nhịn được rên một tiếng, sau đó cô cảm giác toàn thân nóng như lửa đốt, vô cùng nóng.
Thủ pháp của Lý Trạch Vũ rất nhanh, hắn vận khởi khí kình, bắt đầu xoa dịu kinh lạc cho Diệp Khuynh Thành, nhiệt khí như ẩn như hiện toát ra sau lưng cô!
Dưới thời tiết âm hai mươi độ, cơ thể trần trụi của cô lại đổ mồ hôi như mưa.
"Nóng quá!"
Diệp Khuynh Thành không nhịn được phát ra tiếng.
Lý Trạch Vũ chau mày, vẻ mặt có phần nghiêm trọng.
Bởi vì hắn phát hiện số lượng tế bào hỏa thể trong cơ thể Diệp Khuynh Thành vượt xa dự đoán của hắn, với công lực của hắn thì hoàn toàn không thể áp chế được.
"Tôi nóng quá..."
Diệp Khuynh Thành kêu đầy đau đớn.
Lý Trạch Vũ gấp đến độ một cái đầu phình to như hai cái.
Trong giây phút hoảng hốt, hắn nhớ tới 'âm dương kết hợp" mà đạo sĩ Vô Trần từng nói, vì thế hắn bắt đầu cởi quần áo trên người mình.
Biểu cảm của Diệp Khuynh Thành vô cùng đau đớn, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi.
"Anh cởi quần áo làm gì?"
Giữa trời đầy băng tuyết, Lý Trạch Vũ và Diệp Khuynh Thành ôm chặt lấy nhau.
Có lẽ đây là số mệnh an bài!
Lần đầu tiên là bị người hãm hại, lần thứ hai là bởi vì xả thân cứu người...
Tâm trạng của Lý Trạch Vũ rất phức tạp.
Mặc dù hắn có thói quen phong lưu, nhưng nội tâm vẫn vô cùng khát vọng có được một tình yêu thuần khiết.
Diệp Khuynh Thành, mỹ nữ số một thủ đô từng là giấc mơ của hắn, thế nhưng sau khi cuộc phong lưu ba năm trước xảy ra, giấc mộng này hoàn toàn tan vỡ!
Không ngờ hôm nay...
Dưới tình cảnh này, Lý Trạch Vũ muốn ngâm thơ.
"Biển rộng, nước sâu!"
"Núi sông, con mẹ nó... Nghiệp chướng!"
Ít ngày trước hắn đã có một đêm khó quên với Trần Thanh Tuyết, vậy mà bây giờ lại gương vỡ lại lành với nữ thần từng mong ước.
Vấn đề này có hơi phức tạp, hắn không muốn suy nghĩ!
"Anh đang nghĩ gì vậy?"