Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!"

Tề Tiên Nhi trợn mắt nhìn thẳng vào Lý Trạch Vũ, dáng vẻ muốn giết cứ giết, muốn làm gì cũng được.

"Tôi làm nhục cô lúc nào? Tôi không có mà!"

"Hay là bây giờ tôi làm nhục một chút nhé?"

Khi thấy trêu chọc cũng đủ rồi, Lý Trạch Vũ mới gật đầu cười nói: "Tôi vốn định tha cho cô một mạng, nhưng nếu cô đã một lòng muốn chết, vậy thì tôi sẽ miễn cưỡng làm theo ý cô vậy!"

Tề Tiên Nhi nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt.

Cô ta đã không còn lời nào để nói với cái tên dâm tặc háo sắc trước mắt này nữa.

Theo bước chân của Lý Trạch Vũ dần dần tới gần, hô hấp của Tề Tiên Nhi cũng trở nên cực kỳ gấp gáp, con ngươi giãn ra, rõ ràng có một nỗi sợ hãi khó tả đối với cái chết sắp đến.

"Dám bất kính với Thánh nữ, người trẻ tuổi, cậu muốn chết như thế nào?"

Bỗng nhiên, một giọng già nua vang lên.

"Trần lão!"

Tề Tiên Nhi vốn mặt xám như tro tàn đột nhiên vui mừng khôn xiết, thậm chí có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

"Két."

Cánh cửa lớn của biệt thự mở ra, bên ngoài có tiếng súng đứt quãng truyền đến.

Tề Tiên Nhi không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, giờ phút này tất cả lực chú ý của cô ta đều đổ dồn vào trên người ông lão đang tập tễnh đi tới.

"Lão già này cứu giá chậm trễ, mong Thánh nữ thứ tội."

Ông lão chắp tay.

Tề Tiên Nhi thở phào nhẹ nhõm và nói: "Trần lão đến đúng lúc lắm, nhưng nếu muộn một chút thì..."

Cô ta không nói thêm gì nữa, nhưng hẳn là Trần lão có thể hiểu được ý của cô ta.

"Người trẻ tuổi, cậu đã nghĩ xong sẽ chết như thế nào chưa?"

Ánh mắt ông lão giống như bọ cạp, trên người tỏa ra sát ý khiến người ta sợ hãi.

"Xoạch!"

Lý Trạch Vũ không trả lời ngay, mà không nhanh không chậm châm một điếu thuốc, nặng nề rít một hơi rồi nói: "Trên đời này tôi ghét những kẻ dám giả ngầu trước mặt mình nhất, dù hôm nay Phật Tổ Như Lai có đích thân tới đây thì ông cũng đừng mơ được thấy mặt trời ngày mai."

"Không biết xấu hổ!"

Tề Tiên Nhi nhìn Lý Trạch Vũ với vẻ mặt như đang nói "anh chờ chết đi"và châm chọc: "Sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng, lát nữa anh sẽ phải hối hận!"

Cô ta nói xong lại nhìn ông lão: "Trần lão, làm phiền ông tạm thời tha cho tên khốn kia một mạng, tôi phải xả cơn giận này trước đã."

"Thánh nữ đã dặn dò, lão già không dám không nghe."

Ông lão vừa dứt lời đã đã biến mất, chỉ để lại một vòng hư ảnh tại chỗ.

Một giây sau, Tề Tiên Nhi ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy ông lão đã xuất hiện trên gác mái, hung hăng đấm một cú về phía Lý Trạch Vũ.

Một trận gió dữ dội cuốn đến, bởi vậy có thể nhìn ra cú đấm này mạnh đến mức nào.

"Uỳnh…"

"Ầm ầm..."

Sức mạnh khổng lồ đã phá vỡ một cây cột chống.

"A!"

Ngay sau đó, một bóng người bay ngược ra sau.

"Phụt!" Tiếng nôn ra máu vang lên.

Mảnh gỗ vụn dần dần tản ra, khi Tề Tiên Nhi nhìn thấy kết quả, cả người ngây ra như phỗng.

"Ông lão, cho ông giả ngầu này!"

"Oành…Oành…"

"Còn giả ngầu nữa không?"

Người bay rớt ra ngoài không phải Lý Trạch Vũ, mà là ông lão ra sân chưa được bao lâu kia.

Kính già yêu trẻ à? Không hề có chuyện đó!

Đối với Lý Trạch Vũ mà nói, chỉ cần là người dám đối nghịch với hắn, không quan trọng là nam hay nữ, là già hay trẻ, cứ quất chết luôn.

"Dừng tay, dừng tay..."

Tề Tiên Nhi liều mạng vội vàng chạy lên gác mái, dứt khoát chắn ở trước mặt ông lão.

Lúc này Lý Trạch Vũ mới ngừng quyền đấm cước đá, lạnh lùng cười nói: "Nào, tôi cho cô thời gian gọi người tới, gọi tất cả những người mà cô cho rằng có thể đối phó với tôi tới đây, hôm nay ông đây sẽ cho cô biết cái gì gọi là vô địch thiên hạ thực sự!"

Giọng nói không lớn, nhưng lại vô cùng bá đạo.

Tề Tiên Nhi cảm nhận được ý chí chiến đấu kinh khủng của đối phương, trong lòng không khỏi cảm thấy kính nể.


"Phốc!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK