Sáng sớm hôm sau, từng sự kiện lần lượt càn quét toàn bộ nước Hạ.
Đầu tiên là Thập Tuyệt Môn khiến người nghe tin đã sợ mất mật đã bị người hủy diệt!
Nhưng không ai biết là thần thánh phương nào đã ra tay, cuối cùng nó chỉ có thể quy cho chính phủ.
Dù sao thì ngoại trừ chính phủ, sẽ không có cá nhân nào hoặc là thế lực phương nào có thể lặng yên không một tiếng động xóa sổ hoàn toàn tổ chức sát thủ số một này.
Chuyện thứ hai thì có liên quan đến thái tử gia tộc hào môn số một mới trở về trước đây không lâu.
Tại bữa tiệc giao lưu thương nghiệp Tuyên Thành, tộc trưởng của gia tộc Pinault nói gì nghe nấy với vị thiếu gia chơi bời tráng táng này, tựa như người hầu.
Không chỉ như thế, vị thiếu gia này còn giận dữ vì hồng nhan trong bữa tiệc, đối chọi gay gắt với người đứng đầu của đời thứ ba nhà họ Tần, đồng thời phá nát giấc mộng làm thành chủ của đối phương!
Có rất nhiều người bắt đầu nghi ngờ liệu đây có phải là tín hiệu khai chiến của nhà họ Lý với nhà họ Tần hay không.
Kết quả khiến người ta mở rộng tầm mắt!
Gia chủ nhà họ Tần, nguyên soái của quân đoàn Thiên Long, Tần Chấn đã chủ động mời quân đoàn Hổ Khiếu của Lý Định Quốc tiến hành một cuộc tập trận quân sự chung trong hội nghị, hai nhà chẳng những không có dấu hiệu bất hoà, ngược lại nhìn qua có vẻ rất hoà thuận.
Đến thời điểm này, lời đồn hai nhà muốn khai chiến tự sụp đổ.
Tới gần giữa trưa, Lý Trạch Vũ từ Tuyên Thành về tới Hoàng Thành.
Vu giáo!
Mặc dù hắn chưa từng nghe nói về thế lực này nhưng hắn tin tưởng chắc chắn Long Tổ sẽ biết!
Hắn vừa dẫn Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong ra khỏi lối đi đặc thù, thì một chiếc xe việt dã có biển số quân sự xuất hiện trước mặt ba người họ.
"Hả?"
Vật Tương Vong lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ông cụ biết thiếu gia trở về, nên đặc biệt phái người tới đón chúng ta?"
"Cốp!"
Cẩu Phú Quý gõ đầu của gã một cái, tức giận nói: "Mẹ nó chứ, mắt cậu mù rồi à?"
Vật Tương Vong đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng cũng kịp nhận ra biển số xe không phải là của quân đoàn Hổ Khiếu, mà là quân đoàn Huyền Vũ!
Ngay lập tức, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đều biến sắc.
Bởi vì quân đoàn Huyền Vũ chính là quân đoàn dưới trướng nhà họ Diệp!
"Cạch!" Cánh cửa xe mở ra.
Một người phụ nữ mặc quân trang, đầu đội nón lính, trên mặt theo kính râm đi xuống.
Đối phương có vòng eo thon khiến tất cả phụ nữ đều ghen tị, một cặp đùi đẹp thon dài đeo ủng quân đội, chỉ có thể dùng một câu "hiên ngang lẫm liệt" để hình dung.
Lại nhìn lên trên, ngũ quan thanh tú, làn da màu lúa mạch và chùm tóc đuôi ngựa ở phía sau đầu.
Nhìn qua chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác trưởng thành và ổn định.
Người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp, mà còn rất có sức hấp dẫn...
Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cô ấy, có lẽ trong lòng đều sẽ dâng trào dục vọng chinh phục.
Nhưng mà Lý Trạch Vũ thấy đối phương xụ mặt, trong nháy mắt đoán được kẻ đến không có ý tốt, không khỏi mở miệng nói: "Cô là ai, chó ngoan không cản đường, mau tránh ra cho ông đây!"
"Thiếu gia!"
Vật Tương Vong kéo Lý Trạch Vũ lại, ghé vào bên tai hắn nói thầm mấy câu.
"Cái quái gì!"
Sắc mặt Lý Trạch Vũ đột nhiên thay đổi, không thể tin nổi nhìn chằm chằm người phụ nữ hỏi: "Cô chính là cô nhỏ của Diệp Khuynh Thành, nữ chiến thần số một Diệp Khinh Nhu của quân đoàn Huyền Vũ?"
Mấy năm trước hắn đã nghe nói ông cụ nhà họ Diệp tuổi già sinh con gái, chỉ là chưa từng gặp bao giờ, không ngờ đối phương lại trẻ tuổi như vậy!
"Chậc chậc!"
"Ông cụ Diệp đúng là... Càng già càng dẻo dai, ha ha ha..."
Lý Trạch Vũ không nhịn được nhếch miệng cười khẽ.
Sắc mặt Diệp Khinh Nhu lập tức trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng mở miệng nói: "Háo sắc vẫn mãi là háo sắc, trong đầu không có nổi thứ gì đứng đắn."
"Đứng đắn hay không thì có liên quan gì đến cô?"