Sư thái Diệt Tình lúc này mới nhận ra trong phòng còn có một hòa thượng đang ngồi, bà cảm thấy ông ta trông quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được ông ta là ai.
“Khụ khụ.”
Hòa thượng Nhất Trinh hắng giọng nói: “Quyên Nhi, nhiều năm xa cách bà có nhớ tôi không?”
Hai chữ “Uyển Nhi” khiến thái sư Diệt Tình phải nhướng mày.
Có rất ít người biết được tên của bà là Lâm Quyên, nhưng... ngoài cha mẹ đã quên mất dáng vẻ từ lâu, người duy nhất có thể gọi bà “Quyên Nhi” chính là người đàn ông đó!
“Là ông, Hoàng Triển Chiêu! Sao ông còn chưa chết?”
Giọng nói của sư thái Diệt Tình có hơi run lên, một sự tức giận ngay tức thời ánh lên trong mắt bà.
Chuyện gì đấy?
Nhìn thấy cảnh này, Lý Trạch Vũ có hơi sửng sốt.
Đánh giá tình hình cho thấy, hòa thượng Nhất Trinh và sư thái Diệt Tình rất giống như cố nhân, chẳng lẽ giữa hai người bọn họ còn từng có nghiệt duyên sao?
Sự thật chứng minh hắn không hề đoán sai!
“Quyên Nhi, đã nhiều năm trôi qua như vậy, bà vẫn còn trách tôi sao?”
Hòa thượng Nhất Trinh nói lời mang đầy day dứt.
“Hức!”
Sư thái Diệt Tình hừ lạnh một tiếng: “Tôi có tư cách gì mà trách ông?”
Hòa thượng Nhất Trinh vốn tính tình nóng nảy hiếm khi lại lộ ra một chút dịu dàng, thở dài: “Năm đó tôi có lỗi với bà, nhưng đã nhiều năm trôi qua, chúng ta cũng sắp xuống lỗ rồi, bà tha thứ cho tôi có được không?”
“Tha thứ cho ông? Hoàng Triển Chiêu, ông lại còn mặt mũi nói điều này!”
Sư thái Diệt Tình càng kích động hơn, chỉ vào cửa: “Đi, mời ông lập tức rời khỏi phái Nga Mi của chúng tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
“Mẹ nó! Lão tăng đây đã nhượng bộ bà, bà còn được đằng chân lân đằng đầu!”
Sắc mặt hòa thượng Nhất Trinh đột nhiên tái đi, nói: “Năm đó nếu không phải tính khí khó ưa này của bà, liệu lão tăng tôi có xuất gia không?”
“Tính khí của tôi làm sao? Tên khốn kiếp, sao ông dám nói tôi...”
Sư thái Diệt Tình tức giận đến mức không chịu được, giơ tay chưởng hòa thượng Nhất Trinh một cú.
Hòa thượng Nhất Trinh cũng không nhường, khẽ chưởng lại một cú.
“Có gì từ từ nói!”
Nhìn thấy hai người đột nhiên động tay động chân, Lý Trạch Vũ kịp thời né tránh, chen vào giữa hai người họ, lấy nhu khắc cương hóa giải thế tấn công của bọn họ.
“Được lắm Hoàng Triển Chiêu, ông còn muốn làm tôi bị thương, tới đây... Tôi đứng ở chỗ này, có ngon thì tới đây giết tôi đi!”
Đôi mắt của thái sư Diệt Tình đỏ hoe.
Hòa thượng Nhất Trinh cong môi, vẻ mặt đầy bất lực.
Vừa rồi ông mới chỉ sử dụng ba phần công lực, đảm bảo sẽ không làm người ta bị thương, nhưng thái sư Diệt Tình không hề hay biết.
May mà Lý Trạch Vũ giải thích: “Sư thái, sư phụ của tôi khi nãy đã nhẹ tay lắm rồi!”
“Sư phụ?”
“Cậu cũng đi đi, phá Nga Mi bọn tôi không hoan nghênh các người!”
Sư thái Diệt Tình vốn còn rất ưa mắt Lý Trạch Vũ, nhưng sau khi biết hắn là đệ tử của hòa thượng Nhất Trinh, bà lập tức cảm thấy thằng nhóc này đáng bị đánh giống như sư phụ của hắn!
Một lúc sau, với sự đánh đuổi của mấy đệ tử, hai sư đồ bị đá ra khỏi phái Nga Mi.
“Má nó!”
Đầu Lý Trạch Vũ nặng trĩu, trừng mắt nhìn hòa thượng Nhất Trinh: “Người từng có nghiệt duyên với sư thái Diệt Tình, sao không nói trước cho con biết chuyện này?”
“Con cũng có hỏi đâu!”
Ngược lại, hòa thượng Nhất Trinh lại cảm thấy mình vô tội.
“Cũng may bây giờ chúng ta đã có xã hội pháp trị, người nên vui mừng vì là sư phụ của con đi, nếu không một lão hòa thượng già như người hôm nay sẽ không thấy được mặt trời lặn đâu!”
Lý Trạch Vũ phục sát đất.
“Bớt nói nhảm đi!”