Sáng sớm hôm sau, một tin tức chấn động trong nháy mắt cuốn sạch toàn bộ Tuyên Thành.
Hưng Nghĩa Các bị lật đổ!
Với bằng chứng vô cùng xác thực, phòng pháp vụ đã điều động hàng trăm người và bắt giữ hơn hai mươi thành viên cốt lõi của Hưng Nghĩa Các.
Hai cha con Lâm Trung Hổ đã bị bắt giam, thứ chờ đợi họ chính là luật pháp xét xử!
Bệnh viện hàng đầu Tuyên Thành.
Trần Thanh Dao biết được tin tức này thì không khỏi nhảy cẫng lên hoan hô.
Khoảng thời gian trước chị có cạnh tranh với xí nghiệp Hưng Nghĩa Các trên mặt ngoài, sau đó đắc tội với người khác.
Thế là...
Lâm Trung Hổ đưa ra một tuyên bố ngang ngược yêu cầu khoa học kỹ thuật Vân Dương nhượng sáu mươi phần trăm cổ phần, nếu không sẽ khiến nhà họ Trần phải trả giá đắt.
Bây giờ Hưng Nghĩa Các đã ngã xuống, cũng có nghĩa là hai cô không cần lo lắng nữa.
''Nhóc con, sao con không thử đoán xem tại sao bọn chuột nhắt không được lên bàn tiệc kia lại ngã xuống?''
Trần Khánh An đột nhiên mở miệng.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sắc mặt của ông rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, đoán chừng khoảng hai ba ngày nữa là có thể xuất viện.
Trần Thanh Dao ngẩn người, kinh ngạc nói: ''Ông nội, ông muốn nói gì ạ?''
''Con thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không đoán được ý của ông nội sao!''
''Ông nội, ông đang nói... Sở dĩ Hưng Nghĩa Các ngã xuống là do anh rể tương lai ra tay?''
''Ha ha ha...''
Trần Khánh An chỉ cười không đáp.
Hưng Nghĩa Các tốt xấu gì cũng là thế lực cố thủ mười mấy năm ở Tuyên Thành, mà Lý Trạch Vũ mới đến Tuyên Thành được khoảng một ngày...
Shh!
Nghĩ tới đây, Trần Thanh Dao không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh, tò mò hỏi: ''Ông nội, anh rể tương lai là cháu trai của sếp ông, cuối cùng nhà họ có lai lịch thế nào?''
''Hoàng Thành! Nhà họ Lý!''
Trần Khánh An nghiêm nghị nói.
Shh!
Trần Thanh Dao lại hít thêm một hơi khí lạnh nữa.
Cô thật sự không ngờ Lý Trạch Vũ lại xuất thân từ một gia tộc giàu có nhất nước Hạ...
Khoan đã!
Có một người anh rể trâu bò như vậy thì chẳng phải là đang nói sau này mình có thể xông pha khắp toàn bộ nước Hạ sao!
''Ông nội, con sẽ bảo hộ lý tới chăm sóc cho ông, con vào công ty một chuyến đã!''
Nội tâm kích động của Trần Thanh Dao không che giấu chút nào, cô chuẩn bị nói tin tức này cho chị gái biết.
Trần Khánh An cười nói: ''Con đi đi, không cần lo lắng cho ông nội, nếu như có chuyện gì thì ông sẽ gọi điện thoại cho con.''
...
Nửa giờ sau.
Khi Trần Thanh Dao đi đến khoa học kỹ thuật Vân Dương thì lập tức cảm nhận được một bầu không khí căng thẳng.
Tất cả nhân viên trong công ty đều luống cuống tay chân, tựa như đang trải qua một trận đại chiến kinh doanh!
''Thư ký Từ, đã xảy ra chuyện gì vậy?''
Tiến vào thang máy, Trần Thanh Sao đụng phải chị gái thư ký ở đối diện.
''Phó tổng giám đốc Trần, không biết vì nguyên nhân gì mà tập đoàn Thanh Dương đang không ngừng điên cuồng đánh lén công ty của chúng ta trên thị trường chứng khoán. Những nhà đầu tư bán lẻ đó nhận thấy đà không ổn, trong lúc nhất thời điên cuồng bán tháo cổ phiếu của công ty chúng ta...''
''Đing đong!''
Cửa thang máy mở ra.
Thư ký Từ ôm văn kiện dẫn đầu chạy ra ngoài.
Trần Thanh Dao cũng tăng nhanh nhịp bước đi đến phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Vào giờ phút này, Trần Thanh Tuyết đang chau mày, từng cuộc điện thoại lần lượt gọi tới.
Trần Thanh Dao không dám làm phiền, lẳng lặng ngồi một bên chờ đợi.
Cuối cùng, mười mấy phút trôi qua, Trần Thanh Tuyết mới đặt điện thoại xuống, yếu ớt ngồi xuống ghế dựa.
''Chị, em nhớ hình như tập đoàn Thanh Dương là Lâm Đông Dương...''
''Ừ!''
Trần Thanh Tuyết gật đầu ngắt lời nói: ''Không cần đoán, nhất định là bởi vì tên khốn kia.''
''Chúng ta nên làm gì bây giờ?''
Trần Thanh Dao có hơi mất hết hồn vía.
Thư ký Từ vừa mới nói với cô rằng chỉ trong một đêm mà giá trị thị trường của khoa học kỹ thuật Vân Dương đã giảm xuống một phần năm!
Nếu tình thế của tập đoàn Thanh Dương cứ kéo dài mạnh mẽ thế này thì khoa học kỹ thuật Vân Dương sẽ rơi xuống vực sâu trong vòng chưa đầy ba ngày nữa.
''Chị, chúng ta nhất định phải giữ chặt công ty. Đây là do cha mẹ để lại cho chúng ta!''
Trần Thanh Dao kiên định nói.
Trần Thanh Tuyết nhìn em gái một cái, muốn nói lại thôi.
Mặc dù khoa học kỹ thuật Vân Dương phát triển rất nhanh nhưng nó không có một chút sức mạnh nào để chống lại một gã khổng lồ như Tập đoàn Thanh Dương...
''Chị, chúng ta đi tìm anh rể nhờ hỗ trợ đi!''
Trước mắt Trần Thanh Dao đột nhiên sáng lên.
''Cái gì?''
Trần Thanh Tuyết mất một lúc lâu mới phản ứng lại được ''anh rể'' trong miệng em gái mình là ai, không khỏi khiển trách: ''Em đừng nói bậy nói bạ được không? Bây giờ chị đã thấy phiền lắm rồi!''
''Nhưng em không có nói nhảm, bây giờ ngoại trừ anh rể ra thì không còn ai có thể giúp được chúng ta nữa!''
Trần Thanh Dao nói một cách chắc chắn.
Vẻ mặt của Trần Thanh Tuyết đông cứng lại: ''Còn chưa nói tên kia có nguyện ý giúp chúng ta hay không, cho dù hắn nguyện ý giúp, có khi cũng là có lòng mà không có sức!''
Vẫn có thể khẳng định Lý Trạch Vũ không phải là người bình thường, nhưng mà...
Cho dù bối cảnh của đối phương siêu phàm, chẳng lẽ còn có thể chống lại gã khổng lồ như Tập đoàn Thanh Dương?
''Anh rể lợi hại lắm, em nghĩ chỉ cần chị mở miệng thì chắc chắn anh ấy sẽ không từ chối đâu!''
Trần Thanh Dao nói vô cùng khẳng định.
''Hắt xì...''
Ngay lúc này, cửa phòng làm việc bị ai đó đẩy ra.
Chỉ nhìn thấy Lý Trạch Vũ có chút lười biếng đi tới, vừa đi vừa nói: ''Thanh Tuyết cô nương, tôi cảm thấy cô nhất định phải giữ vững lập trường của mình, ngàn lần không thể xem mối hôn sự này là thật...''
''Ơ, Thanh Dao cũng ở đây à?''
Sắc mặt của Lý Trạch Vũ thoáng thay đổi, khẽ mỉm cười: ''Cô ăn cơm chưa? Buổi trưa tôi đến nhà hàng Vân Cẩm đặt bàn, cô có muốn góp mặt không?''
Nhà hàng Vân Cẩm là nhà hàng tình nhân nổi tiếng ở Tuyên Thành, hai chị em nghe nói như vậy đều biến sắc.
Gương mặt nhỏ nhắn của Trần Thanh Dao đỏ lên, lúng túng nghĩ muốn tìm một cái khe hở rồi chui vào.
Mà vẻ mặt của Trần Thanh Tuyết rất cứng nhắc!
Dù thế nào đi chăng nữa, Lý Trạch Vũ ít nhất vẫn là vị hôn phu trên bề ngoài của cô, nhưng bây giờ lại ở ngay trước mặt cô dụ dỗ em gái cô!
Đúng là đồ không ra gì!
''Anh rể, anh đến đúng lúc lắm.''
Để tránh xấu hổ, Trần Thanh Dao đặc biệt cắn răng nhấn mạnh hai chữ ''anh rể'': ''Anh có thể giúp chúng tôi một chút được không?''
Hử?
Nhận ra được cô gái nhỏ có chút bối rối, Lý Trạch Vũ ngơ ngác hỏi: ''Xảy ra chuyện gì?''
''Tập đoàn Thanh Dương đối với công ty chúng tôi...''
Lúc này Trần Thanh Dao kể lại đầu đuôi toàn bộ sự tình một lần.
''Mẹ kiếp!''
''Mấy tên đó lại dám bắt nạt cô, đúng là không biết sống chết!''
Lý Trạch Vũ nhanh chóng bày ra khí thế giận dữ vì người đẹp, ngang ngược nói: "Yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi!''
''Anh thật sự sẽ giúp chúng tôi sao?''
Đột nhiên Trần Thanh Tuyết mở miệng hỏi.
Vốn dĩ Lý Trạch Vũ đã lấy điện thoại ra rồi, nghe thấy âm thanh của cô bèn nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó, cười ha ha nói: ''Đương nhiên tôi sẽ giúp, có điều cô phải đồng ý với tôi một điều kiện.''
''Điều kiện gì?''
Trần Thanh Tuyết bật thốt lên hỏi.
''Hôn sự của hai chúng ta, cô muôn ngàn lần không thể đồng ý!''
Lý Trạch Vũ thành thật nói.
Woa!
Sắc mặt của Trần Thanh Tuyết lại một lần nữa biến đổi, cặp mắt to đó dần dần đỏ lên, nước mắt xuất hiện không ngừng, chỉ cần nhẹ nhàng chớp mắt một cái là nước mắt có thể trào ra khỏi mi mắt.
''Tên khốn này!''
Trần Thanh Tuyết quát một tiếng, đứng dậy ra khỏi nơi làm việc.
Lý Trạch Vũ gãi đầu một cái, có hơi không hiểu rõ.
''Anh rể, anh thật quá đáng!''
''Chị tôi là mỹ nữ nổi danh Tuyên Thành, người đàn ông nào nhìn thấy chị ấy mà sẽ không động lòng chứ? Trừ khi người đó không được bình thường!''
Trần Thanh Dao nói đến đây, giống như nghĩ đến gì đó, cặp mắt trợn to nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ.
''Chẳng lẽ anh rể... Không được bình thường?''