Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi Lâm Đông Cường bị Phùng Thương dẫn đi, khoảng một lúc lâu sau, Trần Thanh Tuyết mới phản ứng lại.
Miệng cô khẽ nhếch lên, đôi mắt mở to, như thể không tin được chuyện này là thật!
“Anh… Rốt cuộc anh là ai?”
Trần Thanh Tuyết nhìn Lý Trạch Vũ.
“Ha ha, nói ra thân phận của thiếu gia bọn tôi chỉ sợ sẽ dọa đến cô.”
Cẩu Phú Quý đắc ý cướp lời.
Vẻ mặt Trần Thanh Tuyết càng phức tạp hơn, bởi vì trong lòng cô đã nghiễm nhiên coi Lý Trạch Vũ là người theo đuổi mình!
Thẳng thắn mà nói, một Lâm Đông Cường đã đủ khiến cô phiền não, bây giờ lại có người có bối cảnh lớn hơn người trước…
Cô thật sự không biết mình có thể thoát được khỏi lòng bàn tay của đối phương không!
Kệ đi.
Còn hơn tên cặn bã Lâm Đông Cường, nhìn người trước mắt này có vẻ thuận mắt hơn khá nhiều.
Suy nghĩ thay đổi nhanh, tâm trạng của Trần Thanh Tuyết cũng bình tĩnh lại, cô nghiêm mặt nói: “Ngài Lý, tôi biết anh là nhân vật lớn, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, Trần Thanh Tuyết tôi không thích đàn ông, cho dù anh là hoàng thái tử cũng vô dụng!”
Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Nhưng Lý Trạch Vũ lại giơ chân ra cản đường cô.
“Anh muốn làm gì?”
Trần Thanh Tuyết nhướng mày.
Lý Trạch Vũ không đáp, hắn hỏi ngược lại: “Trần Khánh An là gì của cô?”
Cái gì?
Mặt Trần Thanh Tuyết lạnh đỉ, cô cảnh giác nói: “Là ông nội tôi, sao thế?”
“Vậy đúng rồi!”
Lý Trạch Vũ gật đầu cười.
Hắn biết ông cố và lão Lý sẽ không lừa hắn, hắn nói: “Đưa tôi đỉ gặp ông nội cô, đến lúc đó cô sẽ biết tại sao.”
Trần Thanh Tuyết nghi hoặc, cô đang định nói thì điện thoại bỗng vang lên.
Chỉ thấy cô nhanh chóng bắt máy, không
nói lời nào, đồng thời trong nháy mắt vẻ mặt trầm xuống.
“Không phải anh muốn gặp ông nội tôi sao? Đi theo tôi.”
Trần Thanh Tuyết để lại một câu, cô đỉ giày cao gót vòng qua Lý Trạch Vũ đỉ về phía bãi đậu xe, sau đó lên một chiếc Maserati màu xanh!
“Đi thôi!”
Lý Trạch Vũ cũng không do dự, hắn bảo Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đi cùng.
Ba người lần lượt lên xe, vừa mớì đóng cửa xong, Trần Thanh Tuyết đã dậm chân ga.
Dọc đường vượt qua sáu cái đèn giao thông, mười phút sau Maserati dừng tại bệnh viện hàng đầu Tuyên Thành.
Bốn người đỉ vào trong một căn phòng bệnh cao cấp.
Một ông lão bảy mươi tuổi nằm trên giường bệnh, mặt đeo bình dưỡng khí, hai mắt nhắm chặt, nhìn tần suất điện tâm đồ đủ để thấy tình trạng cơ thể của ông rất nguy cấp.
“Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi!”
“Ông nội thế nào?”
Trần Thanh Tuyết vội vàng hỏi.
Tà anh!1′
Trần Thanh Dao đang định trả lời, thì lại vô tình nhìn thấy ba người Lý Trạch Vũ đi sau chị gái.
“Thật là trùng hợp!”
Lý Trạch Vũ gật đầu cười, hắn cũng không quá ngạc nhiên.
Dù sao hắn đã sớm đón được kết quả họ là song sinh!
“Hai người quen nhau?”
Trần Thanh Tuyết ngạc nhiên.
Trần Thanh Dao gật đầu, cô nói: “Tối qua trên chuyến bay từ thủ đô về, là vị tiên sinh này đã cứu em.”
Trần Thanh Tuyết nghe lời này thì như lọt vào trong sương mù, thế nhưng trước mắt cô không có thời gian để quan tâm, cô lo lắng hỏi: “Mau nói tình huống của ông nội với chị!”
“Ông nội không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, bác sĩ nói chỉ có thể thử thực hiện cách cuối là phẫu thuật ghép gan.”
Trần Thanh Dao lo lắng nói.
Trước đó bệnh viện từng đưa ra dề nghị
này, thế nhưng với tuổi và tình trạng sức khỏe của ông nội, tiến hành phẫu thuật là rất mạo hiểm, khả năng cao ông không thể bước xuống bàn mổ, vậy nên mấy ngày nay chỉ có thể áp dụng trị liệu bảo thủ.
Trần Thanh Tuyết nhìn ông cụ hô hấp yếu ớt, hốc mắt cô phiếm hồng.
Cha mẹ mất sớm, hai chị em bọn họ được một tay ông nội nuôi lớn, tình cảm vốn rất sâu nặng.
“Tránh ra một chút.”
Lúc này, một vị bác sĩ mặc áo blouse đi đến, dò hỏi: “Người nhà bệnh nhân đã có quyết định chưa?”
Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao nhìn nhau, cả hai đêu do dự.
Bác sĩ thấy vậy không khỏi tiếp tục khuyên nhủ: “Bệnh nhân chỉ còn cách cuối cùng là phẫu thuật, kéo dài một phút đồng hồ thôi cũng sẽ nguy hiểm hơn!”
Trong nháy mắt, không khí trong phòng bệnh càng nặng nề hơn.
“Nếu làm phẫu thuật cấy ghép này, chỉ sợ mới đẩy bệnh nhân vào chỗ chết.”
Lý Trạch Vũ im lặng nửa ngày bỗng mở
miệng.
Hắn vừa nói vậy, lập tức nhận được ánh mắt của mọi người.
Bao gồm cả tên bác sĩ kia!
“Người anh em à, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói lung tung!”
Bác sĩ cười nhạt.
Lý Trạch Vũ khinh thường nhìn anh ta, thế nhưng hắn cũng lười nhiều lời, mà đi thẳng đến trước mặt ông cụ, lấy ra một túi châm nhỏ trên người.
“Anh muốn là gì?”
Trần Thanh Tuyết lập tức ngăn cản.
Lý Trạch Vũ bình thản nói: “Nếu không muốn ông nội cô gặp Diêm Vương thì lập tức tránh ra.”
“Anh… Anh biết chữa bệnh?”
Trần Thanh Dao cũng đi theo tới.
“Biết một ít.”
Lý Trạch Vũ bâng quơ nói.
Cấu Phú Quý và Vật Tương Vong bên cạnh tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi.
“Phú Quý, thiếu gia lại bắt đầu nói khoác,
làm sao đây!”
“Cứ để cho thiếu gia nói đỉ!”
Vật Tương Vong tập mãi cũng thành quen, gã nói.
Cẩu Phú Quý lắc đầu, hắn nói: “Nhìn thiếu gia bày ra vẻ chữa bệnh cho ông nội người ta, ngộ nhỡ không chữa được thì sao?”
“Không chữa được thì bồi thường, không cần hoảng!”
Vật Tương Vong bình tĩnh đáp.
Cẩu Phú Quý đồng ý, dáng vẻ nói rất có lý.
“Vị tiên sinh này, tôi phỏng đoán anh đang nghi ngờ kết quả kiểm tra của bệnh viện chúng tôi?”
Bác sĩ bất mãn hỏi.
“Ngàn vạn lần đừng hiểu râm.”
Lý Trạch Vũ nhún vai, hắn nói: “Không phải tôi nghỉ ngờ, mà là phủ định!”
Vẻ mặt bác sĩ trở nên xanh mét, anh ta hừ lạnh nói: “Bệnh viện chúng tôi có thiết bị khám chữa bệnh tiên tỉêh nhất, kết quả chẩn đoán là thứ anh có thể dùng vài câu là có thể phủ định?”
Ngay sau đó, anh ta nhìn hai chị em Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao, nhắc nhở: “Tôi
xin nhắc nhở trước, nếu người khác trị liệu, bệnh nhân xảy ra chuyện gì không may, bệnh viện chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.1′
Một câu này khiến tim của Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao như treo trên cổ họng.
“Xảy ra chuyện gì thì ông đây chịu trách nhiệm!”
Lý Trạch Vũ khí phách nói.
Giữa bệnh viện và Lý Trạch Vũ, hê là người bình thường sẽ đều chọn tin tưởng cái trước.
Thế nhưng…
“Anh thật sự có thể chữa khỏi cho ông nội tôi sao?”
Trần Thanh Dao có vẻ như là người không bình thường.
Trần Thanh Tuyết thấy em gái như vậy, cô trừng to hai mắt: “Dao Dao, em định làm gì?”
“Chị, hay để anh ấy thử xem?”
Dường như Trần Thanh Dao đã hạ quyết tâm.
Bác sĩ rất tức giận, anh ta lại cảnh cáo: “Xảy ra chuyện gì bệnh viện chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm!”
“Ồn ào!”
“Đưa anh ta ra ngoài, trong vòng mười phút không ai được vào đây!1′
Lý Trạch Vũ phân phó như đinh đóng cột.
“Vị bác sĩ này anh muốn tự ra ngoài, hai là để bọn tôi ‘tiễn1 anh ra ngoài?”
Cẩu Phú Quý vênh váo hỏi.
Khóe miệng bác sĩ giật giật, anh ta bất mãn hét lên: “Mấy người đừng hối hận!”
Trần Thanh Tuyết cũng không biết bản thân sao lại thế này, thế nhưng ma xui quỷ khiến cô cũng đi ra khỏi phòng bệnh theo em gái.
“Dao Dao, em quen người kia như thế nào? Còn có, em dựa vào đâu mà tin tưởng đối phươnq có thể chữa khỏi cho ônq nội…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK