Lý Trạch Vũ vứt lá bài trên tay xuống, có vẻ nắm chắc phần thắng rồi.
Vật Tương Vong liếc con K bích và hai con hai trong tay, khẽ lắc đầu: "Hay là lên đi!"
Cẩu Phú Quý vẫn ra vẻ nhơn nhơn, trong tự giễu: "Trong tay thiếu gia nhất định là con K cơ, bài này có đỡ cũng vô dụng, không cần!"
Nghe thế, trên mặt Vật Tương Vong lập tức hiện lên chữ "Phục".
Trên tay ba người đều không đủ bốn lá bài, điều đó nói rõ là sẽ không có ù. Nếu Lý Trạch Vũ cầm quân K thì bài của hắn sẽ là bài thối!
Có muốn nịnh hót cũng đừng mù quáng như thế!
"Ha ha ha, một con mười, xì tiền xì tiền…"
Lý Trạch Vũ dương dương đắc ý xào bài, vừa xào vừa dạy dỗ hai tay sai: "Đánh bài thì phải đánh vào tâm lý!"
"Kỹ thuật chơi bài của thiếu gia đúng là đỉnh cao. Nếu tham gia so tài trong Thần Bài thì Cao Tiến cũng phải chào thua!"
"Phải đấy phải đấy, ở nước Hạ này ai dám tranh ngôi Thần Bài với thiếu gia!"
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong kẻ tung người hứng cùng nịnh chủ.
Xoạch!
Lý Trạch Vũ ngậm một điếu thuốc vào miệng, đắc ý nó: "Chỉ là tôi khiêm tốn thôi. Các cậu không biết, lúc ở trong tù, không tên nào trong đó thắng được tiền của tôi!"
Hình như người này không biết người ta đang cố ý nhường hắn thắng, trái lại còn nghĩ kỹ thuật chơi bài của mình là đỉnh cao!
Quả thực là một kẻ nâng tầm khái niệm "không biết xấu hổ".
"Thằng nhãi kia, cháu còn lòng dạ ngồi đây bài bạc à?"
Một tiếng quát đầy giận dữ vọng tới.
Lý Trạch Vũ ngẩn người, vừa nghiêng đầu đã thấy Lý Viễn Sơn đang đùng đùng lửa giận bước tới chỗ mình, trong tay ông còn cầm theo một cây côn Thiếu Lâm.
Vãi chưởng!
Cảnh này thiếu chút nữa đã làm ba người kia sợ kinh hồn bạt vía.
"Cụ Lý, ông bình tĩnh nào, ông muốn làm gì đây!"
Lý Trạch Vũ vừa nói vừa lùi về sau.
Trong trí nhớ của hắn, lần cuối cùng Lý Viễn Sơn phẫn nộ như vậy là khoảng sáu, bảy năm trước.
Cơ mà người giáo huấn lần đó là Lý Định Quốc!
"Còn dám hỏi ông làm gì hả?"
Lý Viễn Sơn càng tức điên lên, chất vấn: "Thằng nhãi nhà cháu đã quên hôm nay là ngày mấy ư?"
A?
Lý Trạch Vũ chẳng hiểu gì, quay lại nhìn hai tuỳ tùng, dường như đang hỏi: "Hôm nay là ngày gì?"
Vật Tương Vong cười khổ: "Thiếu gia, cái đó… Hôm nay là ngày hai nhà Diệp - Khương liên hôn!"
"Mẹ kiếp, ông quên khuấy mất!"
Lý Trạch Vũ tỏ rõ vẻ kinh ngạc.
Vừa rồi thắng tiền sướng người quá, vả lại Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong còn tâng bốc câu này nghe lọt tai hơn câu trước, khiến hắn quên mất chuyện lớn này.
"Cụ Lý đừng kích động, cháu sẽ đi ngay bây giờ, chắc vẫn tới kịp thôi!"
Lý Trạch Vũ dập tàn thuốc, nhấc chân ra vẻ đi luôn.
Không ngờ Lý Viễn Sơn lại cản đường hắn, nghiêm mặt hỏi: "Cháu định đi một mình à?"
"Bằng không thì là mấy mình?"
Lý Trạch Vũ hỏi vặn lại.
Shhh!
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong hoảng ra mặt.
Hai nhà Diệp – Khương đều không phải hạng tầm thường. Chỉ một thân một mình mà dám đến ngăn cả đám cưới nhà người ta.
Thế chẳng khác nào chán sống rồi?
Song, Lý Viễn Sơn cũng bật ngón cái lên, khen ngợi: "Gan thật đấy!"
"Đúng vậy, mọi người đều biết cháu của ông cố gan dạ mà."
Lý Trạch Vũ nói với vẻ kiêu ngạo.