Với việc Lý Trạch Vũ rót vào hàng chục tỷ tiền đầu tư, lại thêm Thần tài chính Myhill tự mình ra tay, khoa học kỹ thuật Vân Dương đã khởi tử hồi sinh sau chưa đầy nửa ngày.
Hành động này đã trực tiếp gây nên rúng động cực lớn trong giới kỉnh doanh nước Hạ!
Buổi chiều, cuộc chiến trên thị trường chứng khoán vẫn còn tiếp tục.
Tính đến thời điềm hiện tại, tập đoàn Thanh Dương đã lỗ hàng chục tỷ tiền vốn, không những không ăn được khoa học kỹ thuật Vân Dương, mà bản thân còn mất một miếng thịt lớn.
Kim Lăng Thành, tòa nhà Thanh Dương.
Chủ tịch Hà Thư Hoa ngồi ở văn phòng, mặc dù đã qua bảy mươi nhưng vết tích năm tháng trên mặt không rõ ràng, nhìn qua không khác gì năm mươi tuổi.
“Cha, cha cảm thấy ai đang trợ giúp nhà họ Trần?”
Mặt mũi Hà Vân Phi tràn đầy vẻ nghi ngờ, còn thoáng mang theo phẫn nộ.
Có người dám chống lại tập đoàn Thanh Dương của bọn họ, đây không phải là tìm chết sao!
Ánh mắt Hà Thư Hoa trống rỗng, trầm ngâm nói: “Đã không biết, vậy còn không mau đi thăm dò?”
Cảm nhận được sự bất mãn của cha mình, Hà Vân Phỉ vội vàng gật đầu đáp: “Con sẽ đỉ ngay bây giờ.”
Dứt lời anh ta định đứng dậy rời đi.
“Khoan đã!”
Hà Thư Hoa đột nhiên mở miệng.
Hà Vân Phi theo lời dừng bước, cung kính nói: “Cha còn có gì dặn dò?”
“Dừng tay đi.”
Hà Thư Hoa nói xong lời này, ông ta buông ra một tiếng thở dài.
Đưa ra quyết định này tương đương với việc tuyên bố tập đoàn Thanh Dương thất bại, thua một khoa học kỹ thuật Vân Dương vốn không lọt vào mắt!
Không chỉ những tổn thất trước đó sẽ không được phục hồi mà còn trở thành trò cười của giới kỉnh doanh!
Hà Vân Phi khuyên nhủ: “Cha, con cảm thấy không thể buông tay, chỉ cần chúng ta rót thêm tiền vào thì sớm muộn gì cũng có thể nắm được khoa học kỹ thuật Vân Dương!”
“Con đang dạy cha làm việc à?”
Ánh mắt Hà Thư Hoa lạnh lẽo.
“Con không dám!”
Hà Vân Phỉ cúi đầu không dám lên tiếng.
Hà Thư Hoa lần nữa thở dài, nói: “Phía sau khoa học kỹ thuật Vân Dương có người tương trợ, trước khi biết rõ đối phương là thần thánh phương nào thì đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
“Vâng!”
“Mặt khác, con lại đến Tuyên Thành một chuyến, cho dù phải xài bao nhiêu tiền cũng phải cứu được em rể và cháu trai con ra ngoài! Em gái của con không có ở đây, không thể để cho con bé ở phía dưới còn phải lo lắng.”
“Cha ngài yên tâm đi, con sẽ làm thỏa đáng chuyện này. Mặt khác…”
Hà Vân Phi nói đến đây thì giọng điệu đột nhiên thay đổi trở nên tàn nhẫn: “Con sẽ không buông tha cho kẻ đã dám làm Đông Dương bị thương.”
Hà Thư Hoa khẽ gật đầu, nhắc nhở: “Người bên dưới nói thằng nhóc đó được võ giả bảo vệ, cha nghĩ sẽ không phải là hạng người hời hợt, tốt nhất là nên tìm hiểu thân phận của đối phương trước.”
“Vâng!”
Hà Vân Phi cung kính lui ra ngoài.
Hà Thư Hoa nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Ông ta có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, phát triển tập đoàn Thanh Dương thành tập đoàn lớn nhất Giang Đông, ngoại trừ có được trí tuệ hơn người thì cũng không thể thiếu được tính tình cẩn thận của ông ta.
Trong lúc mơ hồ, ông ta phảng phất đánh hơi được một mối nguy cơ khó tả không nói nên lời.
Phật Tổ, hi vọng người có thể tiếp tục phù hộ cho nhà họ Hà!
Hà Thư Hoa âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Ban đêm, sơn trang Nguyệt Lạc ở Tuyên Thành.
Trần Thanh Tuyết ở trần ngâm mình ở trong bồn tắm, da thịt trắng nõn lộ ra, bầu ngực
36D kiêu ngạo đủ để khiến bất kỳ người đàn ông nào điên cuồng. Cô nâng cẳng chân trắng thon dài lên, dùng ngón tay như nõn hành nhẹ nhàng xoa.
Người phụ nữ này không có nửa điểm tì vết, thật sự quá hoàn mỹ!
Đôi mắt Trần Thanh Tuyết ngốc trệ, cả người rơi vào trầm tư.
Thông qua thông tin từ em gái Trần Thanh Dao, cô đã biết thân phận chân thực của Lý Trạch Vũ.
Thái tử gia của nhà hào môn số một!
Không chỉ có như thế, cô còn điều tra được án phong lưu chấn động Hoàng Thành ba năm trước đây.
Lý Trạch Vũ chính là nam chính trong đó!
Chỉ là…
Cô không biết trong ba năm Lý Trạch Vũ biến mất, rốt cuộc hắn đã đến nơi nào?
Còn một điều nữa mà cô đặc biệt tò mò!
Thần tài chính Myhill, sao khi ông ta đứng trước mặt Lý Trạch Vũ lại khúm núm giống người hầu vậy? Cho dù đối phương là thái tử gia hào môn cũng không đến nỗi như vậy chứ!
Chỉ cần Myhill bằng lòng, dù là gia tộc số một toàn cầu như Rothschild cũng sẽ coi ông ta như thượng khách.
Lý Trạch Vũ dựa vào cái gì?
“Này!”
Đột nhiên, một giọng nói hơi hưng phấn bỗng nhiên vang lên.
“A…”
Khỉ Trần Thanh Tuyết lấy lại tinh thần, tiếng thét chói tai vang vọng khắp biệt thự.
Lý Trạch Vũ cuống quít dùng tay che miệng cô lại, đồng thời uy hiếp nói: “Nếu cô còn kêu nữa thì đừng trách tôi không khách khí!”
Trong nháy mắt đôi mắt Trần Thanh Tuyết đẫm lệ, ánh mắt lại giận không kìm được.
“Không phải tôi cố ý nhìn trộm cô, đây thật sự là trùng hợp thôi!”
Lý Trạch Vũ ngượng ngùng giải thích nói: “Tôi thả cô ra, cô đừng kêu được không?”
Trần Thanh Tuyết ép buộc mình tỉnh táo lại, gật đầu đồng ý.
Lúc này Lý Trạch Vũ mới chậm rãi buông tay ra.
“Anh ra ngoài!”
Trần Thanh Tuyết cao giọng quát lên.
Lý Trạch Vũ có chút chột dạ, lập tức mở cửa phòng tắm chạy đi.
Một lát sau.
Trần Thanh Tuyết thay quần áo xong, cô nổi giận đùng đùng đi ra nhìn xung quanh thì thấy bóng dáng của Lý Trạch Vũ trên ghế sofa.
“Tên khốn, tôi liều mạng với anh!”
Trần Thanh Tuyết quơ lấy cây lau nhà rồi lao về phía Lý Trạch Vũ.
“Cô nghe tôi giải thích đã!”
Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng kéo một cái đã cướp được cây lau nhà đến tay, sau đó vì hiểu Lâm không cần thiết, hắn lần nữa lựa chọn đánh đòn phủ đầu bắt giữ Trần Thanh Tuyết trước, đồng thời nhấn người lên trên ghế sofa.
Trần Thanh Tuyết khom lưng, Lý Trạch Vũ lại ngồi xổm ở phía sau của cô.
Cái tư thế này nhìn kiểu nào cũng giống như cái kia?
Đúng rồi, lão hán đẩy…
“Thả tôi ra, tên khốn kiếp!”
Trần Thanh Tuyết tức giận hét lên.
Lý Trạch Vũ thở dài, nói: “Cô nghe tôi giải thích đã… Khỉ nãy tôi gõ cửa mãi mà không có ai trả lời, tôi lo cô đã gặp nguy hiểm gì đó, cho nên mới trèo tường bò qua cửa sổ vào, nhưng lại không ngờ sẽ “Ngẫu nhiên gặp” cô ở phòng tắm!”
“Tên khốn, anh còn dám nói…”
Trần Thanh Tuyết tức giận đến mức thân thể mềm mại run lên, nhưng mà nhìn vẻ mặt Lý Trạch Vũ không giống đang giả bộ nên đã tin mấy phần.
“Cô là vị hôn thê của tôi, ông đây nhìn cô vài cái thì thế nào?”
“Phạm pháp sao?”
“Đừng nói là nhìn cô, cô có tin ông đây giải quyết cò ngay tại chỗ cũng không người nào dám nói nửa chữ hay không?”
Lý Trạch Vũ có chút mất kiên nhẫn, thái độ chuyển thành mạnh mẽ áp đảo.
“Anh dám!”
“Muốn thử lại lần nữa không?”
Nghe hắn nói như thế, Trần Thanh Tuyết quả quyết ngậm miệng.
Hôm qua chính là do cô muốn “Thử một
chút”, kết quả lại bị ăn chưởng từ “Bàn tay ma quỷ” của đối phương!
Cô gái tốt không ăn thiệt thòi trước mắt!
Trần Thanh Tuyết tự nhắc nhở bản thân, món nợ này cứ để sau này chậm rãi tính.
Sau một lúc lâu, cả hai dần bình tĩnh lại.
Lý Trạch Vũ có chút bất đắc dĩ buông Trần Thanh Tuyết ra, không thể không nói hương thơm cơ thể trên người người phụ nữ này khiến hắn có chút tâm viên ý mã.
Thân là chiến sĩ vương ngàn bụi hoa, chỉ vẻn vẹn bằng cái này thôi là hắn có thề phán định ngay đối phương vẫn là một con gà tơ…
“Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Trần Thanh Tuyết tức giận, xụ mặt hỏi.
Lý Trạch Vũ gãỉ đầu một cái, nói: “Tôi vừa mới đến bệnh viện thăm ông cụ Trần, ông biết tôi vẫn không có nơi đặt chân ở Tuyên Thành, nên đã bảo tôi đến ở chung với cô!”
“Anh nằm mơ à?”
Trần Thanh Tuyết buột miệng thốt ra.
Lý Trạch Vũ cười he he nói: “Chuyện này không phải do cô!”
Cho dù là đến nhậm chức ở khoa học kỹ
thuật Vân Dương hay là đồng ý với đề nghị ở chung với Trần Thanh Tuyết của Trần Khánh An, thật ra hắn đêu có mục đích khác.
Bởi vì người phụ nữ này cứ chậm chạp mãi không chịu tỏ thái độ từ chối kết hôn, hắn muốn gần quan chứ không muốn nhận lộc…
Nhất định phải khiến đối phương chán ghét mình!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK